Minh Thiên Hạ

chương 350-351

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Chuyện Luôn Phát Triển Theo Hướng Không Ngờ

Điều Thành Cao thị rất giống Lam Điền Vân thị, đều là trực hệ suy vi, các chi phụ hưng thịnh, có điều nhà họ không có huynh đệ trực hệ đi làm tặc khấu, cho nên cô nhi quả mẫu vô cùng đáng thương.Nếu như nói trước kia Quan Trung vì tặc khấu hoành hành cho nên gần như bị triều đình vứt bỏ thì cái đất Lũng này xưa nay chưa bao giờ được triều đình đối xử tử tế.Nói ra rất thú vị, mảnh đất này từ xưa đã có văn hoa cường thịnh, cho dù là nhà ăn chưa no cũng có một bức tranh chữ, một câu đối treo ở chính đường, cứ như là có những thứ đó liền tách biệt hẳn với người khác.Cho nên nơi này tạo ra phiền phức rất lớn, rất nhiều khoáng công, công tượng đi làm khổ lực ở Bạch Ngân Hán lại còn biết chữ.Chính vì như thế, cái nhìn của bọn họ đối với sinh mạng khác rất nhiều người cùng khổ bình thường, khi mà quan niệm hiếu lễ đã ăn sâu vào tận xương tủy, người ta cho rằng vì một chút tiền mà từ bỏ chuyện cứu giúp người thân là không thể chấp nhận được.Gia chủ tuổi của Cao thị gặp Vân Chiêu liền đưa ra yêu cầu, sáu mươi ba người kia sống phải thấy người, chết phải thấy xác, được an táng dưới đất thì mới chịu theo y tới Bạch Ngân Hán thuyết phục con cháu Cao thị xé cờ tạo phản, bỏ công cụ trong tay xuống, tiếp nhận trừng phạt.Đương nhiên sự trừng phạt này không thể quá hà khắc.Tất nhiên người Cao thị chẳng phải tin vị huyện lệnh tiếng tăm lẫy lừng nhưng chỉ mới gặp mặt lần đầu này, mà họ tin vào ba năm qua, Bạch Ngân Hán đã đem lại cho bách tính nơi này không ít lợi ích.Vì lợi ích này, thêm vào có khả năng giải quyết được sự cố Bạch Ngân Hán mà không gây đổ máu, cho nên người ta mới chịu mạo hiểm mà thôi.Vân Chiêu ở lại Điều Thành ba ngày chứ không đi tới Bạch Ngân Hán, trong thời gian này y cùng gia chủ Cao thị là Cao Viên Phong và Cao Chính Mậu đi bái tế tổ tiên Cao thị.Cao như đã chính thức kết tình hữu nghị giữ Vân thị và Cao thị.Cao Viên Phong cũng không đi Bạch Ngân Hán, Cao Chính Mậu tuổi cao vẫn không từ gian khổ đi một chuyến, buổi chiều ngày thứ tư Vân Chiêu được chính thức gặp đại biểu của công tượng, khoáng công, đó chinh là ....!Cao Chính Mậu.Lúc này Vân Chiêu cứ như chưa từng quen biết ông ta, nhìn Cao Chính Mậu được một đám khoáng công tay lăm lăm công cụ bảo vệ ở giữa:” Nói đi.”Cao Chính Mậu đưa tay chỉ người xung quanh:” Các quản sự của Bạch Ngân Hán đều còn sống, đó là nhờ những khoáng công này bao vệ nên mới sống được.”“ Được, chuyện này ta biết rồi, giờ ta muốn biết là kẻ nào muốn sáu mươi ba người cùng lúc vào hầm thăm dò mạch quặng?”“ Là Tôn Đạt Tài.” Không đợi Cao Chính Mậu nói, trong đám đông có giọng nói lớn truyền ra, có vẻ là một khoáng công:Vân Chiêu lấy ra danh sách quản sự Vân thị không thấy cái tên Tôn Đạt Tài, trầm giọng hỏi: “ Hắn ở đâu ra, vì sao lại lên làm quản sự được?”“ Bạch Ngân Hán có tổng cộng khoáng công, công tượng, hơn người này phụ trách toàn bộ các công đoạn từ khai thác tới tuyển quặng, cho tới luyện ra đồng thô không thể nào dùng toàn bộ toàn là người tới từ huyện Lam Điền quản lý.

“ Cao Chính Mậu giải thích: “ Cho nên để khoáng công, công tượng nơi này tự chọn ra ít quản sự, mà Tôn Đạt Tài nhờ thế mới được làm quản sự.

Lão hủ cho rằng Tôn Đạt Tài là người đại tộc gần đây, sau khi kiểm tra mới biết, kẻ này là một lưu dân mồm mép, tiêu tiền như nước, dùng ân huệ nhỏ mua chuộc không ít người, cho nên mới được chọn làm quản sự.”“ Hắn nói tiền xuống hầm nhiều, cho nên phái thêm người xuống.”Vân Chiêu hừ một tiếng: “ Kẻ đó đâu?”“ Toàn bộ bọn chúng đều nấp trong hầm thăm dò, không chịu ra.

“ Từ Ngũ Tường trở về cùng những người này nói: “ Bẩm huyện tôn, được Cao cử nhân phối hợp phân biệt từng khoáng công, công tượng, Tôn Đạt Tài dẫn một nhóm người chiếm thành trại sau của Bạch Ngân Hán, sau khi bị bọn ti chức công phá, hắn dẫn người trốn vào trong hầm mỏ ngoan cố kháng cự.

Bảo thúc lo trong hầm có nguy hiểm, nên không phái người tấn công.”Vân Chiêu vỗ bàn:” Những sáu mươi ba mạng người, bọn chúng muốn trốn mà được à?”“ Theo như ti chức thăm dò được, không chỉ Tôn Đạt Tài có vấn đề, mà ngay cả đám đao khách mà chúng ta thuê để bảo vệ thành trại cũng có vấn đề.

Khi ti chức tới Bạch Ngân Hán, thủ lĩnh đao khách Chu Thành không ngờ canh giữ trên thành không cho bọn ti chức vào, khi quân ta mạo hiểm mưa tên dùng móc câu phá tường thành trại thì chúng biến mất.”“ Thứ ngu xuẩn, hắn nghĩ trốn mất thì thoát được trừng phạt sao? Còn Vân Phương đâu, hắn là đại quản sự mà làm ăn không ra làm sao, khiến Bạch Ngân Hán thủng lỗ chỗ như vậy mà hắn không biết gì hết.”Từ Ngũ Tường vẫy tay, lập tức có khoáng công khiêng một cái càng đi vào, người nằm trên cáng nhìn thấy Vân Chiêu, cựa mình muốn ngồi dậy, Vân Chiêu lạnh lùng nói:” Cứ nằm xuống đó, trả lời ta, cũng là trả lời cho những công tượng, khoáng công đã mất đi người thân.”Người này chính là Vân Phương, hắn gầy tới mức chỉ còn lại mỗi bộ xương, trông vô cùng thảm hại, giọng thều thào khó nghe:” Bẩm gia chủ, tất cả là lỗi của Vân Phương, tiểu nhân chỉ biết đòi hỏi khoáng công, công tượng làm ra thêm nhiều đồng, không coi họ là người, đều là lỗi của tiểu nhân, không nên chỉ biết nhìn vào sản lượng.”“ Để đám người Tôn Đạt Tài, Chu Thành lợi dụng, sai là ở tiểu nhân, chỉ mong gia chủ nể tình bọn tiểu nhân mấy năm vất vả, xử lý một mình tiểu nhân thôi, đừng để liên lụy nhiều người.”“ Những khoáng công, công tượng này đều tốt cả, thường ngày làm việc chịu khó, nghe lời, nếu không phải có kẻ ác xúi giục, bọn họ cũng sẽ không tụ tập gây chuyện.”Những khoáng công, công tượng thấy Vân Phương tới lúc này rồi vẫn nói giúp mình, ai nấy cúi đầu xuống, có người buông vũ khí, bỏ thái độ cảnh giác.“ Huyện tôn, nghe những người này nói thì Vân quản sự ngày đêm trông coi trong xưởng, ngài cũng biết đó, luyện đồng ngang với luyện tiền, khi đồng thô làm ra, đám chân tay không sạch sẽ nhất chính là đao khách.” Cao Chính Mậu hướng về phía Vân Chiêu nói lớn, trong quá trình luyện đồng nếu xuất hiện đồng có hàm lượng vàng bạc, bọn chúng còn nhét vào lỗ đít mang đi, phòng thế nào cũng không xuể, nhất là ở nơi trời cao hoàng đế xa như vậy:Nếu Vân Chiêu đã có ý giải quyết êm thấm vấn đề này, ông ta tất nhiên phải nói tốt để xoa dịu mâu thuẫn hai nhà, cách tốt nhất là đổ lỗi cho kẻ khác:” Sau khi xảy ra chuyện mạng người, những người này không làm khó Vân quản sự quá mức, chỉ nhốt bọn họ vào trong mỏ, vẫn cho ăn cho uống, chưa bao giờ muốn hại bọn họ.”“ Khi đám Tôn Đạt Tài, Chu Thành thấy đại quân công thành nhổ trại, bọn chúng muốn dùng Vân quản sự ép lui đại quân, cũng là những người này liều chết đánh lui đám đao khách, vì thế mà chết sáu người.”“ Huyện tôn, lỗi không phải ở Vân chưởng quầy, cũng không phải ở đám khổ lực này, mà do đám cẩu tặc Chu Thành, xin huyện tôn bắt chúng về đem ra công lý, lấy đó làm gương, cảnh báo kẻ sau.”Vân Chiêu nhìn chằm chằm Cao Chính Mậu nói lời khảng khái, kch thích đám khoáng công, công tượng liên tục hô hào muốn xé xác đám Tôn Đạt Tài, Chu Thành, tình thế xoay chuyển nhanh chóng, bên có lỗi từ Vân thị, từ khoáng công biến thành người khác, thủ đoạn hết sức cao minh, gỡ cho y một tình thế khó.

Vân Chiêu chắp tay một tiếng hỏi:” Cao cử nhân, có ý nhập sĩ ở huyện Lam Điền ta không?”Cao Chính Mậu thoáng ngớ người, nhưng phản ứng rất nhanh, ưỡn thẳng lưng:” Tấm thân già nua này tuy suy yếu, nhưng vẫn ăn được gạo một đấu, thịt mười cân, bảo vệ gia viên bảo hộ bách tính là trách nhiệm không thề chối từ.”.

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio