Tiết thứ hai vừa kết thúc, Hạo Tuyết đã hốt hoảng chạy vào lớp Hiểu Khê. Cô bé lắp bắp không ra hơi: “Chị… chị và anh Lưu Băng… có sao không?”.
Hiểu Khê đáp, mặt giả bộ lạnh lùng: “Còn thế nào nữa”.
Hạo Tuyết càng lo sợ và bắt đầu thút thít: “Chị, tại em làm hại chị… làm sao bây giờ?”.
Hiểu Khê càng trêu già, nói lấp lửng: “Chịu, không biết nữa”.
Hạo Tuyết đau khổ nghĩ cách đền bù cho Hiểu Khê: “Hay là chị em mình đi shopping nhé. Chị thích mua gì, em mua hết”.
Hiểu Khê lừ mắt: “Em coi thường chị quá”.
Hạo Tuyết cắn môi, biết mình phạm phải sai lầm: “Em xin lỗi, em biết không thể so sánh anh Lưu Băng với bất cứ thứ gì”. Cô bé lúng túng giải thích và băn khoăn: “Chị, liệu chị có bắt em tìm cho chị một anh khác không?”.
Hiểu Khê buồn cười quá nhưng cố nín: “Em nghĩ thế nào? Em làm được chứ?”.
Hạo Tuyết luống cuống, nhưng cũng chịu khó nhăn trán suy nghĩ: “Em hiểu, em sẽ cố gắng. Hay là… chị đồng ý anh em đi. Mà hình như anh ấy thích chị đấy. Đúng rồi, nếu chị mà lấy anh Hạo Nam thì tốt quá đi mất. Anh ấy sẽ không dám quát tháo em nữa”.
Hiểu Khê không ngờ Hạo Tuyết suy nghĩ ngày càng phong phú đến vậy. Cô bực mình mắng át đi: “Tuyết, em nghĩ gì vậy?”.
Biết Hiểu Khê không bằng lòng, Hạo Tuyết vội xuê xoa: “Biết ngay chị chê anh trai em. Anh ấy ngốc lắm, nhưng giờ sao nhỉ?” và chợt hét to: “Hay chị muốn…?”.
Hiểu Khê vội vàng ngăn không cho Hạo Tuyết nói tiếp, nếu không tên cô sẽ xuất hiện trên bản tin nhà trường ngay lập tức.
Hạo Tuyết vẫn ngây thơ rên rỉ: “Khổ quá, em không ngờ một nụ hôn vô tình lại gây ra nhiều chuyện lộn xộn đến vậy. Thế chị nói thật đi, chị có thích anh Giản Triệt không?”.
Hiểu Khê càng trêu già: “Em thấy sao?”
Hạo Tuyết bắt đầu thút thít, có lẽ cô bé lo ngại Hiểu Khê thích Giản Triệt thật. Thấy tội quá, Hiểu Khê lau nước mắt cho Hạo Tuyết, dịu dàng nói: “Nín đi! Ai nói chị thích anh ấy nào? Có em thích Triệt thì có!”.
Hạo Tuyết ngưng khóc ngay, lại cười ngoác: “Vâng, thế chị không thích anh ấy thật chứ?”.
Hiểu Khê gật đầu chắc nịch, bổ sung thêm: “Ai thèm thích Giản Triệt, chị có Lưu Băng rồi”.
Chợt Hạo Tuyết la lớn: “Sao từ nãy đến giờ chị cứ giả vờ thế, làm em tưởng thật. Chị ra sức trêu em là sao? Lần sau em không tin chị nữa”.
Hiểu Khê cười cười: “Chị có nói gì đâu, toàn em nói thôi. Chẳng qua chị muốn em ghi nhớ để lần sau không tái phạm nữa”.
Hạo Tuyết gật đầu, mắt long lanh.
Chợt Hiểu Khê nghĩ ra: “Này, hay là em đi mời anh Triệt hôm nay tới nhà em nhé. Chúng ta phải giải quyết những chuyện rắc rối này”.
“Vâng, em đi ngay”, Hạo Tuyết reo lên.
Mấy hôm nay Hiểu Khê thấy rất vui vẻ. Theo kế hoạch của cô và Hạo Tuyết, tối hôm đó, Hiểu Khê và Lưu Băng đã gặp Giản Triệt tại nhà bác Đông. Lưu Băng đã xin lỗi Giản Triệt, mọi người đều vui mừng, nhưng ai tinh ý vẫn thấy cả Lưu Băng và Giản Triệt vẫn còn chút ngượng ngùng.
Trưa nay trời rất đẹp, nắng vàng rải nhẹ. Hiểu Khê đang vui vẻ rảo bước về nhà, bụng định nấu vài món ăn ngon cho Lưu Băng. Đột nhiên cô thấy một luồng gió lạ, tiếp đến là một nhóm người chạy ngược lại, vẻ mặt đầy sợ hãi. Chắc hẳn có chuyện gì không hay xảy ra rồi. Ngay sau đó, có hai nhóm lưu manh, tất cả khoảng hơn ba mươi người, vung dao rượt đuổi nhau, trông chúng thật hung hăng, cố gắng đánh vào vòng giữa để bắt bằng được một người đàn ông trung niên mà nhóm kia đang ra sức bảo vệ.
Hiểu Khê dừng lại quan sát, nhóm bị đánh có vẻ ít người hơn nhóm kia rất nhiều, xem ra họ khó bảo vệ được người đàn ông kia. Vốn không thích dây dưa với những phần tử xã hội đen như vậy, cô vừa định bỏ đi thì nghe thấy một tiếng hét rất quen: “Tránh ra, ta tới đây!”.
Hiểu Khê quay phắt người lại nhìn. Trời, té ra là Đồng với sợi dây roi cuốn trong tay. Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây nhỉ? Hiểu Khê đầy tò mò. Và người đàn ông kia là ai? Có mối quan hệ gì với Đồng?
Trong khi đó, Đồng ra sức lăn xả vào đánh. Những đòn của cô ra khéo léo, chính xác, khiến không ít kẻ bị thương. Nhóm kia đang gắng gượng đưa được người đàn ông chạy ra một chiếc xe hơi gần đó, rồi vội vã lái xe đi mất. Nhóm còn lại căn tức trút giận lên Đồng: “Chính mày đã phá đám chuyện của tụi tao! Mày không muốn sống nữa phải không?”.
Đồng hiên ngang, quắc mắt đáp: “Muốn đụng tới người của Mục đại nhân sao? Đừng hòng. Trừ phi bước qua xác tao”.
“Hôm nay không giết được mày, tụi tao không phải là người, nào, lên đi”, tên mặt xăm hình con bướm gầm lên. Hơn hai chục thằng nhất tề chém dao xuống người cô. Sợi dây trên tay Đồng múa loang loáng nhưng chỉ đánh bật được khoảng chục tên. Cô hơi nhăn mặt vì bị đánh trúng, máu túa ra.
“Cảnh sát tới!”, Hiểu Khê ra sức hét lên, “Cảnh sát tới, chạy nhanh lên!”. Tiếng hét của cô không được đáp lại, nghe yếu ớt vỡ vụn rồi rớt xuống mặt đường thật thảm thiết. Do quá gắng sức hét, cô thấy cổ bỏng rát, đành dừng lại ôm cổ ho từng tràng. Gã mặt xăm hình con bướm gầm lên: “Con điên kia, hét cái gì?”.
Hiểu Khê thấy rất lạ, tại sao chúng đều có vẻ bình tĩnh thế nhỉ? Chả lẽ chúng không sợ cảnh sát? Cả lũ côn đồ dừng lại, quay sang nhìn cô như thể một đối tượng mới cần bị dạy dỗ. “Nói, hét cái gì?”, gã mặt xăm gằn từng tiếng.
Hiểu Khê cố gắng nở một nụ cười vô tội: “Em… em chỉ báo trước thôi… cảnh sát… chắc sắp đến rồi”.
“Mày nói nhiều quá, muốn cứu con này thì đến đây cùng chịu chết đi!”, tên xăm mặt cau có. Hiểu Khê bước tới nhưng rất băn khoăn tại sao kế của mình lại thất bại. Chán thật, lại phải đánh nhau thật rồi.
Đồng quẹt miệng, lau dòng máu đang rỉ ra, quắc mắt nói với Hiểu Khê: “Không có chuyện gì làm nữa hay sao? Cút đi. Tôi không quen cô”.
Hiểu Khê thở dài, “Nói vậy ai tin cơ chứ”, rồi quay sang hỏi đám côn đồ, “Các anh có tin không?”.
Cả lũ nhất loạt lắc đầu.
Hiểu Khê cười, đứng tựa lưng vào Đồng để cô ta có thể dựa người vào cô, đoạn quay ra phía gã mặt xăm, nói bằng giọng van nài: “Bươm bướm nhỏ, tha cho cô ấy đi”.
Gã mặt xăm lồng lên: “Sao? Mày gọi tao là gì? Bươm bướm nhỏ? Sao mày dám vậy?”.
Hiểu Khê vẫn vờ ngây thơ, ra sức thanh minh: “Thì em thấy mặt anh xăm hìm con bướm mà”.
“Tao thích xăm gì kệ tao, mày không được gọi như vậy”.
“Sao vậy được? Nếu anh xăm hình bướm lên mặt tức là anh thích nó. Vậy sao không chịu cho người khác gọi anh là bươm bướm nhỏ nhỉ? Mà tên này đáng yêu đấy chứ?”, Hiểu Khê vẫn giả vờ không hiểu. Cô muốn kéo dài, chờ tình hình xem có ai qua lại nhờ cứu viện không.
Gã mặt xăm bị trúng kế, ra sức nói: “Tao thích bươm bướm vì nó đẹp. Nhưng không được phép gọi tao như vậy. Nếu không, hình tượng nam nhi bị xấu đi”.
Hiểu Khê vờ phẫn nộ: “Thật vớ vẩn, bươm bướm làm sao làm xấu hình tượng nam nhi?”.
Gã mặt xăm phẫn nộ, đang định giải thích thì một tên đàn em đứng bên ngăn lại: “Đại ca, hình như con oắt này muốn câu giờ, hay là định chờ cảnh sát đến bắt ta?”
Hiểu Khê ra vẻ bất ngờ: “Hừm, thì ra cũng có người thông minh. Anh tên là gì?”.
“Tao tên là…”, hắn vừa định trả lời lại chợt nhớ ra, “Mày vẫn còn muốn câu giờ hả? Không có tác dụng đâu nhé! Cảnh sát sẽ chả bao giờ tới đây”.
Hiểu Khê thắc mắc: “Vô lý, tại sao cảnh sát không chịu tới đây? Chả lẽ họ được nghỉ phép hết?”.
Tên mặt xăm ôm bụng cười: “Ha…ha…ha… Vậy tao nói cho oắt con biết nhé! Chúng tao đã mua hết tụi cảnh sát ở đây rồi. Chưa đến mười giờ tối, chúng sẽ không dám thò mặt ra đâu”.
Mắt Hiểu Khê vụt tối sầm lại. Chết thật, xem ra phải đánh nhau thật rồi. Cô giơ hai nắm tay, hét vang: “Nào, có giỏi thì vào đây”.
Lũ côn đồ lại vây tròn quanh Hiểu Khê và Đồng, chuẩn bị ra tay… thì lại một tiếng hét từ xa vẳng tới, “Cảnh sát tới!”. Tất cả lại dừng tay, quay lại nhìn. Một cậu thanh niên mặc đồ trắng vui vẻ chạy tới, vừa chạy vừa kêu to như vậy. Hiểu Khê nhận ra là Giản Triệt, liền thất vọng lắc đầu: “Trời, tưởng ai, kế này vô tác dụng, em thử rồi”.
Lạ thay, Giản Triệt vẫn tươi cười: “Thật mà, cảnh sát tới đấy”.
Đúng lúc đó, một tốp cảnh sát có vũ trang đã xuất hiện ngay sau lưng Giản Triệt. Họ bao vây quanh lũ côn đồ và quát to: “Giơ tay lên. Đứng im. Không được động đậy”.
Trong phòng Giản Triệt, Hiểu Khê vô cùng thắc mắc: “Lạ thật, sao em đứng mãi mà cảnh sát không tới? Hơn nữa bọn côn đồ kia còn nói đã mua chuộc hết cảnh sát rồi? Sao anh lại đưa được cảnh sát tới?”.
Giản Triệt cười nói, nháy mắt ra vẻ bí ẩn: “Sao cảnh sát không dám tới cơ chứ? Chỉ cần một cú điện thoại là họ phải tới ngay”.
Hiểu Khê ngờ vực: “Vô lý, lẽ nào cảnh sát lại sợ anh?”, rồi chợt hiểu ra, “Có phải vì cảnh sát sợ thế lực của ba anh không?”.
Giản Triệt chỉ cười, không nói gì. Hiểu Khê thở dài: “Thôi, cũng may có anh tới kịp, nếu không em và Đồng đã nguy rồi”.
Đúng lúc đó, Đồng từ nhà tắm bước ra. Giản Triệt hỏi ngay: “Em còn đau không? Ra đây anh xem các vết thương của em nào!”.
Đồng lắc đầu ra hiệu không sao. Triệt cương quyết lôi Đồng ra ghế sa lông, ấn cô ngồi xuống: “Nào, để im anh xem. Nếu nặng quá, chúng ta tới bệnh viện”.
Đồng vừa lật áo ra, Hiểu Khê và Giản Triệt đã ồ lên xót xa. Trên vai cô có tới tám, chín vết thương do dao chém vẫn đang rỉ máu. Triệt rên rỉ đau đớn: “Trời ơi, sao bị thương nhiều thế? Em đau lắm không?”.
Mặt Đồng vẫn lạnh băng: “Không sao, chuyện nhỏ thôi”.
Giản Triệt kêu lớn: “Sao lại chuyện nhỏ? Bị thương nhiều và nghiêm trọng như thế này mà em coi thường sao? Anh phải đi nói chuyện với bác Mục, xin cho em ra khỏi Liệt Viêm Đường mới được”.
Giọng Đồng càng cương quyết hơn: “Không được, em là một vệ sĩ. Nếu ra khỏi Liệt Viêm Đường, em biết làm gì? Cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa nữa!”.
Triệt than: “Trời ơi, Đồng, em…!” và băng bó vết thương cho cô. Hiểu Khê lóng ngóng đứng bên cạnh xuýt xoa. Bàn tay Giản Triệt thật khéo léo, anh băng vết thương rất khẽ khàng, gắng gượng để cô không chút đau đớn.
Đồng rõ ràng rất cảm động nhưng gắng kiềm chế tình cảm. Cô chỉ lặng lẽ quan sát Giản Triệt.
Băng bó xong, Giản Triệt nhìn Đồng, rồi quay sang Hiểu Khê: “Tạm xong, bây giờ Hiểu Khê đưa Đồng vào phòng kiểm tra còn các vết thương khác trên người không”.
Đồng phản đối yếu ớt: “Thôi, không cần đâu”. Nhưng Hiểu Khê nào có chịu. Cô đẩy bằng được Đồng vào phòng.