Đón lấy ánh mắt nguy hiểm của Lãnh Lâm, Thượng Quan Tuệ bị khí thế kia làm cho sợ hãi đến không dán cử động, lần đầu tiên trong đời cảm thấy sống hay chết thật ra chỉ cách nhau một đường ranh, từng giọt mồ hôi giống như hạt đậu từ trán trượt vào tóc, khiến cho sự ưu nhã trước đó biến thành chật vật không chịu nổi.
Lãnh Lâm buông tay ra, cúi đầu nhìn người phụ nữ trên giường, cái nhìn chất đầy băng giá, khiến cho người đối diện không lạnh mà run, sau khi dừng lại mấy giây, liền đạp cửa rời đi.
Thượng Quan Tuệ chậm rãi từ trên giường đứng dậy, thần sắc khủng hoảng trên mặt vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ, cửa phòng lại lần nữa mở ra, đi vào không phải là Lãnh Lâm, mà là Lãnh lão gia tử chống gậy. Giữa hai hàng lông mày của ông là sự nghiêm nghị bẩm sinh, giống y như ánh mắt của Lãnh Lâm, đều khiến cho người ta cảm thấy giá rét hờ hững.
Cuống quít che giấu vẻ chật vật, trên mặt Thượng Quan Tuệ tỏ ra cung kính, “Cha.”
Từ sau hôn lễ, Thượng Quan Tuệ liền theo Lãnh Lâm kêu cha Lãnh là phụ thân, không phải vô cùng thân thiết, nhưng là đại biểu cho mối quan hệ giữa bọn họ.
“Ta đã sắp xếp chuyến du lịch trăng mật cho hai đứa, địa điểm là đảo nhỏ tư nhân của ta, coi như lễ vật tân hôn mà người làm cha này đưa cho hai đứa.” Dứt lời liền không sâu không cạn nhìn Thượng Quan Tuệ một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
Trong lòng Thượng Quan Tuệ biết, có một số việc không cần tìm hiểu quá sâu, kinh sợ mới vừa rồi đã được tâm tình tốt đẹp hiện tại chôn lấp, cô không tin, có Lãnh lão làm hậu thuẫn, mình còn không sánh bằng một tên đàn ông như Thẩm Minh Tư. Ánh mắt Thượng Quan Tuệ lộ ra vẻ độc ác cùng dục vọng chiếm hữu, tất cả đều thu vào trong mắt Lãnh lão gia tử đang ngồi đằng sau máy theo dõi…
Minh Tư mang tâm sự riêng, bận rộn cả một ngày, thật vất vả mới hoàn thành xong bảo thảo, nhắm mắt tựa vào lưng ghế sô pha, mu bàn tay chạm đến xúc cảm ấm áp, Minh Tư mở mắt ra, một ly sữa bò nhiệt độ vừa phải được đặt vào trong lòng bàn tay của cậu. Có người nói, tình yêu thật ra không cần lời thề oanh liệt, chẳng qua khi bạn cần một ly trà, người nọ có thể dùng ánh mắt ôn nhu và quan tâm đưa nó đến trước mặt bạn, đây mới là tình yêu bình thản lại khiến cho người ta ấm lòng. Minh Tư mỉm cười, nằm vào trong lồng ngực của người đã dành cho cậu hết thảy tình yêu.
Không trò chuyện, chỉ trao nhau những cái hôn nhẹ, cũng không phải yên lặng, mà là thấu hiểu lẫn nhau, ấm áp lại thư thích. Đầu ngón tay thon dài của Sở Khanh Hàm nhẹ nhàng đè lên hai bên thái dương của Minh Tư, lực đạo vừa phải, khiến cho Minh Tư thư giãn đến mơ màng buồn ngủ.
Dường như nhớ tới điều gì đó, Minh Tư lại ngồi dậy, uống một hớp sữa bò ấm áp, rồi mới đưa mắt nhìn sang Sở Khanh Hàm, “Hai ngày trước Tiêu Viễn nói muốn cảm ơn Hồng Lâm và thư ký Lục, cho nên em muốn mời bọn họ đến nhà chúng ta ăn một bữa cơm, có được không?”
“Ừm.” Sở Khanh Hàm khẽ gật đầu, ôn nhu đem cái ly trong tay Minh Tư thả lên bàn trà, rồi mới lần nữa ôm người vào trong lòng.
Tựa vào lồng ngực ấm áp, Minh Tư nghiêng đầu nhìn nam nhân của mình, trong đôi mắt kia tràn đầy cưng chìu, Minh Tư mỉm cười nhàn nhạt, tựa đầu lên bả vai Sở Khanh Hàm, nhưng sau đó nghĩ đến chứng dị ứng của người yêu, chuyện quên mất đã lâu lần nữa trở lại trong đầu.
“Hay là tính…”
Biết suy nghĩ của Minh Tư, môi Sở Khanh Hàm bất giác cong lên, “Không sao.” Có lẽ từ sau khi ở chung một chỗ với Minh Tư, Sở Khanh Hàm càng biết cười hơn, không giống như lúc ban đầu mơ hồ đến khó lòng nhận ra, giờ đây nụ cười tản ra hương vị của ánh mặt trời, mang theo vô hạn cưng chìu.
Những ngón tay thon dài của Sở Khanh Hàm bao bọc lấy bàn tay Minh Tư, dịu dàng siết chặt. Toàn bộ ngôn ngữ đều được truyền tải qua nơi tương giao giữa hai người.
Minh Tư gật đầu một cái, nắng ấm hòa tan vào trong máu, chảy đi khắp cơ thể.
Có lẽ lấy danh nghĩa chiêu đãi khách, càng danh chính ngôn thuận mà âm thầm chuẩn bị sinh nhật cho Sở Khanh Hàm. Buổi trưa ngày hôm sau, Sở Khanh Hàm chân trước vừa đi, Minh Tư liền đón xe đến ngân hàng lấy tiền nhuận bút Tiêu Viễn gửi cho cậu, chọn mua toàn bộ thực phẩm và đồ dùng cần thiết, đến khi trời tối mới về tới nhà.
Mở cửa, cả phòng sáng trưng ánh đèn, khiến cho Minh Tư cả ngày bị đông lạnh bên ngoài thả lỏng cả người. Sở Khanh Hàm về trước cậu một bước, đã đứng ở cạnh cửa, nhận lấy đồ trong tay cậu bỏ vào bếp. Nhìn nam nhân ngay cả áo khoác trên người cũng chưa cởi, liền bắt đầu giúp cậu cởi áo khoác treo lên giá, lại vì cậu lấy ra đôi dép từ trong tủ giày, toàn bộ mệt mỏi trên người Minh Tư đều bị sự quan tâm này tiêu trừ hết sạch.
Hai người cùng nhau phân loại và cất đồ xong, Minh Tư liền đi vào phòng tắm, lúc đi ra, nhìn thấy Sở Khanh Hàm đang đứng trong bếp nghiêm túc gọt khoai tây, nụ cười trên môi Minh Tư càng thêm sâu, cùng nấu cơm, sau khi ăn xong thì xem một bộ phim điện ảnh, hai người mới đi ngủ sớm.
Trời vừa hửng sáng, Minh Tư đã tỉnh, nhìn nam nhân còn đang ngủ say bên cạnh, Minh Tư mỉm cười ấm áp, từ từ đứng dậy, cúi đầu lưu lại một nụ hôn trên môi người yêu, “Sinh nhật vui vẻ.” Thanh âm rất nhẹ rất ôn nhu, nhìn thụy nhan của Sở Khanh Hàm, nụ cười của Minh Tư càng ấm áp hơn.
Rón rén xuống giường mặc quần áo, rửa mặt xong liền vùi đầu vào phòng bếp, đem thịt bò đã ướp gia vị tối hôm qua thả vào trong nồi, mở lửa nhỏ, lại rắc chút gia vị, canh chỉnh độ lửa, thỉnh thoảng vớt bỏ ván bọt nổi phía trên nước súp, nhìn thịt bò đã chín tới, Minh Tư mới múc thịt ra khay, nước súp còn dư lại thì tiếp tục hầm.
Mang bao tay cách nhiệt, cắt thịt bò còn bốc hơi nóng thành từng khối nhỏ, lại cắt một ít hành gừng tỏi, Minh Tư mới xoa xoa mồ hôi trên trán, trong lúc lơ đễnh ngày đã sáng choang, nhìn về phía đồng hồ trên tường, liền bắt đầu nhào bột, cắt mì thành sợi bỏ vào trong nồi súp thịt bò, nấu chín, vớt mì ra tô, bỏ thịt bò được thái nhỏ lên trên mặt, cuối cùng chan nước súp, lúc bưng lên bàn ăn, Sở Khanh Hàm đã ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trong phòng bếp, đặt lên môi Minh Tư một nụ hôn chào buổi sáng, rồi mới nhìn về phía tô mì trên bàn.
Minh Tư ôn nhu cười một tiếng, đẩy ra bàn tay bên eo, “Chờ em một chút.” Lấy ra hai quả trứng gà từ trong tủ lạnh, bỏ vào nồi nước sôi, nhìn trứng luộc chín tới liền vớt ra chén, đặt cùng một chỗ với tô mì kia, rồi mới quay đầu nhìn Sở Khanh Hàm, “Biết anh không thích ăn trứng luộc, nhưng hôm nay là sinh nhật của anh, cái này nhất định phải ăn.”
“Sinh nhật?!”
“Ừm, sinh nhật của anh.” Nhón đầu ngón chân lên, hôn lên môi nam nhân vẫn còn đang sững sờ mê mang, ngay cả sinh nhật mình là ngày nào cũng không nhớ, “Sinh nhật vui vẻ, Khanh Hàm.”
Vừa qua giờ cơm trưa, Tiêu Viễn, Lâm Vẫn, Hồng Lâm, thư ký Lục, lần lượt kéo đến, nhất thời căn phòng khách nhỏ liền có vẻ chật chội nhưng cũng náo nhiệt hẳn lên. Người biết nấu cơm chỉ có một mình Minh Tư, cho nên trừ Sở Khanh Hàm ở trong bếp trợ giúp ra, bốn người khác đều ở trong phòng khách tự giới thiệu lẫn nhau. Minh Tư nhìn mấy tên mới quen biết trò chuyện với nhau, khiến bầu không khí có chút nhạt nhẽo, liền thò đầu ra từ trong phòng bếp, “Các cậu có biết đánh mạt chược không?”
“Ý kiến hay.” Biểu tình lúng túng của Tiêu Viễn lập tức trở nên hưng phấn, “Để ở chỗ nào, mình đi lấy.”
“Phía dưới quầy ti vi.”
“Tốt lắm.” Tiêu Viễn hành động luôn luôn nhanh hơn so với thanh âm, không chờ nói xong đã ngồi xổm cạnh quầy ti vi, tìm ra một hộp mạt chược, nhìn phía trên còn dán tem niêm phong của siêu thị, Tiêu Viễn quay đầu nhìn về phía Minh Tư ở cửa phòng bếp, “Cậu mới mua à?”
“Ừm, sợ các cậu nhàm chán, hôm qua mới đi mua.”
Lâm Vẫn quét một vòng phòng khách, cũng không tìm được vật thể nào hình vuông, “Minh Tư, mạt chược có rồi, nhưng chúng ta phải chơi ở nơi nào đây?”
“Trong kho có bàn xếp.”
“Để bọn tôi đi lấy.” Thư ký Lục đứng dậy, còn không quên kéo theo Hồng Lâm, đối với vị trí địa lý của cái nhà này, hắn so với mấy người kia hiểu biết nhiều hơn một ít, lúc đi ra, không quên đẩy đẩy gọng kính mạ vàng, thuận tay kéo theo Hồng Lâm bị buộc làm cu li khuân vác.
(editor: bà mẹ, ban đầu còn tưởng kéo theo Hồng Lâm làm gì, té ra bắt nó làm cu li, còn mình thì chỉ tay năm ngón, hồ ly thiệt đúng là hồ ly mà, haha)
Minh Tư thu hồi ánh mắt, cười khanh khách nhìn Sở Khanh Hàm đang rửa rau, “Anh đi ra nghỉ ngơi một lát đi, còn lại cứ để em.”
Sở Khanh Hàm lắc đầu, “Anh cùng em.” Đem rau rửa sạch thả vào trong rổ, dùng khăn lông lau sạch tay, liền ôm Minh Tư vào trong lòng, cùng nhau tựa vào cạnh bếp, nhìn canh gà đang dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm.
“Ừm.” Minh Tư mỉm cười, thả lỏng người dựa vào lồng ngực Sở Khanh Hàm, không lâu sau phòng khách liền truyền ra tiếng mạt chược huyên náo, thỉnh thoảng kèm theo tiếng cười vút cao của Tiêu Viễn, nụ cười của Minh Tư càng sâu hơn, “Anh nói xem bốn người bọn họ ai sẽ thắng?”
“Lục Phong.”
“Ừm, em cũng cảm thấy cậu ta sẽ thắng.” Minh Tư tán đồng gật đầu, nhìn nồi canh gà trên bếp tỏa ra mùi thơm nồng nặc, Minh Tư mới từ trong lòng Sở Khanh Hàm đứng dậy, bỏ thêm chút gia vị vào nồi, nhẹ nhàng khuấy, nhìn canh đổi sắc không sai biệt lắm, mới múc ra một chén đặt vào trong tay Sở Khanh Hàm, “Nếm thử xem.”
“Ừm.”
“Mùi vị thế nào?”
Sở Khanh Hàm mỉm cười, cúi đầu chuẩn xác bắt lấy môi Minh Tư, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi Minh Tư, càn quét khắp nơi không bỏ sót một xó xỉnh nào, lúc rời đi, nhìn gò má Minh Tư ửng đỏ khẽ thở dốc, cưng chìu hỏi ngược lại, “Mùi vị thế nào?”
“Anh muốn hỏi là nụ hôn của anh, hay là canh gà?” Minh Tư cười nháy mắt mấy cái, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, khiến cho động tác nhỏ kia của Minh Tư nhìn mị hoặc vô cùng.
Ánh mắt Sở Khanh Hàm khẽ biến, trước một giây hóa thân thành sói, giọng oang oang của Tiêu Viễn từ phòng khách đã xông đến, “Minh Tư, mình đói quá đi, có thể ăn được chưa, a, đỏ trung, tui tới.”
[tên củaquân cờ mạt chược.]
“Ừm, bưng lên cái này.” Khom người đi vòng qua Sở Khanh Hàm, khóe môi Minh Tư vươn ý cười, Sở Khanh Hàm thay đổi càng ngày càng lớn, chuyện này làm cho nụ cười của Minh Tư càng thêm sâu sắc. Biết đùa, biết cười, biết nói chuyện, Minh Tư từ đầu đến cuối luôn hy vọng, Sở Khanh Hàm có thể sống vui vẻ, mà lúc này đây, Sở Khanh Hàm đã dần dần có được những thứ này, Minh Tư làm sao có thể không vui.
Minh Tư bưng canh và thức ăn, đưa tới bên cạnh mấy tên còn đang bận chơi bài, Lục Phong ngược lại là người đầu tiên mỉm cười ung dung nhận lấy, nói tiếng cảm ơn, ba tên còn lại mặt mày đều xanh xao như cọng cải thìa, dẫu sao chơi nửa ngày, từ đầu đến cuối chưa từng thắng nổi một ván, trong tay đều là bài thúi.
Thấy kết quả rõ ràng, Minh Tư và Sở Khanh Hàm hai mắt nhìn nhau lộ ra ý cười, nồi canh vẫn đang sôi, nhưng không cần lúc nào cũng phải canh chừng, Minh Tư liền cùng Sở Khanh Hàm quấn quýt trên ghế sô pha, cầm trong tay chén canh, xem ti vi, mặc dù thỉnh thoảng xen lẫn tiếng mạt chược, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ náo nhiệt.
Không lâu sau, tiếng chuông cửa đinh đông đinh đông vang lên…