Đúng giờ, Lục Cảnh yêu cầu Lư Hướng Thần và Thiên Thiên offline đi nghỉ, trong phòng giờ chỉ còn lại hai người Lục Cảnh và Lương Thần.
Lương Thần hỏi: “Muốn chơi thêm một trận nữa không?”
“Không được.” Lục Cảnh nói, “Chị cũng đi nghỉ đi, giờ rồi, không phải ngày mai chị còn có việc sao?”
Lương Thần hơi do dự: “Ừ cũng được.”
Tạm dừng nửa giây, cô lại nói thêm: “Thứ bảy tôi không bận gì cả.”
Nói xong, cô cảm giác dường như chính bản thân đang ám chỉ điều gì đó, thật không có lý trí mà.
Trước khi Lục Cảnh nói gì, Lương Thần nhanh tay tắt YY, offline.
Ngay khi vừa thoát xong thì Lục Cảnh cũng gọi điện đến.
Nhìn màn hình di động sáng lên, đèn báo nhấp nháy, Lương Thần ngay lập tức nhận cuộc gọi, không thể không thừa nhận rằng trong lòng cô có một chút chờ mong.
“Ngủ rồi à?” Giọng nói của Lục Cảnh vẫn trong trẻo như cũ.
“Vẫn chưa.” Lương Thần nói, “Sao thế?”
Lục Cảnh lại cười, phảng phất đâu đó trong nụ cười có sự châm chọc cô đã biết mà còn hỏi.
“Thứ bảy tôi có một bài thi.”
“Ừ……”
“ giờ thi xong.”
“Ừ……”
“Ừ?” Lục Cảnh hơi cao giọng, “Chị ừ cái gì mà ừ?”
Lương Thần thì thầm: “Vậy tôi nên nói cái gì giờ?”
“ giờ , chúng ta gặp nhau ở cổng phía Đông Nam Đại được không?”
Lương Thần nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Vậy ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Từ sau cuộc gọi đó, Lương Thần cực kỳ bận rộn, hai ngày nữa phải chọn ra được bài hát để trình bày, những người trong đoàn đội cũng hỗ trợ cô hết mình.
Nhìn danh sách bài hát được đưa đến, Lương Thần lại dành cả đêm để xem hết bốn tập phát sóng trước đó của chương trình, sau khi đã nắm bắt được phong cách và đặc điểm của các ca sĩ khác, cuối cùng cô quyết định chọn một bài hát thể loại Chamber Pop trong album của cô năm rồi.
Buổi sáng Lương Thần nói với Lưu Dĩ Tình kết quả lựa chọn của mình, Lưu Dĩ Tình cũng ưng ý với bài hát này liền gửi mail cho Mã Minh Huy.
Gần ba tiếng sau, Mã Minh Huy hồi âm với thái độ cực kỳ thẳng thắn —— bác bỏ.
Còn đề cử một bài hát khác là "Biên Thành Cô Nương".
Đây chính là một bài dân ca.
Lương Thần không hiểu được ý định của Mã Minh Huy là như thế nào, cô đã đánh giá các thí sinh mùa này, có hai người là cây đa cây đề trong giới, từ người già - tuổi đến mấy đứa trẻ vài ba tuổi đều biết mặt nhớ tên.
Còn có ba ca sĩ thực lực khác, Lương Thần từng hợp tác với họ, một trong số đó còn trở thành bạn cô, thực lực của bọn họ cô một chút cũng không dám xem thường.
Cuối cùng là một ca sĩ mới, trước giờ không có tiếng tăm nhưng cô nghi ngờ đây có thể là một nhân tố bất ngờ, quãng âm rộng, cột hơi cực khỏe, mới xuất hiện tập đầu mà đã tạo tiếng vang.
Đối mặt với dàn thí sinh như vậy, Mã Minh Huy lại muốn cô chọn một bài dân ca, cái này không phải rõ ràng muốn cô chịu chết sao…
Vì thế Lương Thần đặc biệt gọi điện cho Mã Minh Huy, nhưng sau khi nghe Mã Minh Huy nói dăm ba câu giải thích, cô đã hiểu được ý đồ của anh ta.
Đến lúc này, Lương Thần bắt đầu đắm chìm vào việc chuẩn bị cho phần trình diễn.
Chương trình lần này là một bước chuyển mình đột phá cho Lương Thần nên công ty dốc toàn lực hỗ trợ, ít nhất ngoài trạng thái cá nhân, bảo đảm Lương Thần sẽ không có bất kỳ trở ngại nào.
Lương Thần bận tối tăm mặt mũi.
Đến tối thứ sáu, cô mới có thời gian nghỉ ngơi một chút.
Mà Lục Cảnh dường như biết được lúc nào cô rảnh, mới vừa tắm xong thì có điện thoại của cậu gọi tới.
Dù Lục Cảnh có số điện thoại Lương Thần nhưng cậu rất ít khi liên lạc với cô trêи WeChat, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều trực tiếp gọi điện thoại qua.
“Alô?” Lương Thần nằm trêи sô pha nhận điện thoại.
“Chị ngủ chưa?” Lục Cảnh hỏi.
Vừa nghe thấy giọng nói của cậu, khóe miệng Lương Thần không tự chủ cong lên, cái cảm giác này, giống như một luồng gió mát lành ùa vào trong căn phòng bít bùng oi bức.
Mấy ngày nay, Lương Thần đã nghe đủ loại âm thanh từ các nhạc cụ khác nhau. Giờ phút này đây cuối cùng cũng nghe được một âm thanh tươi mới.
“Vẫn chưa, mới vừa tắm xong.”
“Chơi game không?”
“Bây giờ hả?”
“Ừ.”
“Cậu chờ tôi một chút.”
Lương Thần mở máy tính, khởi động máy tính mất một phút, sau đó vào steam, chỉnh lại ghế dựa, xong xuôi hết, cô mới lại cầm di động lên, phát hiện Lục Cảnh còn chưa cúp máy.
“Cậu vẫn còn ở đó à?”
“Ừ.”
“Tôi vào trò chơi rồi.”
“Tôi thấy rồi.”
Hai người nói đến đây cũng không gác điện thoại, hai bên chỉ có tiếng hít thở đều đều, yên tĩnh không một tiếng động.
Lương Thần lại mở YY ra, nói: “Vậy…… Tôi vào YY nhé?”
“Ừ được.”
Lục Cảnh lúc này mới gác điện thoại.
Sau khi vào trò chơi, toàn bộ cứ như bình thường mà làm.
Lúc này, trong phòng tòa nhà Kế Viên ở Nam Đại Khế Viên chỉ có hai người Chu Châu và Hà Diệp chơi game, Lưu Nhị đi hẹn hò, Lục Cảnh về nhà, ban đêm cô đơn quạnh quẽ, hai nam sinh hiếu động chỉ có thể dùng trò chơi giải sầu.
Trò chơi vừa mới bắt đầu không bao lâu, Chu Châu liếc mắt xuống góc trái bên dưới một cái, thấy được một ID quen thuộc.
Cậu quay qua hỏi Hà Diệp: “Cậu thấy không?”
Vẻ mặt Hà Diệp kϊƈɦ động đến dại ra nhìn Chu Châu: “Tôi, tôi thấy rồi!”
Chỉ mấy giây trước, Chu Châu và Hà Diệp đều nhìn thấy ID của Lục Cảnh ở ô biểu hiện thông tin đánh chết đối thủ ở góc trái màn hình.
“Mẹ bà…… Tụi mình đang đấu cùng một trận?” Chu Châu phấn khích nói, “Lẹ lẹ lẹ! Đi kiếm cậu ấy! Cậu ta nói không chừng đang cùng với dashun đấu đôi đó, bà nó, tổ đội bốn người như vậy, muốn là có thể ăn gà!”
Hà Diệp không nói gì, lập tức vào phòng YY của Lục Cảnh, cậu thoáng thấy một tài khoản khác, không quen lắm nhưng cũng không nghĩ quá nhiều mà nói ào ào: “Chúng ta chơi cùng một trận nè! Ha ha ha tôi nói cái này là đúng là duyên phận! Lục Cảnh cậu ở đâu vậy? Tôi tới tìm!”
Bên kia im lặng.
Chu Châu cũng vào phòng theo, “Anh Cảnh! Anh xem một ngày không thấy như cách ba thu, chúng ta thế mà lại gặp nhau ở trong trò chơi!”
Lục Cảnh vẫn im lặng như cũ.
Chu Châu tiếp tục nỉ non: “Ai ui! Anh Cảnh, anh sao lại không để ý người ta vậy, hay là anh có của lạ bên ngoài rồi đúng không?"
Lục Cảnh rốt cuộc nhịn không nổi nữa nên tằng hắng hai tiếng, “Các cậu nói chuyện đàng hoàng.”
Hà Diệp cợt nhả mà nói: “Cậu đấu đôi với ai vậy?”
Lục Cảnh bị điếc tai, không nói gì.
Hà Diệp thấy cậu không phản ứng gì, vì thế cười hì hì hỏi người kia: “Ê, người anh em, xưng hô với cậu như thế nào đây?”
Lương Thần vừa mới nói một chữ “Tôi” đã bị Lục Cảnh cắt ngang.
“Tôi ở hầm trú ẩn, các cậu lại đây tìm tôi.”
Nhưng Chu Châu và Hà Diệp vừa nghe được giọng nữ, nháy mắt đã kϊƈɦ động, vừa chạy về hướng phòng trú ẩn vừa nói: “Á! Em gái à! Ai dà! Anh là bạn cùng phòng với Lục Cảnh, anh nói này, em trở thành truyền thuyết của phòng này rồi đó, đó giờ có từng thấy Lục Cảnh dẫn theo em gái chưa? Lại kiên nhẫn như vậy, anh nói với em này, em là người đầu tiên đấy.”
Hà Diệp mới vừa nói xong, Chu Châu lại tiếp lời, “Ai da em gái, xin chào, anh là người vợ bị bỏ rơi của anh Cảnh đây, trước đây cậu ấy chỉ mang anh đi, sau có em rồi, cậu ấy cũng không mang anh theo nữa, bỏ mặc anh luôn, hic, em gái nhớ phải đối xử với anh Cảnh tốt một chút nha!"
Nghe Chu Châu và Hà Diệp nói nhăng nói cuội, Lục Cảnh cũng không mở miệng can ngăn, làm cho Lương Thần mở miệng cũng không được, không mở miệng cũng không được.
Cô im lặng hồi lâu, Chu Châu và Hà Diệp lại bắt đầu ầm ĩ: “Em gái sao lại không nói tiếng nào vậy? Mẹ nó…… Hay em là con trai vậy?”
Lương Thần rốt cuộc không thể nào im lặng được nữa, cô nói: “Tôi không phải.”
Một tiếng này nói ra, cả Chu Chu lẫn Hà Diệp đều có cảm giác ngưa ngứa ở tai, nhất thời không thể nói thành lời.
Chu Châu lại nói, giọng điệu đã thay đổi trở nên nhẹ nhàng, “Chả thể trách Lục Cảnh mỗi ngày ngồi trước máy tính vui tươi hớn hở, thì ra giọng nói của em gái dễ nghe như vậy, ai da quá dễ nghe, anh giống như đã từng nghe ở đâu rồi.”
“Cậu thì cái gì cũng đều nghe qua!” Hà Diệp vừa nói, trong lòng vừa mắng thầm Chu Châu, “Em gái, em đừng nghe cậu ta nói, cậu ta thì nghe giọng nói dễ nghe như thế này ở đâu được chứ, cậu ta chỉ là một tên phàm phu tục tử, không giống với Lục Cảnh của chúng ta, thuần khiết, so với nước tinh khiết còn tinh khiết hơn, anh nói này em gái, cậu ấy ngay cả tay của con gái còn chưa nắm qua, đúng không anh Cảnh?"
Lục Cảnh bình thường sẽ không tiếp lời cậu.
Chu Châu nói tiếp: “Ha ha ha thật là anh còn nghĩ tên trai thẳng này không biết bao giờ mới thoát kiếp FA đây, há há…… Giờ thì……”
Lương Thần thở dài một tiếng, hai người này quả thật quá ồn ào.
“Các cậu tới chưa?” Lục Cảnh đột nhiên cất tiếng hỏi, cắt ngang lời chuyện trò tào lao của hai người kia, “Tìm thấy tôi chưa? Tôi ở đường hầm…… Tôi nghe thấy tiếng bước chân, là các cậu à?”
“Đúng đó!” Chu Châu nói, “Cậu có phải đang ngồi xổm trêи đất? Tôi thấy rồi.”
“Tôi đó.”
Chu Châu và Hà Diệp tung ta tung tăng chạy tới nói: “Duyên phận, đúng là duyên phận mà!”
Hà Diệp nhìn thấy nhân vật nữ kế bên, liền ngồi xổm trước mặt cô, “Hắc hắc, xin chào, tôi là Hà Diệp.”
Vừa dứt lời, Lục Cảnh lấy súng ra bắn hai phát lủng đầu hai người kia. Chu Châu và Hà Diệp ngây ngốc bất động.
“Cậu, cậu kêu tụi tôi lại là để giết tụi tôi hả?”
“Cậu, cậu thật sự giết bọn tôi?”
“Hai người các cậu quá ồn ào.” Lục Cảnh nói xong, lại nói với Lương Thần, “Chúng ta chạy độc đi.”
“Khoan đã!” Lương Thần nói, “Sao làm vậy?”
Nghe thấy Lương Thần vì bọn họ mà cất tiếng, hai cổ thi thể trêи đất đều hết sức cảm động, “Vẫn là em gái tốt, Lục Cảnh cậu ta thực không phải là người! Em gái đừng đi với cậu ta nữa, sau này cùng bọn anh chơi trò chơi đi.”
Lương Thần: “……”
“Oái…… Ý tôi là mình còn chưa lục đồ mà đi liền vậy sao?”
Chu Châu và Hà Diệp hoàn toàn mắc nghẹn.
Lương Thần ngồi xổm xuống lục đồ, nhìn kỹ càng rồi nói: “Haizz, nghèo quá, chúng ta nên đi thôi.”
Hai người cùng nhau bỏ đi, bên trong tai nghe, cuộc đối thoại của hai cái hộp trêи đất ngày càng xa.
“Hai người đó thì làm gì mà có đồ tốt? Tôi lười đến xem.”
“Cậu nói rất đúng.”
“Lần sau đừng phí thời gian lục đồ.”
“Được.”
Chu Châu và Hà Diệp chết cũng không nhắm mắt.
Bọn họ đang định đối chất ra trò với Lục Cảnh một phen thì phát hiện ngay cả phòng YY cũng đã bị Lục Cảnh đá ra.
Chết tiệt!
Sau khi đá bay hai tên bạn cùng phòng đi, Lục Cảnh cảm thấy lỗ tai đã thoải mái hơn rất nhiều, sau khi kết thúc một trận, cậu ngẩng đầu xem đồng hồ trêи tường, nói: “ giờ rồi, chị đi ngủ đi.”
Lương Thần cũng thấy buồn ngủ, cô ngáp một cái, nói: “Được, cậu cũng đi ngủ sớm một chút.”
“Ngày mai gặp.”
“Ừ…… Ngày mai gặp.”
“Chờ một chút.”
Lương Thần dừng lại, “Sao vậy?”
“Vậy cuộc gặp mặt ngày mai tôi có thể gọi đó là hẹn hò không?”
Giọng nói cậu trầm thấp mà dịu dàng, giống như một liều thuốc mê hoặc lòng người, lập tức làm tâm trí mê muội, căn bản không có cách nào cự tuyệt.