Minh Nhật Tinh Trình

chương 125

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hà Chinh có thích cậu thật hay không, Hạ Tinh Trình hoàn toàn không cảm nhận được, sau khi quay về tiếp tục quay phim, Hà Chinh bèn khôi phục lại trạng thái tiếp tục bắt bẻ Hạ Tinh Trình như lúc trước, từ từ mài giũa cậu từng cảnh quay, làm lúc quay phim Hạ Tinh Trình luôn xuất hiện cảm giác bị cản trở, trạng thái càng ngày càng nôn nóng.

Nhưng mà cảm giác nôn nóng này lại hợp với trạng thái hiện tại của nhân vật Hàn Bách Hàm, cha anh Hàn Chương bị bên giám sát giam giữ, không biết lúc nào mới được thả ra, mẹ anh chạy khắp nơi móc nối quan hệ, muốn đưa cha anh ra ngoài trước, Hàn Bách Hàm quay về thăm mẹ mình, thì sẽ nghe thấy những lời tức giận oán than của bà, nói toàn bộ bạn bè trước kia của Hàn Chương đều trở mặt coi như không quen biết, xảy ra chuyện chẳng có ai đứng ra giúp ông ấy, rồi bà lại oán giận Hàn Bách Hàm không có bản lĩnh, không tìm được mối quan hệ nào trong ngành có thể đứng ra giúp đỡ được.

Hàn Bách Hàm cũng không biết phải nói gì, thực tế việc anh có thể làm đều đã làm hết, kể cả hỏi những người làm ở cục chống tham nhũng trước đây để dò la tin tức, nhưng kết quả nhận được cũng chẳng tốt mấy, cho đến bây giờ công việc của Hàn Chương không giữ được cũng chỉ là chuyện nhỏ, cuối cùng rất có thể còn bị khởi tố ngồi tù, đến lúc đó sợ rằng công việc của Hàn Bách Hàm cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Mẹ anh nói đúng, anh không có bản lĩnh, không cứu được cha anh.

Vai diễn của Hạ Tinh Trình đang nằm trong một trạng thái tồi tệ như vậy, Hàn Bách Hàm kiêu ngạo sắp bị san bằng. Mà tại thời điểm này Hàn Bách Hàm cũng bắt đầu tiếp cận gần hơn với Thư Vấn.

Thật ra Hàn Bách Hàm cảm thấy Thư Vấn rất đáng nghi, lần anh tình cờ gặp Thư Vấn dưới lầu nhà Tôn Diệu, rõ ràng là Thư Vấn không muốn để anh phát hiện ra cô bé đến nhà của Tôn Diệu nên mới cố ý đi lên tầng ba, nhưng sau khi Hàn Bách Hàm tới trường học điều tra ra thân phận của Thư Vấn, Thư Vấn bèn bắt đầu chủ động tiếp cận anh. Đó là là lần thứ nhất, sau này còn có lần thứ hai, thứ ba.

Nhưng giờ Hàn Bách Hàm không còn lòng dạ nào để suy xét nữa, anh thích cảm giác ở bên Thư Vấn, ít nhất khi đó anh cảm thấy tâm trạng mình rất yên ổn, giống như những khổ sở trong cuộc sống hiện thực kia đã trở nên xa xôi.

Cảnh quay hôm nay là ở trong căn nhà Hàn Bách Hàm sống một mình, Thư Vấn gọi điện bảo muốn qua chỗ anh cùng nhau ăn tối, Hàn Bách Hàm gọi thức ăn bên ngoài, hai người ngồi bệt quanh bàn trà ở phòng khách cùng nhau ăn cơm.

Hàn Bách Hàm dùng thìa nhựa, trộn đều cơm và món ăn trong hộp, sau đó xúc đưa lên miệng, tướng ăn của anh rất nhã nhặn, động tác không nhanh không chậm.

Thư Vấn ngồi đối diện anh, cũng ngồi trên sàn sát bàn trà, vừa ăn cơm vừa mở sách trên bàn làm bài tập.

Hàn Bách Hàm chăm chú nhìn Thư Vấn làm bài tập đến hơi ngẩn ngơ, anh cảm thấy hình như mình thích Thư Vấn, nhưng anh cũng không quên Thư Vấn vẫn còn là một học sinh cấp ba.

Dường như nhận ra Hàn Bách Hàm đột nhiên dừng động tác ăn cơm, Thư Vấn hơi ngẩng đầu nhìn anh, cô bé mỉm cười để bút trong tay xuống, chuyển cái thìa đang cầm bên tay trái qua tay phải, xúc một thìa ngô ngọt trong hộp cơm của mình đưa đến bên môi Hàn Bách Hàm.

Hàn Bách Hàm hạ tầm mắt nhìn thìa ngô ngọt, rồi hơi hé miệng để Thư Vấn đút toàn bộ vào trong miệng mình.

Thư Vấn lấy thìa của mình về, rồi tiếp tục dùng nó để xúc cơm ăn.

Trong lòng Hàn Bách Hàm đột nhiên dâng lên cảm giác buồn bực, rối rắm với những sự việc xảy ra gần đây, anh nhìn hộp cơm của mình chợt chẳng muốn ăn nữa, bèn đứng lên định đem hộp cơm vào phòng bếp ném đi.

Thư Vấn ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.

Hàn Bách Hàm nhẹ giọng nói: "Em từ từ ăn, tôi no rồi."

Lúc sau, Thư Vấn ăn cơm xong vẫn ngồi trên sàn phòng khách nhà Hàn Bách Hàm làm bài tập, mãi đến khi rất muộn rồi, Hàn Bách Hàm ngồi trên ghế sô pha không xa phía sau cô bé nói: "Vẫn chưa làm xong à? Tôi đưa em về."

Lông mi rậm dày của Thư Vấn cong cong, cô bé cắn nắp bút quay đầu lại nhìn Hàn Bách Hàm, không nói đi cũng không nói không đi, một lúc sau đưa tay ra nắm lấy bàn tay Hàn Bách Hàm đang để bên người mình.

Khoảnh khắc bị Lăng Gia Nguyệt nắm lấy tay, Hạ Tinh Trình hơi thoát vai, tay Lăng Gia Nguyệt rất lạnh, giống như bị ngâm trong khối băng làm cậu ngay lập tức thoát vai trở về với trường quay, bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng nói chuyện vô cùng nhỏ, âm thanh không bị thu âm vào, thế nhưng suy nghĩ của cậu trong thoáng chốc đã bị gián đoạn, quên luôn lời thoại phải nói sau đó.

Cậu ngẩng đầu liếc nhìn staff bên ngoài ống kính đang nhỏ giọng bàn tán, phát hiện hai người bọn họ cũng đang nhìn cậu.

Hà Chinh tức giận, quay đầu qua quát to: "Ồn ào cái gì?"

Trong studio cũng không vì tiếng quát to của Hà Chinh mà yên tĩnh lại, mà lập tức càng dấy lên tiếng bàn luận xôn xao, giống như bị tiếng quát của Hà Chinh khơi dậy cảm xúc.

Hạ Tinh Trình hơi mờ mịt, mà Lăng Gia Nguyệt ngay lập tức rụt cái tay đang nắm chặt tay cậu lại.

Phó đạo diễn đi tới bên cạnh Hà Chinh, ghé vào bên tai anh ta nói nhỏ một câu, Hạ Tinh Trình chỉ thấy Hà Chinh bỗng chốc hơi nhíu mày, phó đạo diễn đưa điện thoại cho anh ta, anh ta nhanh chóng ấn ấn mấy cái trên màn hình.

Một lát sau, Hà Chinh vẫy tay với Hạ Tinh Trình: "Tinh Trình, cậu tới đây."

Trong lòng Hạ Tinh Trình xuất hiện một cảm giác không tốt lắm, cậu đi tới bên cạnh Hà Chinh, nhìn thấy Hà Chinh trực tiếp đưa điện thoại di động trong tay tới, cậu giơ tay nhận lấy, cúi đầu lập tức nhìn thấy một tấm ảnh được phóng to trên màn hình điện thoại, bức ảnh giống như chụp trộm nên hơi bị vỡ nét, nhưng vẫn có thể nhận ra chính là cậu, cậu đang nằm trên đùi một người, trên mặt mang theo nụ cười đang nói chuyện với người kia.

Đây là ngày cậu và Dương Du Minh tham gia tiệc đầy tháng con trai của Trần Hải Lan, bức ảnh bị chụp trộm khi chỉ có hai người các cậu ở trong phòng trà, người chụp trộm chắc hẳn ở bên ngoài cửa phòng trà, có thể nó được chụp qua một khe nhỏ khi cửa mở ra, lúc đó cậu và Dương Du Minh đều không chú ý.

Vẻ mặt của Hạ Tinh Trình hơi cứng lại, nhưng ngược lại cậu chẳng thấy khẩn trương, cậu ấn vào màn hình, bức ảnh thu nhỏ lại, lúc này mới nhìn thấy đây là giao diện của weibo, có một blogger giải trí đăng bốn bức ảnh, toàn bộ đều là ảnh cậu đang nằm gối lên đùi của Dương Du Minh, chỉ có điều trong bức ảnh chỉ xuất hiện mặt của cậu, Dương Du Minh chỉ bị chụp một đoạn chân và từ cổ trở xuống, lúc đó anh cởi áo khoác để đắp lên người cho Hạ Tinh Trình, áo khoác gần như bị bàn trà che lại, chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu trắng của anh, ngoại trừ những người trong phòng trà ngày đó, những người khác không có khả năng nhận ra đó là Dương Du Minh, thế nhưng tất cả mọi người đều có thể xác định đó là một người đàn ông.

Trong bốn bức ảnh có hai bức là Dương Du Minh đang cho cậu uống nước.

Tài khoản của blogger đăng mấy bức ảnh có tên là Báo Nhỏ Bát Quái, caption đính kèm bức ảnh có viết: Mới đây có người đã inbox cho Báo Nhỏ một vài bức ảnh, Báo Nhỏ mở ra nhìn thử, má ơi ghê quá đi! Đây không phải là Hạ Tinh Trình đang hot dạo gần đây sao? Hạ Tinh Trình đang nằm trên đùi một người đàn ông, cử chỉ thân mật, lại còn để người đàn ông kia đút nước tới bên miệng! Hạ Tinh Trình quay một bộ phim điện ảnh đề tài đồng tính mà hot lên, chẳng lẽ thật sự tự bẻ cong chính mình rồi ư?

Hạ Tinh Trình cũng không mở bình luận ra xem, cậu trả điện thoại lại cho Hà Chinh.

Lúc này, Hoa Hoa cầm điện thoại di động của cậu vội vàng chạy tới, đưa cho cậu nói: "Anh Kế Tân gọi điện thoại đến."

Hạ Tinh Trình nhận lấy, nghe thấy Hoàng Kế Tân ở bên kia nói: "Đừng trả lời lại."

Hoàng Kế Tân trong điện thoại không quát mắng, ngược lại giọng nói rất bình tĩnh, Hạ Tinh Trình trả lời: "Em biết."

Có lẽ Hoàng Kế Tân rất bận, nói xong câu đó bèn bảo Hạ Tinh Trình đợi điện thoại của anh, sau đó lập tức cúp máy.

Lúc Hoa Hoa nhận lại điện thoại từ tay Hạ Tinh Trình, vẻ mặt rất căng thẳng, cô nhỏ giọng gọi: "Anh Tinh?"

Hạ Tinh Trình nhận ra mình bình tĩnh hơn Hoa Hoa nhiều, cậu mỉm cười nói với Hoa Hoa: "Không có chuyện gì đâu, hiểu lầm thôi mà." Câu sau cậu muốn nói cho những staff đang làm việc ở trường quay nghe.

Lúc này Hoa Hoa cũng không còn sửng sốt nữa, cô gật đầu nói: "Mấy blogger kia viết vớ vẩn."

Hà Chinh nói với Hạ Tinh Trình: "Hôm nay thôi vậy, đi xử lý mấy chuyện này đi."

Hạ Tinh Trình hơi cúi đầu: "Cảm ơn thầy."

Cậu biết rất nhiều người đang nhìn mình, cậu cũng không phải đang cố gắng gượng, thực tế tâm trạng của cậu còn bình tĩnh hơn cậu nghĩ, trừ phi người gửi ảnh cho tài khoản blogger kia còn nắm trong tay những bức ảnh khác rõ nét hơn, không thì chuyện này chỉ ồn ào trên internet một thời gian rồi cũng sẽ từ từ phai nhạt.

Hơn nữa trong một khoảnh khắc nào đó, Hạ Tinh Trình cảm thấy bị phơi bày ra ngoài ánh sáng cũng không có gì đáng sợ, có lẽ sự nghiệp của cậu sẽ phải chịu những ảnh hưởng nhất định, mất đi rất nhiều cơ hội, thế nhưng cậu có thể cùng Dương Du Minh quang minh chính đại tay nắm tay đi dưới ánh mặt trời, cũng không có gì là không tốt cả.

Lúc Hạ Tinh Trình đi thay quần áo chuẩn bị rời đi, thì nhìn thấy Lăng Gia Nguyệt vẫn còn đứng yên tại chỗ, đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, dường như cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tinh Trình, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu một chút, sau đó vẻ mặt lại lạnh nhạt cúi đầu xuống.

Trên đường ngồi xe trở về khách sạn, Hoa Hoa liên tục dùng điện thoại di động lên weibo, Hạ Tinh Trình có thể nghe được tiếng chuông thông báo khi cô thường xuyên refresh, cậu biết cô chắc chắn vẫn đang chú ý tới chuyện này.

Hạ Tinh Trình không xem tiếp nữa, cậu không hứng thú với quan điểm của mọi người trên internet về chuyện này, tin cũng được không tin cũng được, bênh vực cậu cũng được mà mắng cậu biến thái cũng được, những cảm xúc tiêu cực đến từ những người xa lạ chẳng liên quan gì đến cậu lắm. Những người duy nhất cần an ủi là những cô bé thật lòng thích cậu, nhưng cậu cũng không thể vội vàng trả lời được gì cả.

Giữa đường, điện thoại của cậu vang lên âm báo tin nhắn, người gửi tin nhắn tới là Dương Du Minh, chỉ gõ ra hai chữ: Không sao.

Hạ Tinh Trình nhìn thấy sau hai chữ không sao còn đặt thêm một dấu chấm, giống như một loại an ủi vô hình, thực sự không phải việc gì ghê gớm lắm.

Cậu cầm điện thoại di động lên gõ chữ, muốn trả lời lại rằng: Em biết. Chữ đã gõ xong lại xóa đi, đổi thành: Em yêu anh.

Dương Du Minh lần đầu tiên gửi lại cho cậu một cái gif: Một con mèo nũng nịu bắn tim.

Trong đầu Hạ Tinh Trình thình lình nhảy ra một câu: Meme của người già. Sau đó bị chính ý nghĩ của mình chọc cười, nhỏ giọng cười ra tiếng.

Hoa Hoa bị cậu dọa sợ hết hồn, cô ghé lại gần quan sát vẻ mặt của Hạ Tinh Trình, vỗ vỗ ngực nói: "Anh đang cười à, em còn tưởng là anh đang khóc."

Nụ cười của Hạ Tinh Trình vẫn chưa ngừng lại, cậu nói: "Anh có làm sao đâu mà phải khóc."

Hoa Hoa cũng mỉm cười, cô đưa điện thoại cho Hạ Tinh Trình xem, nói: "Không sao đâu, anh Tiểu Tinh, em thấy rất nhiều người đều nói đây là một cảnh quay của phim, cái này lượt share cũng vài ngàn rồi, đều bác bỏ tin đồn của anh."

Hạ Tinh Trình nhìn lướt qua, thấy đó là một tài khoản blogger khác có rất nhiều fan follow, giọng điệu như biết rõ nội tình, đăng một cái weibo nói: Mọi người giải tán cả đi, thật sự không có chuyện gì đáng để kích động hết.

Hoa Hoa rất vui vẻ: "Em thấy bình luận đều đang hỏi có phải là cảnh trong phim không, người này trả lời lại là chứ sao, em cảm thấy mọi người đều không coi đó là thật."

Hạ Tinh Trình nói: "Anh biết, anh không sao đâu, em đừng lo."

Hoa Hoa cũng không rõ đây có phải là một cảnh quay trong phim hay không, dù sao có người đứng ra bênh vực Hạ Tinh Trình và nói giúp cậu thì cô sẽ tin, thế nhưng trong lòng Hạ Tinh Trình biết rõ, nhất định là có người đã lập tức hành động, việc đầu tiên là định hướng dư luận.

Chỉ không biết việc này do công ty quản lý của mình làm hay là Dương Du Minh tìm người làm mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio