Ba người như hóa đá đứng một bên ngây người điếng đẩy.
Chu Châu vẫn ngồi dưới đất, không đứng dậy nổi, “Tôi cuối cùng cũng biết cậu ấy nói theo đuổi thần tượng là có ý gì.”
Nhưng lực chú ý của Lương Thần lại ở trêи đường chạy, nhìn một cái, trời tối duỗi tay còn không thấy rõ năm ngón tay nên hoàn toàn không thể thấy rõ người đâu. Chờ thêm vài phút mới nhìn thấy một bóng người chuyển động.
Lục Cảnh mặc áo hoodie màu đen, không nhìn kỹ thì không tài nào nhìn thấy.
Lương Thần hướng về phía đường chạy gọi một tiếng: “Lục Cảnh!”
Hai giây sau, bóng người đứng sững lại trêи sân thể ɖu͙ƈ sau đó liền chạy như bay lại, lúc còn cách Lương Thần khoảng ba bước thì dừng lại.
Cậu thở hổn hển, cong người, tay chống trêи đùi, nhìn Lương Thần.
Cậu vẫn luôn giữ khoảng cách, không vượt qua.
Lương Thần vẫy tay: “Lại đây.”
Hai mắt Lục Cảnh sáng ngời, lúc này mới sải một bước đến, mặt tràn đầy kinh hỉ và mong chờ.
Gió đêm thổi đến lạnh thấu xương nhưng Lục Cảnh lại cảm thấy cả người ấm áp.
Chỉ cần một ánh mắt của cô là có thể bơm đầy nhiệt huyết cả người cậu.
“Sao em mặc ít vậy?” Lục Cảnh nói.
Lương Thần không ngờ câu đầu tiên khi cậu mở miệng là lời này nên ngẩn ngơ một lát.
Lục Cảnh nhìn mặt đánh giá ba tên bạn cùng phòng phía sau, trong lòng đã biết chuyện gì đã xảy ra, vì thế lột áo khoác của mình mà Hà Diệp đang mặc ra, khoác cho Lương Thần.
“Trễ rồi, anh không sao, em về đi."
Dừng lại một chút, Lục Cảnh lại nói: “Anh sẽ tiếp tục tự kiểm điểm.”
Lương Thần chưa kịp nói thì một cơn gió thổi tới, cô ho hai tiếng.
Lục Cảnh lập tức kéo khăn quàng trêи cổ Hà Diệp xuống, quấn quanh cổ Lương Thần.
“Trời lạnh lắm, em về đi.”
Lương Thần dở khóc dở cười.
Cô cố gắng nâng cằm mới lộ miệng ra, nhưng nhìn thấy cậu không có chuyện gì, lại không biết nên nói cái gì.
Không khí có chút khó tả, Lương Thần nghĩ, lúc này cũng không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện, bản thân vừa rồi cũng vì bốc đồng mà đạp ga phóng tới, nhưng xuất hiện lúc này giống như là tất cả đều bõ công.
Cô lùi lại hai bước, động tác nhỏ nhưng lại khuấy động lòng Lục Cảnh, cậu bắt lấy cánh tay Lương Thần.
“Sao vậy?” Lương Thần nói, “Không phải anh kêu em về sao?”
Lục Cảnh á khẩu không trả lời được, trong mắt có chút mất mát.
“Vậy em về sớm chút nghỉ ngơi.”
Lương Thần vừa nhấc chân lại bị Chu Châu đang ngồi dưới đất cản lại.
Cậu bỗng nhảy lên, muốn duỗi tay kéo Lương Thần lại nhưng không dám, chỉ có thể giương nanh múa vuốt mà chắn hết lối đi của Lương Thần.
“Đàn chị đừng đi mà! Có chuyện gì mà không thể từ từ bình tĩnh nói rõ chứ? Đừng đi đừng đi, chị nói một chút xem Lục Cảnh không đúng chỗ nào, tôi giúp chị xử cậu ấy, chị đừng giận cậu ấy nữa là được.”
Lương Thần liếc nhìn Lục Cảnh một cái, biểu tình nhàn nhạt, có vẻ như thật sự phải đi.
Hai cậu trai bên cạnh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng biết rõ không thể để Lương Thần cứ như vậy rời đi.
“Đúng đúng đúng!” Hà Diệp bị hóa đá tuy giờ vẫn đang lạnh run cũng nói giúp, “Đàn chị, chị ngẩng đầu nhìn xem!”
Cậu làm động tác dùng tay chỉ lên trời, Lương Thần cả tin nhìn theo.
Mặt trăng tròn vành vạnh sáng ngời.
“Chị xem! Tấm lòng Lục Cảnh đối với chị có trời đất chứng giám đó!" Hà Diệp vươn tay rướn người làm lộ một khoảng eo, một cơn gió lạnh băng thổi đến làm cho cậu run lập cập, vì vậy cậu thu tay che eo, "Cơn gió lạnh… này… cũng có thể chứng giám…….. Hắt xì!"
Cậu hắt xì rất mạnh, may mà Lương Thần động tác nhanh nhạy, lập tức tránh né.
Mấy người này thay phiên nhau diễn, giờ lại tới lượt Lưu Nhị lên sàn
“Đàn chị, không phải nói chứ anh Cảnh của bọn tôi vẫn luôn thích…… Mà khoan, chị đúng thật là Lương Thần hả?”
Cả người Lương Thần sửng sỡ, gật gật đầu.
“A! Thật là!” Lưu Nhị ôm ngực, gào lên trời, “Không thể trách cậu ấy hôm nay suýt chút nữa thì từ bỏ việc du học mà nộp CV! Nếu mà là tôi, tôi… Không, tôi không thể nào có được bạn gái giống như chị. Tôi không biết cậu ấy đã làm gì nhưng chị ngàn vạn lần đừng bỏ đi như vậy, cậu ấy thật sự là của quý đó. Nếu tôi mà là con gái nha, không phải là cậu ấy tôi sẽ không gả, chị nhìn kỹ cậu ấy đi, khuôn mặt này, vóc dáng này, quan trọng nhất là một trái tim chân thành, ôi mẹ ơi, thế gian rất khó tìm đó!"
Kịch là do Lưu Nhị diễn nhưng thật ra Lương Thần đã hiểu được trọng điểm, cô nhìn về phía Lục Cảnh, ánh mắt nghiêm túc, dường như muốn hỏi cậu những điều Lưu Nhị nói có phải là thật hay không.
Lục Cảnh không nói gì, nhưng biểu tình của cậu đã nói lên tất cả.
Lương Thần thở dài, đang muốn nói thì Chu Châu lại chen vào tìm cảm giác tồn tại.
“Đàn chị, chị đừng mắng cậu ấy, tôi không chịu được, chị muốn mắng thì mắng tôi này.” Chu Châu vỗ ngực nói, “Tối hôm trước ngày kỷ niệm thành lập trường, Tiểu Hoan nói thiếu người hỗ trợ, anh Cảnh liền xắn tay áo lên đi giúp, nguyên buổi tối leo lên leo xuống, suýt nữa thì ngã, làm tôi đau lòng chết đi được. Chị không biết mấy cái cây đó cao bao nhiêu với trời lạnh cỡ nào đâu!”
Lương Thần thật dở khóc dở cười, cô không nói chuyện thì người khác liền nhìn chằm chằm cô giống như chờ thẩm phán tuyên án vậy.
“Các cậu……” Lương Thần ngẩng đầu, nhìn mấy người này, trong mắt không có cảm xúc gì rõ rệt, “Bình thường đều như thế?”
“Không đúng, không đúng, không phải!” Chu Châu xua tay liên tục, sợ bản thân sẽ liên lụy đến hình tượng Lục Cảnh, “Anh Cảnh với chúng tôi không giống nhau, cậu ấy mỗi ngày ăn cơm học hành vận động, tuyệt nhiên không có bất kỳ thói xấu nào hết.”
“Đúng đúng đúng!” Lưu Nhị cũng chêm vào, “Hội thao năm nào cũng giật giải nhất…… Á đúng rồi thậm chí điểm thi tiếng Anh cấp của cậu ấy cũng cao nhất! Đúng rồi, còn có, cậu ấy còn nhường ghế cho phụ nữ mang thai, tuyệt đối là thanh niên ba tốt đó!”
Lương Thần: “……”
Hà Diệp không có khăn quàng cổ, lạnh đến mơ mơ màng màng, nhìn hai tên bạn cùng phòng, nói: “Tôi không biết khen Lục Cảnh như thế nào nữa, nếu không đàn chị, tôi diễn trò nuốt tay cho chị xem? Cậu ấy dạy tôi đó.”
Lương Thần: “……”
Lục Cảnh rốt cuộc không nhịn được nữa: “Cầu xin các cậu ngậm miệng lại đi.”
Còn nói thêm gì nữa sợ rằng Lương Thần sẽ nghĩ mỗi ngày cậu đều sống chung với một đám bệnh nhân tâm thần.
Lương Thần cười, nhưng thoạt nhìn rất giống nụ cười khách sáo, cô nói: “Bạn cùng phòng của anh rất thú vị.”
Lục Cảnh giẫm lên cục đá dưới chân, ừ một tiếng.
Chu Châu bên cạnh nghe thấy, che mặt nói: “Vừa rồi cô ấy khen tôi thú vị sao? Tôi không nghe lầm chứ.”
Hai người còn lại không trả lời, tha thiết theo dõi mọi hành động của hai người trước mặt.
“Hôm nay anh nộp CV à?” Lương Thần hỏi, “Sao vậy, tìm việc?"
Lục Cảnh không lập tức thừa nhận mà nói: “Là do anh bốc đồng.”
Lương Thần nói: “À, là bốc đồng.”
Cậu biết đối với chuyện du học này, Lương Thần tuyệt đối ủng hộ chứ không đời nào ngăn cản cậu.
Khoảng lặng giúp cho Lục Cảnh có thêm thời gian để bình tĩnh.
Thời gian chạy dài làm cậu kiệt sức, nhưng giờ phút này trong lòng đột nhiên sinh ra một dũng khí vô cùng lớn.
Cậu vươn tay ôm lấy Lương Thần, động tác này quá đột ngột, Lương Thần không kịp tránh đã bị ôm chặt.
Mấy người bạn cùng phòng kinh sợ đến mức rêи rỉ che mặt quay đi.
Lục Cảnh ôm cô không nói lời nào, tất cả cảm xúc đều thể hiện ở cái vòng ôm ấm áp này.
Còn tốt, cô không bài xích cái ôm này.
Nếu ngôn ngữ không đủ sức mạnh thì cứ để cho cảm xúc từ cơ thể tỏa ra thuyết phục cô vậy.
Nhờ ánh trăng, Lương Thần thấy rõ mặt Lục Cảnh. Mấy hôm không gặp, ánh mắt cậu trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Lương Thần gọi: “Lục Cảnh.”
Lục Cảnh hạ giọng nói: “Anh đây.”
Lương Thần: “Lúc em bận rộn thì sẽ bay khắp nơi đến nỗi thỉnh thoảng hoa trồng ở nhà đều chết héo.”
Lục Cảnh: “Ừ.”
Lương Thần: “Mấy ngày lễ tết là lúc em phải biểu diễn, Tết tây hay Tết âm gì em cũng không có cơ hội tham dự."
Lục Cảnh: “Anh biết.”
Lương Thần: “Đôi khi còn bị thị phi bủa vây, những người bên cạnh đều bị liên lụy, có người độc miệng thì người nhà em cũng bị mắng, nói không chừng có một ngày anh cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Vì vậy, cô cũng không quá lý trí.
Thậm chí cô không biết nếu bọn họ công khai thì Lục Cảnh sẽ phải chịu ảnh hưởng như thế nào.
Đây là sự thật không thể tránh được, cô đã từng gặp rất nhiều trường hợp trong vòng bạn bè sau khi công khai tình cảm thì một bên hay cả hai bên sẽ bị nhục mạ một cách vô cớ.
Không vì lý do gì cả, chỉ vì fans không vui, hay có một số người đơn giản là xấu tính mà thôi.
Lương Thần chưa bao giờ dám đoan chắc Lục Cảnh có thể gặp phải chuyện tương tự hay không, thậm chí, đến tận bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện công khai.
Kỳ thật cô cũng có tư tâm chứ không hoàn mỹ như vậy.
Tim Lục Cảnh hơi thắt lại.
“Từ nay về sau, em không cần bận lòng chuyện như thế này nữa.”
Cô trao cho cậu cái gì, cậu sẽ trao lại cho cô gấp bội.
Nghe vậy, Lương Thần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giơ tay ôm lấy Lục Cảnh.
Nơi vườn trường quen thuộc này, năm trước Lương Thần chắc chắn sẽ không ngờ có một ngày bản thân có thể bình tĩnh mà tiếp nhận những thứ không hoàn mỹ của một người khác.
“Được rồi, em về nhà đây.” Lương Thần đẩy cậu ra, “Trở về tắm rửa rồi ngủ, đừng để cảm lạnh.”
Khóe miệng Lục Cảnh không thể ngăn lại mà mỉm cười.
“Anh đưa em ra ngoài.”
Lương Thần mang khẩu trang vào, bất đắc dĩ nhìn người qua lại lác đác trong sân trường, “Đừng, em đi ra một mình, thần không biết quỷ không hay.”
Vì thế, Lương Thần đưa áo khoác lại cho Lục Cảnh, Lục Cảnh không nhận, “Anh cách vài bước là về đến phòng, em giữ mặc đi.”
Lương Thần thấy cậu như vậy, đúng là không lạnh, hình như cả người đang bốc hỏa.
“Vậy khăn quàng cổ này……” Lương Thần xoay người nhìn Hà Diệp, tháo xuống, đưa cho cậu, “Cảm ơn cậu.”
Hà Diệp nơm nớp lo sợ nhận lấy, nhìn khăn quàng cổ trong tay, nói: “Xin hỏi, tôi có thể mang đi bán đấu giá không?”
Lục Cảnh: “……”
“Em mau về nhà đi.” Lục Cảnh nói, “Đừng để ý đến bọn họ.”
Lương Thần vẫn cười cười với Hà Diệp, “Nếu có người tin lời cậu, cậu có thể mang đi bán đấu giá.”
Cô mới vừa đi vài bước, bỗng sau lưng lại truyền đến một trận ấm áp.
Lục Cảnh ôm cô từ phía sau, đôi tay siết chặt vòng eo cô, cằm tì trêи đỉnh đầu cô.
Lục Cảnh không nói gì cả nhưng cô cảm nhận được hô hấp Lục Cảnh từ từ bình ổn lại.
Lương Thần đi rồi, cả đám bốn người quay trở về phòng.
Trừ Lục Cảnh, bước chân ba người còn lại đều không quá ổn.
“Các cậu không thể ngừng cười như bị bỏ thuốc được sao?” Lục Cảnh quay đầu lại nhìn bọn họ.
Chu Châu không thể ngừng cười như bị bỏ thuốc, thật giống bị trúng độc Hạc Đỉnh Hồng.
“Chuyện là…… anh trai Cảnh…… Tôi có chuyện này làm phiền cậu.”
Lục Cảnh đi phía trước, bước chân nhẹ nhàng.
“Cậu có thể chỉ cho tôi không?” Chu Châu nói.
Lục Cảnh không hiểu ý cậu ta, “Chuyện gì?”
Chu Châu mang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi…… Rất thích Phạm Băng Băng, cậu có thể chỉ tôi cách theo đuổi cô ấy không?”
Lục Cảnh: “……”
Hà Diệp bước vội lên, nói: “Chuyện là…… Kỳ thật là tôi thích Lưu Diệc Phi lâu rồi……”
Lục Cảnh: “……”
Lưu Nhị chớp chớp mắt, “Tôi…… Tôi có bạn gái rồi nhưng mà anh trai tôi thích Cao Viên Viên, cậu xem có cách nào đào góc tường được không?”
Lục Cảnh: “…… Cút.”