Dương Du Minh nhìn Hạ Tinh Trình rất lâu, rồi nói: "Không được."
Hạ Tinh Trình thật sự cảm thấy tuyệt vọng, sự can đảm nổi lên suốt một buổi tối tiêu tan hết sạch trước câu "Không được" cuối cùng của Dương Du Minh, cậu vung tay khỏi tay Dương Du Minh, lướt qua người anh đi ra ngoài.
Nhưng Dương Du Minh lại bắt lấy cánh tay cậu, kéo cậu lại nói: "Không phải cậu rất thân với Đàm Tuyết Nguyệt ư? Rõ ràng cậu thích con gái hơn, cần gì phải thử loại chuyện không có ý nghĩa này?"
Hạ Tinh Trình muốn phản bác anh, nhưng cậu cảm thấy rất mệt mỏi, lần thứ hai hất tay anh ra, cậu chỉ nói: "Liên quan gì đến anh?"
Dương Du Minh là thần tượng của cậu, là người đàn ông cậu thích và kính phục, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh.
"Tinh Trình," Dương Du Minh càng nắm tay cậu chặt hơn: "Rốt cuộc thì em có hiểu tình cảm em dành cho tôi không? Đó không phải là thật, mà chỉ là ảo ảnh của Phương Tiệm Viễn nương nhờ trong lòng em thôi, đây vốn không phải là tình cảm thuộc về chúng ta, mà là tình cảm của Phương Tiệm Viễn và Dư Hải Dương. Bọn họ không thể đi đến cuối cùng, nên em mới tìm sự an ủi ở tôi mà thôi!"
Mắt Hạ Tinh Trình đỏ lên, cậu hét lên với Dương Du Minh: "Không phải! Anh dựa vào cái gì mà định nghĩa tình cảm của em? Em biết em không phải Phương Tiệm Viễn, anh cũng không phải Dư Hải Dương, tình cảm của em không phải là vật thay thế cho tình cảm của Phương Tiệm Viễn!" Sau khi hét xong, cậu càng cảm thấy mệt mỏi hơn, cậu không muốn ở lại đây nữa, giọng cậu lạnh xuống: "Tùy anh, nếu như anh nghĩ đó chỉ là an ủi mà anh không muốn cho em, em sẽ tìm những người khác an ủi em là được rồi."
Nói xong câu đó, cậu hạ quyết tâm, dùng một tay khác gỡ tay Dương Du Minh ra, nhưng không ngờ một giây sau, Dương Du Minh đột nhiên dùng sức kéo cậu lại, hôn lên môi cậu.
Hạ Tinh Trình ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là nụ hôn dịu dàng an ủi, mà là một nụ hôn xâm lược nóng bỏng mãnh liệt, cho thấy toàn bộ dục vọng chiếm hữu của một người đàn ông.
Lúc dời môi đi Dương Du Minh bế cậu lên, dán sát vào tai cậu nói: "Tới luôn." Nói xong, anh bế Hạ Tinh Trình vào trong phòng, hơi thô bạo ném cậu lên giường, sau đó một chân quỳ lên giường, giơ tay lên cởi từng nút áo, trong suốt quá trình này anh vẫn nhìn chằm chằm Hạ Tinh Trình.
Bên trong áo sơ mi là cơ thể rắc chắc của Dương Du Minh, dưới lồng ngực nở nang là cơ bụng đẹp đẽ, có thể thấy rõ đường nhân ngư bên cạnh chiếc eo mảnh mai, kéo dài xuống mãi cho đến khi bị thắt lưng trói chặt trong chiếc quần tây.
Từ trước đến giờ Hạ Tinh Trình chưa bao giờ thấy Dương Du Minh như vậy, cậu hơi sợ, theo bản năng chống khuỷu tay lên giường lùi ra sau.
Kết quả Dương Du Minh bắt lấy mắt cá chân cậu, sau đó giúp cậu cởi giày trên chân ra.
Ngực Hạ Tinh Trình nhấp nhô kịch liệt, hô hấp trông có vẻ không thông nữa rồi.
Dương Du Minh nghiêng người về phía trước, hai tay chống hai bên người cậu, anh từ trên cao nhìn xuống cậu, trầm giọng nói: "Cởi quần áo."
Hạ Tinh Trình không động đậy, cậu nhìn chính mình trong đôi mắt của Dương Du Minh, vẻ mặt mang theo chút sợ hãi khó mà giấu được.
Dương Du Minh nói: "Em sợ cái gì? Không phải là không quan tâm đến gì cả, chỉ cần ngủ với tôi một lần thôi sao?" Anh nói xong, đứng thẳng người dậy, ngón tay nhanh nhẹn cởi thắt lưng, sau đó chậm rãi rút thắt lưng ra khỏi lưng quần.
Hạ Tinh Trình không nhịn được mà đỏ mặt, cậu không hiểu vì sao động tác rút thắt lưng của Dương Du Minh lại trông sắc tình như vậy, cậu hít sâu một hơi, từ trên giường ngồi dậy, giơ tay bắt đầu cởi quần áo.
Rèm cửa sổ trong phòng không kéo lên, mặc dù biết xung quanh không có tòa nhà cao tầng nào có thể thấy rõ cảnh tượng bên này, Hạ Tinh Trình vẫn không nhịn được mà nhìn ra bên ngoài, cậu có cảm giác bị người khác nhòm ngó.
Dương Du Minh chú ý tới tầm mắt của cậu, nói: "Em dám tới đây tìm tôi rồi, còn để ý bị người khác nhìn thấy ư?"
Hạ Tinh Trình bỗng nhiên hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên oán hận nhìn Dương Du Minh, cậu cởi sạch quần áo, hai chân giẫm lên giường, cởi cả quần lót và quần ngoài ném lên trên sàn, cậu cứ như vậy ngồi trần truồng ở trên giường, nhìn Dương Du Minh đầy khiêu khích.
Dương Du Minh im lặng nhìn cậu thật lâu, anh nắm tay cậu ngồi xổm xuống cạnh giường, ánh mắt và giọng nói đều trở nên nhu hòa, anh ngước lên nói với Hạ Tinh Trình: "Tinh Trình, em nghĩ kỹ chưa? Trong mối quan hệ này anh là người phải chịu trách nhiệm, anh không muốn hại em."
Hạ Tinh Trình cúi đầu nhìn anh, nói: "Em là người trưởng thành rồi."
Dương Du Minh không nói gì, anh chỉ nắm thật chặt bàn tay kia, một lát sau vùi đầu, đem bàn tay kia dán sát lên mặt mình.
Hạ Tinh Trình nhất thời cảm thấy trong lòng mình mềm mại.
Dương Du Minh dán mặt mình vào tay Hạ Tinh Trình, cứ như vậy lẳng lặng một lúc lâu, anh mới chậm rãi đứng lên, vẫn quỳ một chân trên giường, cúi người xuống hôn lên môi Hạ Tinh Trình.
Nụ hôn lần này vừa dịu dàng vừa thâm nhập thật sâu.
Bọn họ vừa hôn môi, Dương Du Minh vừa kéo tay Hạ Tinh Trình dán sát lên chiếc nút trên lưng quần mình.
Hạ Tinh Trình hiểu ý anh, cậu thở gấp khẽ run rẩy dùng ngón tay mở nút này, sau đó chầm chậm kéo phéc mơ tuya xuống.
Cậu không phải là người không có kinh nghiệm, ngược lại cậu từng có rất nhiều bạn gái, cậu biết làm thế nào để ve vãn phụ nữ ở trên giường. Nhưng đối với Dương Du Minh, cậu chẳng thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào được, mà chỉ có thể dựa theo bản năng của mình thôi.
Cậu biết quan hệ giữa mình và Dương Du Minh hiện tại không ngang hàng, cậu không biết tình cảm Dương Du Minh dành cho mình sâu đến nhường nào, nhưng cậu có thể khẳng định một chuyện, đó là cậu càng để ý đến mối quan hệ này hơn Dương Du Minh.
Vì để ý, nên mới cẩn thận từng li từng tí một, ép dạ cầu toàn.
Dương Du Minh cởi tầng trói buộc cuối cùng trên cơ thể, đè lên người Hạ Tinh Trình.