Bản tin đặc biệt hấp dẫn nhất trong tháng của Học viện Quang Du. Chuyện tình kinh thiên động địa của cặp trai tài, gái sắc Mục Lưu Băng và Minh Hiểu Khê đang tới đỉnh cao trào! Nội dung bản tin đã viết tỉ mỉ như sau: Chàng công tử đẹp trai Mục Lưu Băng đã dọn đến nhà trọ của Minh Hiểu Khê, bắt đầu cuộc sống chung hạnh phúc.
Khi lên lớp, Hiểu Khê thấy Tiểu Tuyền nháy mắt hỏi cô: “Sao, mùi vị sống chung thế nào?”.
Hiểu Khê ngơ ngác: “Mùi vị gì cơ? Sống chung gì cơ?”.
Tiểu Tuyền đặp vào vai Hiểu Khê, nhìn cô tinh nghịch: “Cậu lại còn giả vờ không hiểu sao? Cậu đang sống chung với Lưu Băng còn gì? Mùi vị của anh ta chứ ai nữa”.
Hiểu Khê tức tối buông hai tiếng gọn lỏn: “Đồ quỷ!”.
Tiểu Tuyền năn nỉ: “Cậu thương mình, kể cho mình nghe đi. Mình quan tâm tới hai cậu thôi”.
Hiểu Khê hừ một tiếng, đáp: “Mình không dại. Mình mà kể ra, cậu sẽ mang tin tức bán ngay cho đám kí giả quái quỷ của trường”.
Bị Hiểu Khê đoán trúng, Tiểu Tuyền vẫn tỉnh bơ, thậm chí còn cười chống chế: “Thế mới gọi là bạn tốt có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia chứ. Cậu yêu đương hạnh phúc, còn mình có bạn trai đâu. Thế nên cậu phải tạo điều kiện cho mình kiếm chác chút đỉnh chứ?”.
Hiểu Khê thở dài ngao ngán, chợt cô nhớ ra một chuyện quan trọng, liền thắc mắc: “Mà tại sao mọi người lại quan tâm tới mình và Lưu Băng thế nhỉ?”
Tiểu Tuyền chậc chậc một hồi, ra ý chê cô kém hiểu biết: “Hỏi thừa quá đi. Mục Lưu Băng là thần tượng của bao cô gái, đẹp trai, lạnh lùng”.
Hiểu Khê băn khoăn: “Đó là về phía anh ấy, còn mình, tại sao mọi người không thù oán và căm ghét mình khi đã cưa đổ thần tượng của họ? Trái lại, họ còn rất hứng thú quan tâm tới mình?”.
Tiểu Tuyền cười phá lên: “Cậu nghĩ ngợi nhiều như vậy làm gì? Tất nhiên có người hận cậu chứ, nhưng chả ai dám thể hiện đâu. Võ công của cậu giỏi như thế, từng đánh bại cả Hạo Nam. Giờ đây ba công tử Quang Du lại chơi thân với cậu, còn ai dám nghĩ tới chuyện với cậu nào. Ngay cả thầy cô giáo cũng đối xử đặc biệt với cậu, nhất là môn hình học. Cậu không thấy sao? Kỳ thi vừa rồi cậu đã được điểm tối đa còn gì”.
Hiểu Khê ấm ức thanh minh: “Mình thi được là do công sức ngày đêm ôn tập, lại có anh Giản Triệt kèm cặp đấy chứ. Cậu đừng có… hiểu lầm”.
Tiểu Tuyền xua tay: “Không quan trọng, không quan trọng. Dù sao, họ cũng chẳng làm được như cậu, Lưu Băng luôn lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng lại chịu cậu. Ai nấy đều phục cậu đấy. Thế nên cậu tuyệt đối an toàn không ai dám gây sự gì cả”.
Hiểu Khê ngắm Tiểu Tuyền hồi lâu, thán phục nói: “Tiểu Tuyền này, sau này cậu muốn làm nghề gì? Nếu cậu không trở thành chuyên gia phân tích thì quả là tổn thất lớn nhất của nhân loại!”.
Tiểu Tuyền cười đắc ý: “Thật sao? Cậu nghĩ như vậy sao?”.
Hiểu Khê chợt nhìn đồng hồ. Trời ơi, đã muộn giờ hẹn mất rồi. Không chào từ biệt Tiểu Tuyền, cô vội vã dọn dẹp túi xách, chạy như bay ra khỏi phòng học.
Tiểu Tuyền cuống cả lên, dậm chân bành bạch, la lối: “Ơ, cậu đi đâu thế. Cậu vẫn chưa kể chuyện tình của cậu mà?”.
Hiểu Khê đến là buồn cười cô bạn nhiều chuyện. Cô vẫn ra sức chạy và ném lại câu trả lời: “Để lần sau, mình nhất định sẽ kể!”
Hiểu Khê chạy như bay như ma đuổi tới siêu thị giờ, vội vã mua những thứ cần thiết rồi lại tiếp tục chạy về nhà. Cầu mong không quá trễ. Nhưng vừa tới khu nhà trọ, cô đã thấy một đám người đứng chen chúc.
Đó là Mục Lưu Băng, Phong Giản Triệt, Đông Hạo Nam, Hạo Tuyết và Hy Khách Đồng. Họ có vẻ sốt ruột vì chờ lâu.
Vừa nhìn thấy cô, Hạo Tuyết đã reo lên: “A, chị Hiểu Khê đã về, may quá, bọn em mệt quá, không thể đứng nổi nữa”.
Hiểu Khê vừa thở hổn hển vừa đáp: “Chị… chị… đã gắng… chạy nhanh lắm rồi”.
Thấy cô lỉnh kỉnh bọc to bọc nhỏ, mồ hôi đầm đìa trên trán, Giản Triệt bước tới chìa tay ra: “Đưa anh cầm hộ nào. Vào nhà thôi, em đã về là hay rồi”.
Hiểu Khê liếc sang phía Lưu Băng vẫn đứng lơ ngơ như nghe chuyện người ngoài. Cô than thầm, chỉ có anh Triệt là quan tâm tới mọi người nhất. May được anh ấy xách hộ đồ, tay mình mỏi rã rồi.
Cửa nhà vừa mở, mọi người vui vẻ ùa vào.
Hạo Tuyết gieo mình xuống một chiếc ghế, rối rít bóp chân, than: “Đau quá, đau quá! Lần sau chị Hiểu Khê đánh thêm cho anh Lưu Băng một chìa khóa nhà nhé. Để lần sau bọn em đến chơi không phải chờ đợi nữa”.
Hiểu Khê đang tu nước, nghe vậy suýt phát sặc. Tại sao phải đưa chìa khóa cho Lưu Băng? Anh ta là gì với mình đâu? Cô ấm ức nhưng không dám nói.
Hạo Tuyết đã chuyển sang đấm lưng, hờn trách: “Ghế nhà chị cứng quá, đau lưng ghê. Lần sau chị nhớ mua ghế nệm mềm nhé!”.
Hiểu Khê thấy lửa giận bừng bừng: “Hừm, đồ con nhà giàu có khác. Đã đến nhà người ta chơi còn chê bai. Hôm nay mình không dạy cho nó một bài học thì không gọi là Minh Hiểu Khê nữa”.
Hạo Tuyết không hề hay biết, vẫn thao thao bất tuyệt: “Chị mua nhiều đồ ăn thế? Định đãi bọn em món gì đây?”.
Hiểu Khê đáp sẵn: “Lẩu”.
Hạo Tuyết vỗ tay hoan hô: “Hay quá! Hay quá! Hôm nay đông đủ thế này, ăn lẩu mới tuyệt”.
Hiểu Khê cười: “Chị sẽ cố làm nhanh đây, nhưng nếu vậy cần người giúp một tay nào”.
Đông Hạo Tuyết rụt cổ lại, im bặt.
Giản Triệt tốt bụng nhanh nhẩu đứng lên: “Em có cần gì không? Để anh giúp cho”.
Hiểu Khê lắc đầu, rồi tiến thẳng tới Hạo Tuyết, lôi tuột cô bé vào bếp.
Hạo Tuyết rên rỉ van xin: “Đừng mà, chị, đừng, chị thương em với. Ai đó giúp em với…”.
Mấy người đứng quanh đó liếc nhìn hai người với vẻ thờ ơ. Chẳng ai có vẻ muốn ra tay giúp Hạo Tuyết cả. Cô bé thật là cô ấm con chiêu, chẳng biết làm gì nên hồn. Dưới sự trợ giúp của Hạo Tuyết, căn bếp của Hiểu Khê chẳng mấy chốc biến thành một đám rối mù. Hiểu Khê rốt cục mất hết kiên nhẫn, đành phải đuổi tống cô bé trở lại phòng khách.
Đồng tình nguyện vào giúp Hiểu Khê, nhanh nhẹn thu dọn, nhặt rau, khiến Hiểu Khê hết sức ưng ý.
Trong bếp, Hiểu Khê vừa làm vừa thắc mắc: “Này Đồng, tại sao cậu không tránh khi Phong phu nhân định ra tay?”.
Đồng định lảng đi nhưng bị Hiểu Khê tóm gọn, cứ nằng nặc đòi trả lời.
Cô ta cười đau khổ, thừa nhận: “Hẳn nào anh Triệt cứ khen cậu thông minh. Quả đúng vậy”.
Hiểu Khê vẫn băn khoăn: “Lạ thật, cậu không thấy Phong phu nhân vô lý sao? Sao cậu cứ đứng ỳ ra đó chịu đòn vậy. Mình như thế thì không thể chịu được”.
Giọng Đồng nghẹn ngào: “Mình không thể, đó là mẹ của anh Triệt”.
Hiểu Khê gật gù như ngộ ra được điều gì: “Hà hà, nhất định là cậu rất mê anh Triệt…”.
Đồng im lặng, không phản ứng. Hiểu Khê rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đoan chắc nhận định của mình là đúng.
Trên bàn ăn, Hiểu Khê vẫn lẩn quẩn với suy nghĩ về tình cảm của Đồng dành cho Giản Triệt. Bất giác cô không khỏi ngắm Triệt, quan sát nét mặt và thái độ của anh.
Hạo Tuyết khua tay trước mặt Hiểu Khê, kêu la: “Trời ơi, sao chị nhìn anh Giản Triệt đắm đuối như vậy. Anh Lưu Băng ghen thì sao? Đánh nhau mất”.
Hiểu Khê bực bội lườm Hạo Tuyết rồi cúi xuống bát ăn. Con nhỏ này lanh chanh quá đi mất. Không hiểu có ai hiểu lầm không nhỉ?
Vừa nghĩ tới đây, cô thấy Lưu Băng lạnh lùng cất tiếng: “Cô ấy muốn ngắm ai mặc kệ, chẳng liên quan gì đến tôi!”.
Hạo Tuyết được dịp la lớn, giọng đắc thắng: “Đấy, em nói có đúng không? Anh Lưu Băng ghen rồi đấy, giọng anh ấy chua như dấm. Ha ha, tảng băng lạnh lùng đã tan rồi, sức mạnh tình yêu muôn năm”.
Giản Triệt cốc lên đầu Hạo Tuyết, mắng: “Trật tự nào, nếu không em sẽ không những không được yên ấm ngồi đây ăn, mà còn nhiều điều không hay chờ đợi đấy”.
Hạo Tuyết đưa mắt nhìn Hiểu Khê và Lưu Băng đang gườm gườm nhìn cô, im lặng một lúc cô bé lại phá lên cười: “Ha ha, nhìn mặt đôi tình nhân này kìa, đỏ như gấc vậy. Buồn cười quá đi mất”.
Mọi người quay lại nhìn rồi cũng phá lên cười.
Ăn tối xong, mọi người quây quần ngồi uống trà và nói chuyện.
Giản Triệt hỏi Lưu Băng bằng giọng rất thông cảm: “Chuyện nhà cậu vẫn chưa giải quyết xong phải không? Giờ định sao?”.
Lưu Băng chán nản gật đầu, không đáp.
Đồng kể: “Sau khi hai cô cậu bỏ đi, Mục lão gia nổi trận lôi đình, tính khí thay đổi khủng khiếp, làm ai nấy đều phát sợ”.
Lưu Băng đột nhiên dặn Đồng: “Mua hộ tôi cái giường xếp nhé! Tôi sẽ ở lai đây lâu”.
Hiểu Khê ấm ức phản đối: “Ơ ơ, tại sao lại vậy?”.
Hạo Tuyết ranh mãnh kêu: “Em thấy thật không cần thiết, cần gì phải ngủ riêng nhỉ? Hai người đã yêu nhau, ngủ chung giường mới phải chứ?”.
“Bốp!”, mặt Hạo Tuyết lập tức sưng vù. Cô bé đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, miệng mếu máo không nói nổi thành lời.
Kẻ bất ngờ ra đòn đánh Hạo Tuyết không ai khác là Đông Hạo Nam, anh trai cô bé. Hạo Nam không nói không rằng, đứng phắt dậy, gườm gườm nhìn tất cả mọi người rồi bỏ đi. Lưu Băng và Hiểu Khê ngẩn cả ra, không ai kịp có phản ứng gì. Giản Triệt cố giấu một tiếng thở dài.
Hiểu Khê quay sang nhìn lại mặt Hạo Tuyết, xót xa: “Trời ơi, sao anh ấy đánh con bé mạnh như vậy? Anh ta điên hay sao ấy nhỉ?”
Hạo Tuyết thút thít, kể tội: “Dạo này tính khí của anh ấy rất quái lạ… nóng nảy, cáu gắt… Mẹ em và em đều sợ anh ấy, đều coi anh ấy như trái bom định giờ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Chỉ cần không hài lòng thứ gì, anh ấy lại lôi em ra đánh… rất tàn nhẫn… làm em rất đau. Như thể em…không phải là… em gái của anh ấy”.
Hiểu Khê bực tức nói: “Thật dã man! Anh ta cần phải được dạy một bài học”.
Hạo Nam đã để lại ấn tượng xấu trong lòng Hiểu Khê thật rõ nét, chắc hẳn khó có thể xóa mờ. Thật bực mình khi cô không thể ra tay với anh ta được, chỉ vì Hạo Nam là anh trai của Hạo Tuyết.
Hiểu Khê an ủi Hạo Tuyết: “Nín đi em, đừng khóc nữa, sau này phải để ý hơn. Nếu thấy Hạo Nam bắt đầu nổi nóng thì em tránh đi chỗ khác. Còn nếu anh ấy vẫn đánh em, em cứ đến nói với chị. Chị nhất định sẽ đến nói chuyện với anh trai em”.
Hạo Tuyết càng khóc lớn hơn, ôm lấy cô: “Ôi ôi, em chết mất. Sao em khổ thế này, chị Hiểu Khê tốt với em quá!”