Quá nửa quan viên Thiểm Tây tới thành Ngọc Sơn, một nửa còn lại không viết sẵn di thư quyên mình vì nước thì gói ghém hành trang chuẩn biến loạn một cái là chạy ngay, không ở Quan Trung sẽ không biết sức ảnh hưởng Vân thị lớn cỡ nào, nói không ngoa rằng Vân Chiêu chỉ cần tới trước cổng thành hô một tiếng đầu hàng, binh sĩ trong thành sẽ buông vũ khí hết, bất kỳ sự kháng cự nào cũng là vô nghĩa.
Vậy mà có kẻ ngu ngốc vọng tưởng muốn giành miếng ăn trong miệng hổ, bọn chúng tưởng rằng đánh bại được tặc khấu là thiên hạ vô địch rồi sao.
Không nghĩ xem sao bao năm qua đám tặc khấu đó không đụng tới huyện Lam Điền.
Chúng tham lam ngu xuẩn đã đành nhưng lại làm ảnh hưởng tới người khác, nay quá nửa Quan Trung đã nằm trong tay Vân thị, vì sao chỉ có quá nửa mà không phải toàn bộ? Mà là vì nửa còn lại trải qua thiên tai chiến loạn gần như không còn người sống nữa.
Một bước thiên đường, một bước địa ngục khiến bọn họ càng quý trọng yên bình này.
Đông quan viên tới nhà như vậy, Vân thị tất nhiên phải bày tiệc chiêu đãi.
Tôn Truyền Đình tựa hồ bỏ xuống được một tâm sự, trên tửu yến ra sức ăn uống, nhìn giống như có thù với những món ngon này vậy.
Thấy tuần phủ đại nhân như thế, các quan viên khác tựa hồ bỏ ưu sầu, mặc sức ăn uống nói cười dưới chân Ngọc Sơn, cơ hội tốt thế này mà Vân thị không định làm phản, vậy cơ bản sau này không phải lo nữa rồi.
Trong bữa tiệc này cũng có một cái đầu tặc khấu để mọi người truyền nhau xem, cái đầu này thuộc về Thượng Vĩnh Trung, mưu sĩ của Trương Bỉnh Trung.
Kỹ thuật chặt đầu của Vân thị không tệ, cái đầu đã lưu giữ gần ngày mà vẫn còn sống động, chư vị quan viên xem xong liền yên lòng.
Vân thị thống trị Quan Trung với họ mà nói không sao cả, ngược lại còn có một bộ phận lớn ủng hộ, dù sao Vân thị tuy bá đạo một chút, nhưng không nhòm ngó tài sản của họ, thậm chí ở phương diện nào đó mà nói, còn bảo vệ tài sản của họ.
Điều Vân thị yêu cầu chỉ là giảm bớt địa tô, hi vọng bọn họ mang tiền tài đầu tư vào thị trường, thông qua thương nghiệp để bù đắp lại tổn thất.
Mới đầu ít người muốn bỏ cách kiếm tiền chắc chắn bao đời, song không thể trái ý Vân thị đành miễn cưỡng mà làm, rồi dần dà quan viên nhận ra, mình không lỗ bao nhiêu, có một số lại còn lãi hơn.
Kết quả làm như vậy là những bách tính thường ngày cung kính, sau lưng nhổ nước bọt, rốt cuộc không còn thù hận bọn họ nữa.
Sau khi quan hệ với hương thân được cải thiện, người có tiền chủ động hỗ trợ quê nhà, ví như xây cầu sửa đường, ví như tài trợ học đường, kịch dân gian, hỗ trợ người nghèo khó nguy khốn, dần dần thành chuyện bình thường, địa phương càng phát triển, bọn họ càng có nhiều tiền, kiếm một cách chính đáng, không cần bóc lột của ai, chẳng phải lo đêm khuya không ngủ được.
Vân Chiêu chưa bao giờ muốn lột da lóc xương người có tiền, sau đó cướp đoạn gia sản người ta phân chia cho người nghèo, đó là cách làm hại nhiều hơn lợi, y thông qua phương thức cải tạo ôn hòa này để đạt mục đích của mình.
Tất nhiên với kẻ ngoan cố, Vân Chiêu chưa xử lý bao giờ chùn tay.
Cả Quan Trung rộng lớn này bị cải tạo triệt để nhất không phải là Tôn Truyền Đình hay quan viên phủ Tây An, mà là Tần vương phủ.
Đất phong của Tần vương phủ có vạn mẫu, trong thuế thu một năm của phủ Tây An có ba thành là lộc thuộc về Tần vương phủ.
Giờ Tần vương phủ giao cho quan địa phương vạn mẫu, vạn còn lại thỉ giao cho huyện nha Lam Điền, do huyện nha Lam Điền mang cho thuê, mỗi năm chỉ cần đem ba thành thu hoạch giao Tần vương phủ, cái khác, Tần vương phủ không hỏi tới.
Không chỉ như thế, Tần vương phủ còn tích cực tham dự các loại mua bán kinh doanh, trong đó nổi tiếng nhất là Minh Nguyệt lâu.
Mặc dù cứ mỗi khoảng thời gian Minh Nguyệt lâu lại gặp tai họa, nhưng mà thu nhập từ Minh Nguyệt lâu vẫn vô cùng khả quan, Tần vương sống tiêu diêu tự tại.
Do Quan Trung không còn thiếu lương thực nữa, kinh tế Quan Trung cũng dần dần đi vào ổn định, không còn là nền kinh tế xoay quanh lương thực nữa, bách nghiệp bắt đầu thịnh vượng.
Tiền bạc luôn luôn là con quỷ thực dụng.
Càng là nơi giàu có thì càng dễ kiếm tiền, nơi càng nghèo khó kiếm tiền càng gian nan.
Thương đạo của Vân thị với Mông Cổ cũng đã thể hiện ra uy lực nên có của nó, nay giao dịch lớn nhất huyện Lam Điền có hai loại, một là mua bán lương thực, còn lại là mua bán gia súc lớn.
Vẻn vẹn một cái huyện Lam Điền chỉ trong năm ngoái đã bàn vạn thớt lừa ngựa, vạn ngàn con trâu, còn cừu thì vô số kể.
Lượng lớn bạc trắng đổ vào huyện Lam Điền, một dạo khiến tỉ lệ quy đổi tiền đồng ở huyện Lam Điền tăng lên tới một lượng bạc đổi đồng tiền.
Địa phương giàu có, điều này càng làm người giàu có bản địa thêm kiên định sinh hoạt tại bản địa, dù sao mình đã xoắn chặt với kinh tế địa phương rồi, không thiếu nhau được nữa, dưới tình huống như thế chỉ cần huyện Lam Điền không đổ, tiền tài tích trữ trong nhà không có nguy hiểm gì.
Tài sản được đảm bảo rồi, người giàu không chôn vàng dưới chân giường nữa, ai nấy đều tranh thủ lúc được thời thế, không ngừng khai thác thương đạo, ngay cả mua bán tằm đã không thấy nhiều năm cũng bắt đầu được nối lại.
Các quan viên ở lại thành Ngọc Sơn ba ngày, trong ba ngày đó bọn họ xem huyện Lam Điền thu lương, tham quan hồ chứa nước đang gia cố, cùng với kênh rạch mới xây dựng nghe nói thêm vào một thứ gọi là xi măng, kênh xây dựng bằng xi măng không lo bị sạt lở nữa, chi phí đỡ tốn hơn kè đá nhiều.
Đương nhiên bọn họ cũng thấy những căn nhà đơn sơ mọc lên khắp bình nguyên, trong lòng càng thêm tin tưởng tương lai của huyện Lam Điền.
Một số võ quan còn dùng bước chân đo khoảng cách giữa các bảo lũy đang xây dựng, bọn họ kinh ngạc phát hiện, khi hai khẩu điểu súng bắn nhau, điểm rơi của đạn pháo vừa vặn rơi vào giữa hai bảo lũy.
Nay lương thực mùa thu vừa mới trồng xuống, bách tính cũng tới lúc nông nhàn, có điều những nông phu ngoài đồng ruộng đang bận rộn trong bảo lũy làm các quan viên vô cùng vững lòng.
Những người này đều là đoàn luyện của huyện Lam Điền, nhìn họ dựa vào bảo lũy luyện tập tấn công hoặc phòng ngự, tiếng hô vang vọng khí thế, rất ít ai muốn rời khỏi huyện Lam Điền nữa, trong mắt quan viên biết nhiều hiểu rộng, không còn nơi đâu an toàn hơn huyện Lam Điền nữa rồi.
Ai cũng biết ở ngoài kia còn lâu mới được như vậy, dù đám tặc khấu kẻ thất bại kẻ đầu hàng, thiên hạ vẫn chưa thể thái bình.
Là quan viên, họ càng hiểu hơn ai hết.
Đêm đã về khuya, Tiền Đa Đa vẫn còn chưa ngủ, trên bàn của nàng có hai cái hộp gấm.
Mỗi cái hộp đều dùng gỗ đàn làm khung đồng làm vỏ bọc, dùng bạc trắng khảm các loại hoa văn, nếu dùng thêm lụa đỏ bọc lại, nhất định là món quà không tệ.
Mắt thấy nến đã sắp cháy hết, Tiền Đa Đa có chút sốt ruột, Lương Tam đã đi rất lâu rồi, không biết vì sao còn chưa về.
Mệnh lệnh Vân Chiêu gửi cho Tiền Đa Đa có chút sai lệch, Vương Văn Trinh thích nhất không phải trưởng tôn của ông ta, mà là tiểu nhi tử Vương Thụy vừa mới từ kinh sư về quê.
Đứa tiểu nhi tử này tuổi gần đã là chủ sự ngũ phẩm của hộ bộ, được khen là cột trụ của Vương thị trong năm tới.
Cũng là tâm huyết năm của Vương Văn Trinh.
Có điều trong chỉ lệnh của Vân Chiêu điểm danh muốn đầu lâu của trưởng tôn Vương Văn Trinh, Tiền Đa Đa thấy không nên bỏ sót, vì thế nàng chuẩn bị hai cái hộp.
Tiền Đa Đa có thể tưởng tượng ra được khi Vân Chiêu nghe thấy Vương Văn Trinh cùng người ta hợp mưu ăn với tặc khấu chia huyện Lam Điền sẽ phẫn nộ nhường nào.
Vẻn vẹn một cái đầu lâu của trưởng tử làm sao có thể dập tắt lửa giận trong lòng Vân Chiêu, nàng muốn Vương Văn Trinh đau thấu tim, để ông ta cùng với kẻ khác không bao giờ quên bài học này!.
Bản đồ Minh Thiên Hạ đã up lên facebook BNS mọi người qua đó xem nhé.
.