Vân Chiêu vừa lên tiếng một cái, toàn bộ đại sảnh im phăng phắc, không ai ăn uống nữa, ánh mắt nhìn ra ra cửa, chiếu cả lên y, cảnh tượng này lập tức khiến mắt thiên hộ Viên Mẫn ánh lên dữ đội.“ Ái chà chà.” Phạm Bản Thạch đứng dậy đi nhanh khỏi đại sảnh, niềm nở nói:” Đồng tri đại nhân quả nhiên là nhân tài.”Vân Chiêu nhạt giọng nói: “ Bắc trấn đại nhân thật mạnh tay.”“ Vì sao lại nói thế?”“ Bắc trấn đại nhân còn chưa tới Tây An, tinh binh phủ Tây An đã bị điều hết tới kinh sư, đại quân của Tả Lương Ngọc tuần tra ngoài Đồng Quan không ngớt, không biết nguyên cớ là gì? “ Vân Chiêu chất vấn rất không khách khí:Phạm Bản Thạch không hề giận, cười tủm tỉm như cũ: “ Tả soái tới Quan Trung là ý chỉ của bệ hạ.”Thái độ của Vân Chiêu thay đổi tức thì: “ Ồ, nếu là ý chỉ của bệ hạ thì hạ quan tất nhiên là hoan hỉ, chỉ là hạ quan nghe nói đại quân của Tả Lương Ngọc quân kỷ lỏng lẻo, hi vọng hắn ước thúc người dưới quyền, huyện Lam Điền không giống nơi khác, nơi này bách tính hung hãn, đừng để xảy ra chuyện cười bách tính đánh giết đại quân.”Phạm Bàn Thạch ướm hỏi: “ Như vậy đại quân của Tả soái có thể vào Đồng Quan rồi?”Vân Chiêu hướng vệ phía kinh sư chắp tay một cái: “ Ý chỉ của bệ hạ, ai dám không tuân, hắn có thể vào Đồng Quan bất kỳ lúc nào, chỉ là đừng làm ra chuyện không hay là được.
Ngoài ra xin bắc trấn chuyển lời cho Tả Lương Ngọc, hắn không cần suốt ngày phải mặc ba lớp giáp trong giáp ngoài vậy đâu, Quan Trung là chốn an lạc, ta không định giết hắn, nếu ta muốn, hắn chui vào thùng sắt cũng vô ích.”Phạm Bản Thạch khen không ngớt: “ Hay, Vân đồng tri tuổi trẻ hào hùng, kính bệ hạ như quân phụ, như thế, bản trấn truyền lệnh cho đại quân của Tả soái vào đóng trong Đồng Quan.”Vân Chiêu lại lần nữa chắp tay hướng về phía kinh sư hỏi:” Thần Vân Chiêu tấu hỏi sức khỏe bệ hạ có còn an khang?”Phạm Bản Thạch ngẩn ra chốc lát, không ngờ Vân Chiêu lại hỏi thăm hoàng đế, lập tức quỳ xuống hướng về phía kính sư, cung kính nói: “ Thánh cung an.”Vân Chiêu lại nói: “ Quốc sự rối ren, bệ hạ thân mang trọng trách giang sơn Đại Minh, xin bệ hạ chiếu cố tới sức khỏe nhiều hơn mới được.
Thần Vân Chiêu tuy bất tài, nguyện kiệt lực cùng bệ hạ bảo vệ Đại Minh, giúp Đại Minh ta sớm ngày trùng hưng.”Phạm Bản Thạch cung kính nói: “ Bản trấn sẽ đem lời của đồng tri ngày đêm đưa tới kinh sự, hẳn bệ hạ nghe được lời đồng tri sẽ vui vẻ lắm.”Vân Chiêu tạ ơn Phạm Bản Thạch, sau đó đứng dậy nói với quan viên bên trong đại sảnh: “ Ta ở đây mọi người không được tận hứng, vậy xin cáo từ, mọi người cứ tự nhiên, món ăn khác ở Tây An sơ sài một chút, duy chỉ có cá chép Hoàng Hà và thịt cừu không thể không nếm thử.
“Nói xong được thân vệ hộ vệ rời khỏi Tần vương phủ.Vân Chiêu đi rồi, tửu yến quả nhiên là náo nhiệt hơn rất nhiều, mọi người lần lượt mời rượu Phạm Bản Thạch, ngay cả thiên hộ Viên Mẫn cũng bị người ta vây quanh, hết sức nhiệt tình.Bữa tiệc bắt đầu từ hoàng hôn, tới tận canh hai mới kết thúc.Trở về Bắc Trấn phủ Phạm Bản Thạch vào thư phòng thở dài một tiếng, mày nhíu chặt âu sầu.Thiên hộ Viên Mẫn luôn theo sát bên cạnh nói:” Quan Trung có một con mãnh hổ, công công định đoạt quyền ra sao?”“ Quan viên đều hướng về phía Vân Chiêu, điều này không quan trọng, Đại Minh ít thiếu nhất là quan viên, nhưng ta lo là bất kể có bao nhiêu quan viên tới Quan Trung thì đều sẽ biến thành như thế.” Phạm Bản Thạch thở ngắn than dài:” Nhìn chuyện xảy ra hôm nay thì có thể thấy Vân Chiêu đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi, ý tứ của y biểu đạt trong Tần vương phủ đã rõ, y chỉ tôn kính bệ hạ, không phải do bệ hạ là hoàng đế, mà vì bệ hạ chăm chỉ lo việc nước.”“ Ngươi cũng thấy rồi đấy, sự phồn hoa của phủ Tây An chỉ hơn chứ không kém Dương Châu, vẻn vẹn nhìn người phiên bang tràn ngập trong thành là thấy được sự thịnh vượng của nó.”“ Trong thành còn thấy ít ăn mày, ngoài thành không có ai nhàn tản, có câu bia địa giới của Lam Điền có chân, hiện giờ xem ra không sai.”Viên Mẫn cũng không phải ai xa lạ, hắn chính là người từng va chạm với Lương Tam ở Dương Châu trong sự kiện diêm thương Dương Châu bị cướp, từ đó hắn đã chú ý tới mảnh đất Quan Trung này:” Chỉ cần sai quan viên địa phương thu hồi cương giới của mình, giữ vững đất đai là được.”Phạm Bản Thạch giang tay ra: “ Chúng ta tới Quan Trung không phải là để đối phó với Vân Chiêu, mà là làm sao có thể lấy thêm được thật nhiều quân lương cho bệ hạ sử dụng.
Mấy năm qua Liêu thuế, trưng thuế, tiễu thuế đã khiến người trong thiên hạ bất mãn lắm rồi, không thể trưng thu thêm tiền được nữa, đây là nhận thức chung trên triều, sáu bình bút nội tướng của nội phủ ti, cho dù là tên tham tiền nhất cũng không dám nói tới tăng thuế.”“ Cục diện có được bây giờ không dễ dàng, biện pháp của Dương Tự Xương rất tốt, đáng tiếc là tiêu hao quá lớn, thiên hạ không chịu được nữa ...”Cứ tưởng rằng đánh bại được Lý Hồng Cơ, thu phục được Trương Bình Trung thì nhẹ nhõm vài ngày, nhưng giờ trong nước mới ổn định được một nửa, người Kiến Châu lại tới, mà lại còn là Duệ Thân vương Đa Nhĩ Cổn cầm quân.Liêu Đông lại không yên rồi.Sùng Trinh đế phái Hoài Dương đạo tham sự Trịnh Nhị Dương tới Dương Châu kiểm tra binh sự, không tra thì thôi, tra một cái nát tới kinh người.Toàn bộ Dương Châu năm nào cũng báo lên có vạn nghìn binh sĩ, thực tế khi kiểm tra có chưa tới người, số còn lại chỉ báo khống để ăn tiền lương của triều đình.
Hạ được tri phủ Phan Đạt cũng chỉ là một trong vô số con sâu trong đó thôi, chúng gần như đục rỗng cả Dương Châu rồi.Trịnh Nhị Dương dâng tấu nói, binh sự Dương Châu không thể tùy tiện phế bỏ, ông ta nguyện ở lại biên luyện binh mã Dương Châu, nhưng mà không có tiền.Đây chính là mục đích của yếu của Phạm Bản Thạch tới Quan Trung, đó là kiếm về cho hoàng đế đủ tiền để biên luyện binh mã Dương Châu, nếu không chỉ còn cách lại lần nữa trưng thu "Luyện thuế" khắp thiên hạ.Đó là nguyên nhân lớn nhất Sùng Trinh đế nhẫn nhịn Vân Chiêu.Hà huống xưa nay Vân Chiêu biểu hiện luôn rất ôn hòa, không dấy binh tạo phản, không tàn sát quan viên, càng không bớt xén thuế quốc gia.Cẩm Y Vệ cũng đã tới huyện Lam Điền điều tra, huyện Lam Điền có ngày hôm nay liên quan rất lớn với Vân Chiêu.Vì thế trước khi Phạm Bản Thạch lên đường tới Quan Trung, Sùng Trinh có dặn, Vân Chiêu tay không không cần triều đình hỗ trợ đã có thể đưa một địa phương từ tan nát thành nơi giàu có sản vật phong phú, lại thêm chỉ là một thiếu niên, ỷ tài kiêu ngạo là chuyện thượng, nóng nảy một chút cũng có thể nhẫn nhịn.Phạm Bản Thạch vẫn còn ôm một tia hi vọng nhỏ:” Nói cho cùng Vân Chiêu là người đọc sách, nghĩa quân thần chưa quên, vừa nãy ngươi cũng thấy rồi, y không coi bố chính sứ, coi cha gia, thậm chí không coi Tần vương ra gì, duy chỉ có lúc nói tới bệ hạ, y đứng rất thẳng, cũng biết hướng về kinh sư hành lễ với bệ hạ.”“ Đối với bệ hạ mà nói, thế là đủ rồi, đợi khi thiên hạ an định, loại thần tử như Vân Chiêu ắt cúi đầu thần phục bệ hạ ...”Không đợi những lời lải nhải của Phạm Bản Thạch phun ra hết qua cái miệng móm mém thiếu răng, Viên Mẫn đã nghiến răng nói:” Y nói nhỏ một câu, công khanh khắp phòng đều phải im lặng lắng nghe, loại quốc tặc này không chém thì đợi tới bao giờ?”…..
…..