Tiểu Sở loạng choạng bước đi trong mưa, chỉ cần nhìn thấy đồng bạn nằm đó là lớn tiếng gọi, sau đó là sờ cổ xem có mạch đập không?Phát hiện ra ai còn sống là nàng sẽ hò reo, hoan hỉ ôm đầu đối phương vào lòng cười, nếu như thân thể đó không có động tĩnh gì, nàng sẽ bật khóc.
Dưới bầu trời xám xịt, Tiểu Sở toàn thân bùn đất, lúc thì cười, lúc thì khóc, làm người ta rất muốn ôm nàng vào lòng an ủi.
Phùng Anh vẫn nguyên giáp đẫm máu ngồi trong cái lán dựng tạm, Tả Thâm ương ngạnh bị ấn xuống quỳ trước mặt nàng, vừa chửi một tiếng "bà nương thối" liền bị lão binh một mắt chém bay đầu.
Đám quân tốt bị bắt làm tù binh không chịu khuất phục, có dấu hiệu gây biến loạn, nàng hạ lệnh xuống, hơn trăm cái đầu rơi xuống bùn.
Xử lý xong tù binh, Phùng Anh mệt mỏi dựa vào tường nhắm mắt trầm tư.
Một canh giờ nữa đại đội nhân mã hậu doanh do Hồng Nương Tử thống lĩnh sẽ tới huyện Tây Hạp hợp quân với nàng.
Bành Thọ dẫn Tiền Phong doanh tiến vào huyện thành Tây Hạp rồi, Phùng Anh chỉ hi vọng huyện thành này có đủ lương thực để nàng an bài cho người già yếu của hậu quân.
Quân đội tăng viện của quan binh sẽ mau chóng tới nơi, giờ thế công thủ sẽ thay đổi, quan binh ắt chuẩn bị vòng vây lớn hơn, bao vây đám tặc khấu các nàng.
Vậy thì khó cho chúng rồi.
Dựa vào địa hình Phục Ngưu Sơn, vây khốn đám Phùng Anh không khó, vì lối ra ở Phục Ngưu Sơn không nhiều, chặn lấy coi như là bao vây rồi.
Còn muốn bao vây trên bình nguyên thì không phải vạn rưởi binh mã của Tả Lương Ngọc có thể làm được.
Phải bỏ lại gần hai vạn nhân mã ở Đồng Quan làm Tả Lương Ngọc đau đớn vô cùng, khó chịu nhất là, số nhân mã đó vẫn thuộc về ông ta, nhưng ông ta không điều động nổi một binh một tốt.
Mà những nhân mã đó đều là tinh nhuệ của ông ta.
Phùng Anh biết chuyện đó, đều là do Vân phu nhân trợ giúp nàng, rất ít chuyện ở huyện Lam Điền mà nàng không biết.
Cho nên bây giờ nàng chẳng những không lo Tả Lương Ngọc sẽ lấy cứng chọi cứng với nàng, thậm chí còn muốn đợi nhân mã hậu quân tới, nàng có thể trực tiếp đánh tới huyện Tích Xuyên, thừa cơ mở rộng chiến quả.
“ Tiểu thư, chúng ta chết nhiều người lắm.
” Tiểu Sở mếu mếu máo máo từ trong mưa chạy về, ôm lấy tay Phùng Anh khóc nức nở:An ủi Tiểu Sở một hồi, Phùng Anh hỏi nhỏ:” Chết bao nhiêu?”“ người.
”Phùng Anh gật đầu, tổn thất này thậm chí ít hơn dự liệu của nàng, nhưng Tiểu Sở lại vì cái chết của hơn trăm người này thương tâm vô kể.
Hồng Nương Tử toàn thân áo đỏ, trong mưa trông vô cùng bắt mắt, nàng một tay che ô, một tay bế con, đi trong chiến trường xác chết ngổn ngang như quý phụ đi trong hoa viên.
“ Rốt cuộc cũng thắng rồi, nha đầu muội đúng là lợi hại đấy.
”Phùng Anh đứng dậy đón Hồng Nương Tử, không hàn huyên nhiều mà nói luôn:” Tỷ xử lý hậu sự huyện Tây Hạp đi nhé, ta phải đi đây.
”Hồng Nương Tử ngẩn người:” Đi đâu, về thành thân sao?”Phùng Anh lau nước mưa trên mặt:” Huyện Tích Xuyên.
”“ Lúc này người ngựa mỏi mệt mà muội còn muốn tập kích huyện Tích Xuyên sao?”“ Đây là thời cơ tốt nhất, vòng vây của Tả Lương Ngọc đã xuất hiện sơ hở, không lấy huyện Tích Xuyên bây giờ, chúng ta ở lại huyện Tây Hạp cũng không được bao lâu.
”Hồng Nương Tử đưa con cho Phùng Anh:” Muội mệt rồi, để ta đi cho.
”Phùng Anh lắc đầu:” Để ta đi, tỷ ở lại giữ huyện Tây Hạp, chỉ cần đợi tin viện quân Tả Lương Ngọc rút lui, muội lập tức xuất phát, lần này chúng ta có nhiều nhân mã hơn rồi.
”Hồng Nương Tử đã tới, Phùng Anh rốt cuộc cũng có thể thở phào rồi, thay y phục khô, ngã xuống giường ngủ ngay.
Tới khi Bành Thọ báo tin, viện quân của Tả Lương Ngọc phái tới thấy quan binh ở huyện Tây Hạp bị đánh bại liền mau chóng rút lui, Phùng Anh không nói một lời, đánh thức Tiểu Sở đang ngủ say, chủ phó lập tức ra ngoài, dẫn theo theo kỵ binh vừa lập nên, đánh thẳng tới huyện Tích Xuyên! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !.
“ Tiểu thư, lão bà tử lần đầu nhìn thấy loại nút thắt này đấy.
Hà Thường Thị cầm một viên ngọc thạch nho nhỏ, nhìn trên đó có một cái lỗ thủng, cảm thấy rất mới lạ:”Tiền Đa Đa đang chăm chú từng mũi kim làm trường bào, quay sang nhìn viên ngọc thạch:” À, cái đó là cúc, học theo quân phục huyện Lam Điền đấy, bọn họ lấy đồng làm cúc áo, khi mặc vào rất nhanh tiện, không cần buộc dây thắt nút phiền phức kiểu cũ, ta liền tìm ít ngọc vỡ làm cúc áo, không ngờ dùng thấy không tệ.
”Vân Xuân vừa vặn đang đơm cúc, giũ bộ nội y làm bằng sa trắng mỏng manh, giơ lên nhìn có thể nhìn xuyên qua thấy cả Tiền Đa Đa ở bên kia, tấm tắc khen:” Bên trong mặc cái này là đủ rồi, yếm gì đó đều không cần nữa, thiếu gia nhìn một cái nhất định sẽ chảy máu mũi.
”Vân Hoa chẳng biết xấu hổ cười khúc khích:” Mặc cái này chẳng bằng không mặc cho xong.
”Hà Thường Thị mỉm cười:” Các cô nương, đây là học vấn lớn đấy, mặc thứ này còn đẹp hơn nhiều không mặc gì.
”Bốn người vừa làm việc, vừa thi thoảng nói cười trêu đùa vài tiếng, không khí vui vẻ lan tỏa khắp ở trong phòng nhỏ.
Tiền Đa Đa nghỉ tay nhìn cảnh vật ngoài khoang thuyền, chẳng thấy khác trước bao nhiêu, không thấy màu đất vàng quen thuộc nàng ủ rũ nói: “ Cái con sông nát này sao mà đi mãi không hết thế?”Vân Hoa trề môi: “ Ngươi may mắn lắm đấy, Tam thúc nói năm nay Biện Hà nhiều nước, nhiều nơi được khai thông, có thể ngồi thuyền tới Hà Nam là may mắn lớn, chắc ông trời thấy ngươi đang vội về thành thân nên nể mặt đấy.
”Vân Xuân nghe vậy cũng bỏ việc chạy ra cửa sổ nhìn: “ Bên ngoài náo nhiệt quá, chúng ta đừng ngồi thuyền nữa, chuyển sang xe ngựa đi.
”Hà Thường Thị vội vàng kéo Vân Xuân lại thuyền:” Bên ngoài toàn là lưu dân, đừng chỉ trỏ lung tung, nguy hiểm lắm.
”Vân Xuân không lạ gì lưu dân, nhưng là ở huyện Lam Điền, những người đó đều ngoan ngoãn vào trại thu nhận, nàng theo phu nhân đi cứu tế mấy lần, bất mãn: “ Lưu dân có gì phải sợ, bọn họ đều là những người đáng thương.
”“ Đáng thương thì đáng thương thật, nhưng bọn họ vì miếng ăn không ngại giết người đâu, đừng để họ chú ý.
”“ Bình thường mà, không có cái ăn thì phải đi cướp của người có tiền là đương nhiên.
”Hà Thường Thị dở khóc dở cười:” Cô nương ơi, nhìn lại bản thân đi, chúng ta chính là người có tiền đấy.
”Vân Xuân ngớ ra nhìn chiếc áo đẹp đẽ mà mình đang mặc, nhảy dựng lên, hùng hổ nói :” Định cướp của bọn ta à, không biết nhà ta làm cái gì sao mà dám cướp.
”Tiền Đa Đa bất lực ấn Vân Xuân ngồi xuống:” Những chuyện này để Tam thúc xử lý, chúng ta tiếp tục làm y phục đi, bây giờ vẫn còn đỡ, đợi tới địa phận Hà Nam mới là đáng sợ.
”Vân Hoa cười hì hì: “ Phùng Anh đang làm tặc khấu ở Hà Nam đấy, Đa Đa, ngươi nói xem nếu chúng ta bị Phùng Anh bị bắt thì sẽ thế nào? Nói trước, ta và Xuân Xuân là nha hoàn của thiếu gia, cô ta nhất sẽ đối xử với bọn ta thật tốt, nhưng ngươi thì khó nói lắm, không chừng sẽ gả ngươi cho một tên tặc khấu què chân chột mắt nào đó.
”Tiền Đa Đa cắn đứt chỉ, quệt kim lên tóc, điềm nhiên nói:” Thứ nhất, cô ta không có bản lĩnh đó, thứ hai chỉ cần là gả cho A Chiêu, y thành bộ dạng gì ta cũng chịu.
”“ Phì phì phì, toàn nói lời xui xẻo, thiếu gia đang ở nhà đợi làm tân lang sao đi theo Phùng Anh được.
”Vân Hoa nhổ nước bọt liên hồi:Tiền Đa Đa vươn tay ra véo tai Vân Hoa, bàn tay nõn nà xoắn một cái:” Còn ngươi, ta muốn gả ngươi cho tên tặc khấu vừa què vừa chột dễ lắm.
”Vân Hoa rối rít cầu xin:” Ta lỡ lời, ta lỡ lời, năm nay ngươi nhất định đẻ liền một lúc tám đứa, trai gái đủ cả, thế được chưa?”Tiền Đa Đa buông tay, không thèm để tâm tới hàm ý châm chọc trong lời Vân Hoa vẩu cái miệng xinh xinh nói:” Tám đứa nhiều quá, nhưng nếu đẻ được hai đứa thì không tệ.
”.