Minh Tư thật sự cảm thấy ‘khác biệt’, Sở Khanh Hàm đối xử khác biệt với cậu, không phải cậu quá nhạy cảm, mà là cậu phát hiện vô luận mình đi đâu Sở Khanh Hàm cũng sẽ theo bên cạnh, có chút giống như hắn là hộ vệ của cậu vậy, ngay cả khi cậu vào thành phố mua sách, Sở Khanh Hàm cũng sẽ đi theo, có lúc vô tình tiếp xúc với người khác, hắn sẽ ôm cậu vào trong lòng hồi lâu, sau đó liền giống như không có gì phát sinh, chẳng lẽ cậu biến thành thuốc tốt chữa trị chứng bệnh dị ứng?
Từ lần trước nhìn thấy Lục Phong nhưng quên hỏi vấn đề chỗ ở, đầu Minh Tư lại bắt đầu đau, nhìn về phía Sở Khanh Hàm không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh cậu, Minh Tư thở dài, “Khanh Hàm, tối nay tôi muốn ngủ ở phòng khách.”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Sở Khanh Hàm, Minh Tư đưa tay xoa xoa mi tâm, mặc dù cậu đúng là không phải gặp ai cũng cảm mến rồi suy nghĩ vớ vẩn, nhưng dầu gì cậu cũng là một thằng đàn ông tuổi, mỗi buổi sáng đều tỉnh dậy trong lồng ngực người khác, chuyện này làm cho cậu thật sự rất không tự nhiên, “Tư thế ngủ của tôi không được tốt cho lắm, luôn quấy rầy đến ngài…”
Không đợi cậu nói xong, Sở Khanh Hàm liền cắt đứt lời của cậu, mặc dù vẫn đơn giản như trước, nhưng từ sau lần ở siêu thị, chân ngôn một chữ của Sở Khanh Hàm cũng đổi thành hai chữ, “Không sao.”
“Tôi cảm thấy vẫn không được tốt cho lắm, tôi là đi làm công, ngủ cùng một giường với ngài thật sự rất không tiện.”
Sở Khanh Hàm đưa mắt nhìn Minh Tư hồi lâu, không đồng ý cũng không phản đối. Không khí ngưng động, Minh Tư có chút không được tự nhiên, nhanh chóng đứng dậy mượn cớ vào phòng bếp nấu canh.
Ngày hôm sau hai người cũng không nói về đề tài này nữa, đến buổi tối, Minh Tư ôm chăn cùng gối nằm thẳng cẳng trên ghế sô pha, nói thật ra, cái ghế sô pha này vẫn rất thoải mái, tuyệt đối không kém hơn so với cái giường lớn ba người nằm kia, Minh Tư tắt đèn trùm chăn chuẩn bị ngủ, thế nhưng chưa kịp nằm ổn định đã cảm giác có người đến gần mình, trong cái nhà này tổng cộng chỉ có hai người, không cần nghĩ cũng biết là ai, Minh Tư ngồi dậy, đưa tay mở đèn bàn cạnh ghế sô pha.
Cả ngôi nhà đang tối om om bỗng nhiên có chút ánh sáng, ngược lại tăng thêm mấy phần ấm áp, bất quá cảnh tượng đập vào mắt Minh Tư, khiến cho cậu không biết nên phản ứng thế nào.
“Khanh Hàm, ngài…”
Biểu tình của người đàn ông anh tuấn cao lớn kia vẫn vạn năm không đổi, nhưng lúc này đây lại một tay ôm chăn, một tay cầm gối, nhìn dáng vẻ chính là muốn cùng Minh Tư ngủ chung trên ghế sô pha, Minh Tư thở dài, bởi vì cậu không biết nên nói gì nữa.
Trong lúc Minh Tư trầm mặt, Sở Khanh Hàm đã đem gối đặt bên cạnh Minh Tư, bản thân cũng nằm lên ghế sô pha, nhìn Minh Tư một chút, lại đưa tay ra, bá đạo nhưng không mất ôn nhu mà ôm cậu vào trong lồng ngực, ghế sô pha rộng rãi, nhưng hai người đàn ông cùng ngủ vẫn chật chội rất nhiều, Minh Tư muốn ngồi dậy nhưng tránh không khỏi vòng tay ôm lấy cậu, “Khanh Hàm, tôi…”
“Ngủ.” Vươn tay tắt đèn, bóng tối lại sôi trào ra mùi vị của giấc ngủ, Sở Khanh Hàm đem chăn mền trên người Minh Tư vứt xuống đất, cầm lên chăn của mình đắp lên người của mình và Minh Tư, sau đó không có thêm động tác nào khác, bộ dạng hoàn toàn tiến vào trạng thái ngủ. Minh Tư muốn nói gì đó, nhưng đối tượng là Sở Khanh Hàm không thích nhiều lời, ở một phương diện sâu xa khác lại toát ra vẻ bá đạo, Minh Tư chỉ có thể im lặng, thở dài một tiếng, dưới nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương, chậm rãi chìm vào giấc ngủ…
Sáng sớm hôm sau, hai người cùng thức dậy, mặc dù cùng chung một đêm trên ghế sô pha chật chội, tinh thần của hai người lại vô cùng không tệ, xem ra ngủ rất tốt, nhất là Sở Khanh Hàm, bởi vì một người bình thường không bao giờ có biểu tình gì như hắn, lúc này đây lại lộ ra tình cảm vô cùng vui thích.
Ăn xong bữa sáng, Minh Tư xách cái nồi sử dụng không được tốt lắm đặt lên bàn ăn, lại tìm ra một cái tuốc nơ vít, muốn thử sửa chữa, Sở Khanh Hàm đang đọc báo bỗng đi tới, cầm lấy dụng cụ trong tay Minh Tư, vô cùng thành thạo tháo ra toàn bộ cái nồi.
Minh Tư tán thưởng nhìn về phía Sở Khanh Hàm, “Ngài từng học qua?”
Ánh mắt không hề chớp, rất thẳng thắn mà trả lời, “Không có!”
Minh Tư không nhịn được than thở, trước đó còn cảm thấy Sở Khanh Hàm sẽ sửa tốt, nhìn cái nồi giống như trải qua một cuộc giải phẫu hoàn mỹ, nhưng sau khi biết Sở Khanh Hàm chẳng qua chỉ là ôm tâm trạng muốn thử một chút, Minh Tư liền cảm thấy cái nồi chia năm xẻ bảy trước mặt đã là một hài cốt không cách nào sử dụng được nữa rồi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc, bước vào chính là Lục Phong mới gặp qua hai ngày trước, bên cạnh còn đi theo một người đàn ông toàn thân mặc âu phục thẳng tắp vừa văn nhã vừa lịch sự, người đàn ông kia hướng về phía Minh Tư gật đầu mỉm cười, ngay sau đó đi tới trước mặt Sở Khanh Hàm, có lẽ là quá mức kinh ngạc, giống như Lục Phong lần trước, cũng hóa đá ngay tại chỗ, bởi vì hắn không cách nào tưởng tượng nổi ông chủ không ăn khói lửa nhân gian, lại đang sửa chữa một cái nồi…
Lục Phong từng trải qua một lần đả kích, đã tiếp thu hết thảy kinh ngạc, cầm lên cái túi trong tay ‘người hóa đá’, “Ông chủ, âu phục đã chuẩn bị xong.”
Sở Khanh Hàm ngẩng đầu lên từ trong đống hài cốt, “Ừm.”
Hẳn là đã hoàn toàn buông tha cho những thứ trước đó có thể gọi là một cái nồi, bây giờ chỉ có thể gọi là linh kiện phụ tùng, Sở Khanh Hàm đi vào phòng tắm rửa tay, đi ra liền nhận lấy cái túi kia, nắm tay Minh Tư tiến vào phòng ngủ.
Minh Tư bị kéo vào phòng ngủ có chút không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn Sở Khanh Hàm lấy ra một bộ âu phục từ trong cái túi đưa cho cậu, “Mặc vào.”
“Tại sao?” Chẳng lẽ muốn cậu cùng hắn đi tới chỗ nào đó?
“Đi ra ngoài.” Đáp lại ba chữ, Sở Khanh Hàm cũng đứng dậy cầm lên một bộ âu phục khác trong túi bắt đầu thay.
Coi như có hỏi tiếp cũng sẽ không có được câu trả lời, Minh Tư chỉ có thể vừa than thở vừa thay đổi quần áo, không có nghĩ gì khác, tự nhiên cũng không cố kỵ, mỗi lần thay quần áo đều là ở phòng tắm, khi nhận ra có một luồng ánh mắt nóng bỏng, Minh Tư mới chậm chạp phát hiện lúc này bản thân đang ở trần, lần đầu ‘thẳng thắn’ đối diện với Sở Khanh Hàm.
Mặt của Minh Tư trong nháy mắt đỏ bừng, có chút hấp tấp hỗn loạn tăng nhanh tốc độ, nhưng càng cuống cuồng lại càng loạn, mất nửa ngày mới mặc xong quần áo, nhưng lúc đến cửa ải thắt cà vạt lại gặp khó khăn, bởi vì Minh Tư luôn mặc quần áo thường ngày ở nhà, đã lâu không có mặc qua trang phục trịnh trọng như vậy.
Thắt nửa ngày, cho đến khi Minh Tư cảm thấy hai tay của cậu sắp sửa xoắn thành một đống, một đôi tay ấm áp liền nhận lấy cái cà vạt có chút thảm không nỡ nhìn của cậu, tỉ mỉ mà thắt, Minh Tư ngẩng đầu nhìn về phía Sở Khanh Hàm, gạt đi lúng túng, môi bất giác lộ ra nụ cười vui vẻ, “Cảm ơn.”
“Ừm.” Thanh âm rơi xuống, Sở Khanh Hàm liền một tay kéo Minh Tư đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn người hóa đá bên ngoài đã được rã đông mà đứng bên cạnh Lục Phong, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Minh Tư, khuôn mặt Sở Khanh Hàm không lộ ra vẻ gì, nhưng hơi thở lại thấm đẫm không vui.
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng hắn cũng không đần, phát hiện thái độ ông chủ đối đãi Thẩm Minh Tư không giống người khác, liền vội vàng cúi đầu.
Nhìn hai người mặc âu phục cùng kiểu dáng nhưng lại toát ra hai phong thái khác nhau, Lục Phong khẽ mỉm cười, “Ông chủ, sắp đến giờ, chúng ta hiện tại xuất phát thôi.”
“Ừm.” Ở trước mặt hai thuộc hạ, Sở Khanh Hàm vẫn không có buông tay Minh Tư ra, mặc dù có chút bá đạo, nhưng lực đạo vẫn vô cùng ôn nhu, Minh Tư muốn giãy giụa, nhưng là phí công, chỉ có thể mặc cho Sở Khanh Hàm nắm tay.
Mặc dù Minh Tư đối với một vài chuyện có chút chậm tiêu, nhưng cậu cũng không đần. Người trưởng thành bình thường sẽ không nắm tay nhau thân mật như vậy, Minh Tư cũng không tự luyến mà nghĩ Sở Khanh Hàm yêu cậu, dẫu sao sự ưu tú của người trước mắt vẫn quá mức rõ ràng. Vô luận là ái tình hay là mập mờ, Minh Tư hiện tại đều không muốn có, bởi vì cậu không nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, rơi vào vòng xoáy tình cảm một lần nữa.
Trong lúc vô tình đối diện với ánh mắt dò xét của Sở Khanh Hàm, Minh Tư chỉ đành lắc đầu một cái, “Tôi không sao.” Minh Tư lại không chú ý, trong mắt người ngoài tuy cậu không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng đối với Sở Khanh Hàm, hắn lại có thể tùy ý đọc ra hết thảy những gì mà cậu muốn biểu đạt, có chút giống như thần giao cách cảm.
Ở cửa đổi giày, là Lục Phong mang tới, Minh Tư tò mò nhìn đôi giày, giày da màu đen sáng bóng, còn mang theo vẻ thư nhã. Bởi vì tâm loạn, Minh Tư cũng chỉ cúi xuống buộc qua loa, liền theo Sở Khanh Hàm lên xe.
Cảm giác được tâm tình trầm thấp của Minh Tư, Sở Khanh Hàm liền siết chặt lấy tay của cậu, nhìn dáng vẻ đối phương vẫn mặt mày ủ dột, kéo theo tâm tình của hắn cũng bắt đầu cong xuống.
Người đàn ông văn nhã lịch sự gọi là Hồng Lâm, cùng Lục Phong đều là thư ký của Sở Khanh Hàm, làm việc nhiều năm như vậy, mặc dù cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ông chủ ưu tư, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ở trong xe chân thật cảm nhận được tâm tình hết sức không tốt của ông chủ.
Một đường an tĩnh, ngay cả lúc xuống xe Minh Tư cũng không có chú ý tới, cho đến khi đi vào đại sảnh cao ốc hoa lệ, Minh Tư mới thật sự thoát khỏi sự trầm mặc, nghi hoặc nhìn về phía Sở Khanh Hàm, ánh mắt của đối phương ôn nhu tựa như nước, Minh Tư cảm thấy đôi con ngươi thâm thúy kia lập tức có thể hút cậu vào trong đó, không muốn tiếp tục trầm mê, Minh Tư liền dời đi ánh mắt.
Trong lúc đi tới thì thang máy sang trọng ở phía đối diện phát ra một tiếng đinh, cửa mở, một đám người mặc âu phục đi ra khỏi thang máy đứng thành hàng ở hai bên, Minh Tư nhìn về phía những người đó, toàn thân đều không có thứ nào rẻ, bộ dạng rất cung kính, khiến cho Minh Tư thật sự cảm thấy nghi ngờ đối với thân phận của Sở Khanh Hàm.
Trong bầu không khí yên tĩnh, không có bất kỳ người nào dám nói chuyện, ngay cả thở cũng không người nào dám thở mạnh, Minh Tư có chút không thích ứng, trong lúc thất thần, lòng bàn chân liền vấp một cái, nếu không phải Sở Khanh Hàm lập tức kéo lấy cậu, Minh Tư khẳng định đã té rất chật vật, thế nhưng những người kia vẫn như cũ hơi khom lưng, không có nhìn về phía bên này.
Minh Tư cúi đầu nhìn đầu sỏ khiến cho cậu thiếu chút nữa ngã sấp mặt… thì ra là do dây giày buộc cẩu thả, không nhịn được xoa xoa trán, cậu thật là đần, đang muốn khom người buộc lại, Sở Khanh Hàm bên cạnh đã nhanh hơn một bước, nửa ngồi xổm xuống, tỉ mỉ cột chặt lại dây giày cho Minh Tư, thuận tiện chỉnh luôn dây giày bên còn lại cho tốt.
Cả đám thuộc hạ không dám trực tiếp nhìn, nhưng khóe mắt vẫn liên tục liếc tới, tất cả đều kinh hồn táng đảm không biết nên phản ứng thế nào, ngược lại Sở Khanh Hàm giống như không có chuyện gì xảy ra, kéo lấy tay Minh Tư tiến vào thang máy, Lục Phong khẽ đẩy đẩy Hồng Lâm đang sửng sốt cả người, “Hoàn hồn.”
“A. Ờ. Ừm.” Tuy là một thư kí, nhưng lại là thư kí của Sở Khanh Hàm, trong đời gặp qua không ít mưa gió, sức đề kháng có thể nói là vô cùng tốt, thế nhưng cũng có chút không thích ứng được. Hắn luôn cảm thấy ông chủ của mình là một người thần kỳ, không thích nói chuyện, biểu tình cũng chưa từng thay đổi, đối với bất kỳ chuyện cũng không để tâm, hơn nữa có thể dùng ‘hô phong hoán vũ’ để hình dung về bản thân, người như vậy lại hạ mình cột dây giày cho người khác, hơn nữa còn làm rất tự nhiên.
Lục Phong lại đẩy Hồng Lâm một cái, “Tiến vào.”
“Ừm.” Sau khi hoàn hồn, hai người liền đi theo tiến vào thang máy.
Phòng họp rất lớn, khí thế sang trọng, nhìn dáng vẻ này hẳn là muốn ký hợp đồng, Minh Tư rất tự giác chỉ chỉ ghế sô pha bên ngoài phòng họp, “Tôi ở đây chờ ngài.”
Sở Khanh Hàm gật đầu, ký hợp đồng sẽ không quá lâu, cho nên hắn đành phải chịu đựng Minh Tư rời khỏi tầm mắt của hắn một hồi, “Ừm.”
Một mình đi ra khỏi phòng họp, Minh Tư ngồi trên ghế sô pha, trong tay bưng tách trà Lục Phong rót cho cậu, nhàm chán chờ đợi, nhìn một đống người vây quanh một người đàn ông dáng dấp có chút tà mị đi vào phòng họp, suy đoán đây hẳn là một nhân vật chính khác của buổi ký hợp đồng.
Minh Tư nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, suy nghĩ vẩn vơ, không tự chủ mà nghĩ tới Lãnh Lâm, quả thật không cách nào ngăn cản, dù sao cũng là mười năm, có vài thứ không phải nhúc nhích miệng lưỡi một cái, hoặc là nói xóa liền có thể xóa. Lãnh Lâm, thời điểm ở chung một chỗ với hắn, cậu có từng vui vẻ? Có chứ, nhưng hiện tại thì sao, năm năm trở lại đây, Lãnh Lâm giống như xem hết thảy mọi chuyện là đương nhiên, quá mức thuận lý thành chương, có lẽ tại một khắc ấy tình cảm của bọn họ thật sự đã đi tới điểm cuối cùng.
Đóng lại trí nhớ, Minh Tư khẽ nhấp một ngụm nước trà, có chút lạnh nên có chút đắng, nhưng rất thích hợp với tâm tình hiện tại của cậu.
Cửa phòng họp mở ra, nhìn dáng vẻ hẳn là đã kết thúc, người đi ra đầu tiên chính là Sở Khanh Hàm, Minh Tư mỉm cười tiến lên đón, “Chúc mừng ngài.” Mặc dù đối với tính chất công việc của Sở Khanh Hàm lẫn nội dung hợp đồng ký kết, cậu hoàn toàn không hiểu biết, thế nhưng, Minh Tư vẫn rất muốn chính miệng nói tiếng chúc mừng.
Đáy mắt Sở Khanh Hàm trào ra vui sướng, cũng không phải bởi vì ký hợp đồng thành công, mà là vì nụ cười của Minh Tư. Tay của Minh Tư lại rơi vào trong lòng bàn tay của Sở Khanh Hàm, người đàn ông tà mị kia đi tới trước mặt Sở Khanh Hàm, quan sát Minh Tư một chút, ngay sau đó cười một tiếng, nhìn về phía Sở Khanh Hàm, “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nói xong liền rời khỏi phòng họp.
Minh Tư nhìn bóng lưng của người kia, người nọ lộ ra khí chất rất ‘khác biệt’ so với những người khác, còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, Minh Tư đã cảm giác thân thể mình bị Sở Khanh Hàm ôm lấy kéo vào trong lồng ngực, khiến cho cậu có chút không thoải mái, nhưng cậu cũng không giãy giụa, dẫu sao bây giờ ngoài phòng họp đã không còn ai.
Cậu nào có ngờ người nam nhân đang ôm lấy cậu lại đang trải nghiệm cảm giác ghen tuông, thứ cảm giác mà hắn chưa bao giờ nếm trải…