“ Vì nguồn nước ở Duyên An đã biến mất rất nhiều rồi, nơi đó không thích hợp cho con người cư trú nữa.
” Nể tình Lương Hưng Dương chân què vẫn đi lấy dưa hấu cất giữ ở Kim Tiên Quan ra mời mình, Vân Chiêu giải thích cho ông ta:Lương Hưng Dương hồi trẻ cũng xách kiếm đi khắp thiên hạ, bất ngờ lắm:” Duyên An chính là đất biên ải, nếu biên ải không có người thì canh giữ thế nào?”Đây là điều làm Vân Chiêu rất tự hào:” À, giờ phủ Duyên An không còn là biên ải nữa, mà là nội địa, cả trấn Ninh Hạ cũng không còn là đất biên, hai năm qua biên ai đã mở rộng ra ngoài một nghìn ba trăm dặm rồi, giờ thì Âm Sơn mới là biên giới mới.
”“ Có tác dụng gì chứ, quân ta tới thì người Mông Cổ chạy, quân ta đi thì người Mông Cổ về, nghìn năm qua luôn thế mà.
”“ Không về nữa đâu!”“ Vì sao vậy?” Lương Hưng Dương bây giờ xa lạ với việc ngoài kia rồi:“ Vì chúng ta đã di dân trăm vạn tới Hà Sáo mà.
” Vân Chiêu thở dài, năm xưa ông già này có tiếng ở huyện Lam Điền lắm đấy, giờ chả ai biết tới ông ta, ông ta cũng chẳng biết gì nữa:“ Trong thời gian ta bị điên, các ngươi đã làm gì thế?” Lương Hưng Dương tựa hiểu tựa không, ngơ ngác hỏi:Vân Chiêu nhảy lên ngựa:” Xóa bỏ mọi thứ làm năm xưa ông bị điên.
”“ Thế giờ bình an chưa?”“ Đúng như mong muốn của ông ! ”Trả lời qua loa một câu xong Vân Chiêu nhảy lên ngựa đuổi theo hai lão bà của mình, Tiền Đa Đa lại lên cơn điên rồi, không tự lượng sức đòi đua ngựa với Phùng Anh, chạy nhanh thế kia nguy hiểm lắm.
Lương Hưng Dương nhìn cảnh náo nhiệt một lúc, dùng cát phủ lên dưa hấu, chống gậy tập tà tập tễnh về Kim Tiên quan.
Đạo nhân loạn thế hạ sơn, chống đỡ thiên hạ, nếu giờ thiên hạ thái bình rồi, đạo sĩ chân chính nên xõa tóc vào núi tu hành.
Bậc đá kéo dài tới tận bên trong sơn cốc, quải trượng gõ cộc cộc lên nền đá, giống như người lãng tử về nhà đang gõ cửa.
Hôm nay là ngày du hành mùa thu thanh thế cực lớn.
Cũng là tượng trưng Tiền Đa Đa thể hiện mình sinh con xong quay về vòng tròn sinh hoạt của giới quý phụ.
Cho nên vì tổ chức đại hội du thu lần này, nàng triệu tập tất cả quý phụ có thể triệu tập, trước đó nhất định muốn ở lỳ trên lưng ngựa Vân Chiêu, tuyên bố với tất cả ! Tiền Đa Đa nàng là nữ nhân được Vân Chiêu sủng ái nhất.
“ Ta không biết cưỡi ngựa.
” Chu Mỹ Sác thấy chỉ có một mình đứng ngoài nhìn thì cuống lên nói với Vương Thừa Ân:“ Công chúa không nên cưỡi ngựa.
” Vương Thừa Ân khom người khuyên:“ Ngươi xem Tiền Đa Đa, Phùng Anh, bao nhiêu quý phụ đều cưỡi ngựa ! Á nữ tử kia lại còn nghiêng người hái hoa được nữa.
” Chu Mỹ Sác nhìn tất cả đều cưỡi ngựa chỉ một mình nàng đứng trơ ra đó mà nhìn, rất không cam lòng:“ Công chúa, nữ tử đó mặt mày xấu xí, thân thể cường tráng, nhìn là biết nữ võ sĩ, chúng ta không nên học theo.
” Chu Thừa Ân ra sức khuyên nhủ:“ Không được, ta muốn cưỡi ngựa.
” Không thể đứng lẻ loi ở đây, Chu Mỹ Sác nhấc váy chạy về phía chiến mã chạy:Chu Thừa Ân kinh hồn bạt vía chạy theo gọi:” Công chúa, công chúa, muốn cưỡi ngựa phải thay trang phục kỵ sĩ, mặc váy không cưỡi ngựa được đâu:”Đám thị nữ mang từ kinh thành tới cũng không có đứa nào biết cưỡi ngựa, nên đại hồng lư Chu Tồn Cực mời một nữ võ sĩ cưỡi ngựa cùng Chu Mỹ Sác.
Khi nữ tử đó dùng lễ nghi nam tử bái kiến Chu Mỹ Sác, lại còn xưng hạ quan, Chu Mỹ Sác rất kinh ngạc:” Ngươi là nữ quan à?”Nữ võ sĩ nhíu mày: “ Hạ quan trực thuộc chính vụ ti Lam Điền, không phải là nữ quan hầu hạ người ta.
”Nghe nói thế tiểu nha đầu đang tuổi tò mò liền hứng thú với nữ quan hơn cả cưỡi ngựa.
“ Ngươi tên gì, nữ tử làm quan được sao?”“ Hạ quan tên Lương Anh, đương nhiên nữ tử có thể làm quan, hạ quan là quan viên của ban dịch đệ, chuyên sửa văn thư qua lại.
”“ Ngươi có phẩm trật không?”“ Không có ạ, Lam Điền chỉ là một cái huyện thôi, quan viên chỉ có chức vụ, không có phẩm trật.
”“ Có ban dịch đệ, vậy có thập nhị giám, tứ ti, bát cục không?”Lương Anh bật cười: “ Làm sao có ạ, huyện tôn cũng chỉ là tri huyện mà.
”Chu Mỹ Sác càng tò mò: “ Ta nghe nói dưới quyền huyện Lam Điền thì lý trưởng là to nhất, thế có nữ lý trưởng không?”“ Có, tận nữ lý trưởng, đại lý trưởng của Phù Phong chính là một nữ tử.
”“ Nữ tử thực sự có thể làm quan à? Vậy là có thể lên công đường xử án rồi, thật uy phong.
”Lương Anh đính chính cho cô công chúa hiếu kỳ:” Không phải, chỉ có chính đường huyện Lam Điền mới có quyền khai đường xử án, còn lý trưởng không có.
”“ Vì sao thế?” Chu Mỹ Sác thất vọng lắm, nàng xem kịch xử án, thích nhất là quan viên có thể đập bàn chỉ mặt kẻ ác phán hắn có tội:Chuyện này liên quan tới trình tự tư pháp của huyện Lam Điền, làm sao giải thích được cho tiểu cô nương chẳng biết cái gì này, Lương Anh bế Chu Mỹ Sác đã thay y phục, mình làm bạn ở bên.
Đối với Chu Mỹ Sác lần đầu tiên cưỡi ngựa mà nói, buổi chiều ngày hôm đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời nàng, tựa hồ mở cảnh cửa hoàn toàn mới, dù lá cây bị sương nhuộm đỏ, cỏ xanh chuyển sắc vàng, chim nhạn bay từng đàn về phương nam cho tới chiến mã hiền lành đều khiến nàng hứng thú.
Qua cửa sổ đó nàng nhìn thấy Phùng Anh mạnh mẽ, Tiền Đa Đa tuyệt mỹ, thấy những quý phụ cởi mở phóng khoáng, thấy Vân Chiêu cuống cuồng đuổi theo sau hai lão bà không ngừng kêu chậm lại, trông hết sức buồn cười, chẳng giống bất kỳ điều gì người ta hay nói về y.
Có những người ở cùng nhau là có duyên.
Chỉ một buổi chiều Chu Mỹ Sác và Lương Anh đã rất thân thiết.
Chu Mỹ Sác mời Lương Anh tới Ao Sen chơi, Lương Anh cũng mời Chu Mỹ Sác tới nơi nàng làm việc để xem nữ tử huyện Lam Điền làm việc thế nào.
Vậy là Lương Anh thành người bạn đầu tiên của Chu Mỹ Sác ở huyện Lam Điền ! À không, phải nói là người bạn đầu tiên trong đời tiểu cô nương đáng thương này mới đúng.
Chập tối đại đội nhân mã rời Long Thủ Nguyên về Trường An.
Chỉ ở lại Ao Sen đúng một ngày Chu Mỹ Sác đã nóng lòng muốn đi gặp hảo hữu Lương Anh rồi.
Vương Thừa Ân rất vui mừng vì biến hóa này của công chúa, một là, Lương Anh là quan viên của huyện Lam Điền, an nguy của công chúa không phải lo, hai là Lương Anh làm việc trong thành Ngọc Sơn, rất gần với Vân Chiêu.
Hắn không biết, từ khi công chúa và Lương Anh thành hảo hữu khuê phòng, bám nhau như hình với bóng, Lương Anh luôn tìm được những thứ để công chúa mở rộng tầm mắt.
Bởi thế mùa đông năm Sùng Trinh thứ , Chu My Sác chuẩn bị tới thư viện Ngọc Sơn dự thính.
Từ sau khi đại khuê nữ Vân Xước ra đời, đứa bé này lập tức bước vào giai đoạn nuôi thả.
Bất kể là Vân Nương hay Phùng Anh, thậm chí là Tiền Đa Đa mẹ nó đều không mấy để tâm tới đứa bé này.
Chỉ có Vân Chiêu, Vân Chương, Vân Hiểu là coi Vân Xước quý giá như đôi mắt mình.
Nhìn Vân Xước nằm trong lòng nhũ nương bú sữa, Tiền Đa Đa lười biếng nói với trượng phu:” Một nữ hài tử được cha mẹ sủng ái có là gì, được trượng phu sủng ái mới là phúc phận cả đời.
”“ Ta thấy nàng chỉ đang kiếm cớ mà thôi, nàng cho con bú có một tháng rồi giao cho nhũ nương, có phải quá đáng lắm không? Lần trước sinh Vân Hiển đâu có thế, thậm chí nàng càng chăm cả Vân Chương cũng có vấn đề gì đâu.
” Vân Chiêu hiếm khi chỉ trích Tiền Đa Đa, nhưng lần này thái độ trọng nam khinh nữ của nàng quá rõ ràng:“ Không quá đáng, chính vì lần trước thiếp một mình nuôi hai đứa cho nên lần này mệt rồi.
” Tiền Đa Đa nói xong xoay người đi chuẩn bị ngủ:.