Lương Thần khi đến trước cổng trường gọi điện cho giáo sư Tần thì biết tối nay giáo sư có một lớp luyện ký xướng âm và đọc thị giác nhưng do hôm nay cô đến nên giáo sư cố ý đổi lớp sang ngày khác.
Lương Thần nghĩ chắc giáo sư muốn có một buổi trao đổi chuyên sâu giữa giáo viên và sinh viên nhưng không ngờ khi đến văn phòng của giáo sư Tần thì phát hiện bên trong có bí thư chi bộ đảng của Nam Đại, viện trưởng cùng phó viện trưởng học viện âm nhạc Nam Đại, bí thư đoàn ủy học viện âm nhạc và một đoàn giáo viên thanh nhạc trẻ lẫn lão làng đủ cả.
Nếu giăng thêm biểu ngữ, Lương Thần sẽ tưởng bản thân đang đến tham dự đại hội kết nạp đảng viên.
Chỉ trách cô không nói trước với giáo sư Tần mục đích đến của cô là để nhờ giáo sư chỉ dạy, giúp cô tìm cách giải quyết vấn đề kia.
Hình ảnh mà cô tưởng tượng đó là: Khi học sinh gặp phải vấn đề nan giải trong cuộc sống, trong lúc mờ mịt rối loạn sẽ quay về trường xưa, tiếp thu ý kiến của người thầy già, rồi như người trong mộng một lời được thức tỉnh, vấn đề được khai thông, vui sướng quay trở về cuộc đấu và giành chiến thắng.
Nếu có thêm chút nhạc trầm bổng sẽ càng tốt.
Nhưng hình ảnh thực tế lại chính là: hiệu trưởng trò chuyện thân thiết với Lương Thần, viện trưởng cũng trò chuyện thân thiết cùng Lương Thần, giáo viên lão làng khiêm tốn tìm Lương Thần chia sẻ kinh nghiệm, giáo viên trẻ ngượng ngùng thể hiện sự yêu thích.
Cuối cùng khi tiếng chuông tan học trong trường vang lên, Lương Thần dùng ánh mắt của người học trò khát khao được nghe chỉ dạy hướng về giáo sư Tần.
Nhưng khi ánh mắt dừng lại ở bí thư chi bộ Đảng Nam Đại thì lại trở thành tin tức trên website chính thức của Nam Hải sáng hôm sau
“Ca sĩ nổi tiếng Lương Thần quay về trường xưa, lưu luyến chia tay thầy cô”
Lúc Lương Thần cùng các đảng viên của trường đang giao lưu thì trên kênh Thử Tiêu đang phát sóng trực tiếp, phần chữ trong phòng phát sóng trực tiếp của Herman giống nhau đến bất ngờ.
“Thành viên tổ đội mời thoát trước!”
“Thành viên tổ đội mời thoát trước!”
“Thành viên tổ đội mời thoát trước!”
……
Thành viên tổ đội đã làm gì sai?
Máy chủ của kênh Thử Tiêu phát sóng trực tiếp không ổn định lắm, trưởng nhóm thường hay gặp hiện tượng chữ che hết cả màn hình, mà trưởng nhóm nổi tiếng như Herman thì hiện tượng này trở nên trầm trọng hơn cũng là điều bình thường.
Lát sau khi tình hình không có chuyển biến gì khả quan, dòng chữ lại đổi thành.
“Cẩu độc thân mời thoát trước!”
“Cẩu độc thân mời thoát trước!”
“Cẩu độc thân mời thoát trước!”
……
Nhưng mà cẩu độc thân đã làm gì sai?
May là Lục Cảnh lúc phát trực tiếp rất ít xem chữ, nếu không có khả năng sẽ làm theo lời fans yêu cầu mà thoát ra ngoài.
Từ h đến h, Lục Cảnh chơi trận, ăn được một đống gà.
Sau đó đến thư viện lấy sách đọc.
PUBG có một kiểu chính là lương tâm trò chơi, vì không muốn người chơi đắm chìm mê muội vào trò chơi nên h tối cuối tuần thì máy chủ sẽ dừng hoạt động.
PUBG có thể nói là một trò chơi mẫu mực vì một môi trường game tốt đẹp và cân bằng.
Trên đường Hà Diệp cùng Lục Cảnh đến thư viện thấy rất nhiều sinh viên đang chạy như bay về phía học viện âm nhạc.
Hà Diệp định chặn một sinh viên hỏi xem có chuyện gì nhưng cậu ta chạy nhanh quá, trong chớp mắt chỉ còn bóng lưng rồi biến mất trong màn đêm.
Hỏi người không bằng tự mình tìm hiểu, Hà Diệp mở Baidu, vào website của Nam Đại.
Một phút sau.
Hà Diệp thất thanh la: “Bà nó! Lương Thần đến trường!”
Lục Cảnh dừng bước, “Cái gì?”
Hà Diệp kích động sải bước nhanh, kéo Lục Cảnh đến học viện âm nhạc, “Có người nói hôm nay Lương Thần đến học viện âm nhạc, mọi người đều đến xem!”
Lục Cảnh la lên một tiếng, “Cậu kích động như vậy làm gì? Cậu thích Lương Thần từ khi nào thế?”
Hà Diệp cười hì hì mà nói, “Đi chụp trộm một tấm người thật, buổi tối ăn gà. Để trước màn hình, đầu độc mấy lão già.”
Lục Cảnh: “……”
Cuối cùng Lương Thần cũng không thể cùng giáo sư bàn luận chuyên sâu, đành hậm hực ra về, lại còn phải cười cười chào tạm biệt với các vị lãnh đạo.”
Dưới lầu học viện âm nhạc sinh viên đổ về rất đông, đen nghịt một mảng, chật như nêm.
Lương Thần đứng ở trên lầu từ cửa sổ nhìn xuống, sợ đến mức run bần bật, nói với Viên Kha Kha: “Chúng ta đi ra từ cửa sau?”
Viên Kha Kha làm trợ lý đã quen với cảnh này, cô ra quyết định nhanh chóng, gọi điện ngay cho tài xế Lưu.
Ba phút sau, tài xế Lưu đã chạy xe đến cửa sau, Viên Kha Kha che chắn rồi kéo Lương Thần ngồi vào ghế sau.
Bọn họ từ cửa sau học viện âm nhạc vòng ra ngoài tránh đám sinh viên dưới lầu.
Xe chạy vào con đường nhỏ bên hồ, cả đường toàn hẻm nhỏ, đi về hướng thư viện.
Vì chạy trong khuôn viên trường học nên lão Lưu chạy rất chậm, sợ đụng trúng sinh viên, trong mắt lão, những người đi lại trong trường đều là những học giả Nobel.
Tối đầu thu, gió đêm là dễ chịu nhất.
Lương Thần hạ cửa xe xuống một nửa, nhìn ra bên ngoài.
Bên đường là hai nam sinh mang cặp sách vô tình nhìn qua.
Nam sinh đứng phía trong mặc một cái áo hoodie màu xám cùng quần đen dài, dáng người cao lớn, tóc trên trán bị gió thổi nên có chút rối, đôi mắt đào hoa mở hơi to liếc nhìn qua, vẻ biếng nhác biến mất, hòa vào trong đồng tử —— Lương Thần biết cậu ta nhận ra mình, nhưng không nhìn kịp ánh mắt của cậu đã thay đổi ra sao vì trong nháy mắt chiếc xe đã vọt đi.
Lương Thần dựa vào lưng ghế, duỗi cái eo biếng nhác, nói: “Nam sinh viên ngày nay thật đẹp trai, không giống như lúc tôi học hồi đó…”
Viên Kha Kha không nhìn thấy nam sinh kia nên hỏi: “Đẹp như thế nào? Có đẹp như Nhạc Vũ Huân không?”
Lương Thần: “……”
Bình tĩnh mà xem xét về ngoại hình, hai người tương đương nhau nhưng một người là sinh viên chưa trải đời, một người làm ca sĩ tuyến đã lăn lộn trong giới giải trí một thời gian dài, về khí chất mà nói thì không thể so sánh.
Một người là sinh viên cả người lẫn hơi thở đều sạch sẽ, còn Nhạc Vũ Huân…
Thôi bỏ đi, Lương Thần không muốn nhớ lại nữa.
Ngay lúc này, Hà Diệp đứng ở ven đường, miệng chảy dài, hai chân bất động.
“Tôi, tôi là vừa nhìn thấy Lương Thần sao?”
Lục Cảnh ở bên cạnh ừ một tiếng.
Hà Diệp: “Tôi và cô ấy còn nhìn nhau?”
Lục Cảnh tốt bụng nhắc nhở: “Cô ấy nhìn tôi.”
Hà Diệp: “Cũng gần như thế, vậy coi như tôi và Lương Thần từng nói chuyện qua.”
Lục Cảnh: “À, nếu vậy thì cũng là tôi cùng cô ấy nói chuyện”
Hai người mới từ học viện âm nhạc trở về, nhìn thấy đám đông đen nghịt liền biết mình không thể chen vào, không ngờ rằng lại vô tình gặp lúc trở về.
Hà Diệp vẫn còn hơi choáng váng, vỗ lên mặt cái nói: “Đẹp như vậy sao có thể là lạnh nhạt được?”
Lục Cảnh: “... Tôi cảm thấy có thể là do đối phương không tốt.”
Hà Diệp: “Cảnh thần nói chí phải.”
Sau khi Lương Thần về nhà, lập tức lấy đàn ghi ta ra ban công ngồi, ép buộc bản thân sáng tác.
Nếu không tự ép buộc bản thân một chút thì sẽ không bao giờ biết được mình ưu tú đến đâu.
Chẳng lẽ lại giống mấy cô nàng hầu rượu, cảm thấy nhàm chán rồi không thể tiếp khách được nữa?
Nửa giờ sau.
Lương Thần buông đàn, mở máy tính.
Gái hầu rượu thì cũng phải có nhân quyền.
Vào tài khoản steam, phát hiện Lục Cảnh trực tuyến. Cô liền gửi một tin “hi, nhưng đối phương đang ở trong trò chơi nên không phản hồi.
Vì thế, Lương Thần to gan, quyết định một mình xông pha.
Trận đầu, chết khi đang chạy độc.
Trận thứ , bị người ta dùng chảo đập chết.
Trận thứ , bị người ta lái xe tông chết.
Lần thứ , ngã vào WC, kẹt không ra được, bị dìm chết.
Lương Thần tuyệt vọng thoát khỏi trò chơi, ngẩng đầu lên thì thấy chỉ mới có phút.
Cô nghi ngờ chắc chỉ có cô là người chơi là Tuyệt Địa Cầu Sinh, còn những người khác toàn là Tuyệt Địa Cầu Sát.
Cô nhìn vào danh sách bạn bè lần nữa, Lục Cảnh vẫn còn đang trong trò chơi.
Lương Thần hệt như đứa trẻ mồ côi đáng thương bị bỏ rơi, mở trang web ra tìm tòi “Chiến thuật cho người chơi mới trong PUBG”
Xem nửa giờ từ giải thích bản đồ đến công dụng các loại súng, tuy không hiểu lắm nhưng Lương Thần vẫn nghiêm túc xem đến cuối.
Kết quả khi kéo đến cuối của cái chiến thuật này thì có một câu là:
“Hộp tinh à, bạn nghĩ sẽ thoát khỏi kiếp trở thành chuyển phát nhanh sau khi xem cái này sao? Ngây thơ”
Lương Thần tức giận đóng trang web, thể loại phá game gì đây?
Cô mở WeChat, đăng một tin trong vòng bạn bè:
“Trải nghiệm trò chơi quá tệ! Tệ hết sức!
phút sau, trong vòng bạn bè có mấy chục bình luận trả lời, Lương Thần cũng xem qua loa, tùy ý kéo xuống thì thấy được một bình luận nổi bần bật.
Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Tặng chị bài “Thuận Phong”.”
Lương Thần: “….”
Đột nhiên cô muốn kéo cậu ta vào danh sách đen.
「 Tranh Tử」 trả lời 「 Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh 」: “Làm ơn đừng dùng tôi để làm nhục nữ thần Lương Thần, tôi không xứng với bài hát đó.”
「 Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh 」 trả lời「 Tranh Tử 」:Ừ nhỉ.
Lương Thần: “???”
Cô lập tức gửi tin nhắn WeChat cho Lục Cảnh.
Tranh Tử: “Tôi thật sự chính là gà sao?”
Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “”
「 Lương Thần: “………………………………”
Hôm nay sau khi Lục Cảnh trở về ký túc xá thì chơi trận, trận nào cũng ăn gà nên cảm thấy vô vị.
Trông thấy bộ dạng đáng thương buồn cười của Lương Thần cộng thêm hôm nay tâm tình không tệ, cậu quyết định làm một việc thiện.
Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Vào trò chơi đi, tôi cho chị trải nghiệm một chút niềm vui của trò chơi.”
Tranh Tử: “Vâng”
Cô vào steam lần nữa, mở YY, buồn bực mà nói: “Hôm nay tôi đi đánh một mình nhặt được mũ giáp cấp , áo chống đạn cấp cùng với khẩu k trong truyền thuyết, vô tình tìm được một chiếc xe, tôi tưởng có thể thắng, kết quả lần chạy độc đầu tiên đã chết, haizz”
Lục Cảnh mím môi, “Không tệ, có tiến bộ”
Lương Thần: “Thật sao?”
Lục Cảnh: “Trước đây rơi xuống đất thành hộp, giờ vừa nhảy dù, thu thập vật phẩm, lái xe, đưa bưu kiện đến cửa, liên tục không ngắt, không tệ.”
Lương Thần: “………………”
Trận đấu bắt đầu, Lương Thần phát hiện trong trò chơi có bốn người.
Cô lập tức khẩn trương, “Ách…… Bọn họ là?”
Lục Cảnh nói: “Tôi vừa rồi chơi người, quên hủy, người lạ vào.”
Lương Thần: “À ra thế.”
Đang trên máy bay, Lục Cảnh bật chức năng trò chuyện trong trò chơi, nói: “Hai người anh em, sắp tới định nhảy xuống đâu?”
Lục Cảnh nói xong, đối phương im lặng hai giây.
“Con bà nó, Herman????”
“Cậu là Herman sao??????”
Lục Cảnh ừ một tiếng.
“Bà nó!!!! Mình ngẫu nhiên mà được ghép với Herman!!!!! Mình có thể thảnh thơiăn gà rồi!!!”
“Bà nó, chụp màn hình nhanh lên!!!!”
Lương Thần nói: “Herman?”
Lục Cảnh nhướn mày, thờ ơ nói: “Chị không phải bây giờ mới biết tôi là Herman à”
Lương Thần nói: “Đương nhiên không phải.”
Lục Cảnh nhếch khóe môi cười cười.
Lương Thần: “Herman là sao vậy?”
Lục Cảnh:???
Cậu còn chưa kịp nói thì hai người kia đã chen vào
“Cô không biết Herman??? Bá chủ Herman???”
“Cô đùa sao?? Herman mà cô cũng không biết?? Khẩu bắn tỉa biết chạy á!!”
Lương Thần vẫn còn sửng sốt thì Lục Cảnh đã mở bản đồ, đánh dấu sân bay.
“Không biết thì tự tra trên Baidu đi, lười giải thích lắm. Chúng ta nhảy sân bay, tôi đi cục cảnh sát lầu , các cậu đi chiếm lầu đi”
Đồng đội giáp: “Không thành vấn đề!”
Đồng đội Ất: “Không thành vấn đề!”
Lương Thần: “Không thành vấn đề!”
Lục Cảnh: “Chị có thể giữ im lặng.”
Lương Thần: “Vâng.”
Đồng đội giáp cùng đồng đội Ất nhảy dù tiếp đất sau, không gặp Lục Cảnh, chỉ thấy tọa độ của cậu đang di chuyển nhanh hướng lên núi, vì thế hai người kia hỏi: "Herman sao cậu lại chạy lên núi vậy? Phòng mình ở bên này nè!"
Lục Cảnh nói: “Tôi đi nhặt lại hộp tinh đã.”
Lương Thần: “……”
Cô không biết mình rơi xuống đâu, đang lúc mông lung thì Lục Cảnh chạy một chiếc xe máy đến dừng bên cạnh, "Lên xe."
Lương Thần nhanh chóng ngồi vào yên sau.
"Đây là lần đầu tôi ngồi lên xe máy người ta đó."
"Thật à?" Lục Cảnh cười rồi tăng tốc, hướng lên đỉnh núi, "Để tôi phổ cập cho chị kỹ năng lái xe."
Xe phóng ra từ đỉnh núi một đoạn rồi rơi trong không trung, quay cuồng độ.
Lương Thần vừa cảm nhận kích thích thì xe đột nhiên lao xuống.
Hai người ngã nhào, mất không ít máu.
Lục Cảnh bất động một chút rồi yên lặng đỡ xe lên rồi nổ máy.
Hà Diệp ở phía sau Lục Cảnh thấy thế bật cười, "Lái gì mà lái, này là lật xe nha!"
Lục Cảnh mặt không biến sắc, tiếp tục leo lên xe, "Cái này mà kêu là lật xe sao? Cái này gọi là kỹ năng đặc biệt."
Lương Thần nghe được cuộc nói chuyện, vô thức hỏi: "Cậu nói chuyện với ai vậy?"
Lục Cảnh: "Con tôi."
Hà Diệp lập tức gân cổ lên gào: "Phản rồi phản rồi! Đồ nghịch tử!"
Lương Thần dường như đoán ra được điều gì… Đây không phải lần đầu cô nghe những giọng nói khác bên phía Lục Cảnh, hơn nữa đều là giọng nam trẻ tuổi.
"Cậu ở ký túc xá?"
Lục Cảnh ừ một tiếng xem như trả lời cho câu hỏi của Lương Thần.
Lúc này đã đến chỗ đánh dấu, Lục Cảnh phóng ngay xuống xe.
Mỗi khi Lương Thần rời xa Lục Cảnh hơn cm liền cảm thấy không an toàn nên cô cũng xuống xe theo, không thể tiếp tục chủ đề kia nữa.
Khi đến nơi thì thấy đồng đội kia đang lùng sục tìm vật phẩm, Lục Cảnh tìm kiếm lần ở một phòng khác.
"Ở cầu thang trên có một mũ giáp cấp , lại đây nhặt!"
"Ở phòng trong cùng lầu có cái áo giáp chống đạn cấp , chị lại đây mặc vào."
"Chỗ này có mấy túi thuốc, chị lấy toàn bộ đi."
Vì thế, sau khi Lương Thần đi theo Lục Cạnh lục lọi trong phòng xong, cũng có thể làm người chứ không phải làm gà cho người ta rồi.
Bỗng Lục Cảnh nói một câu: "Có người."
Đồng đội giáp cùng đồng đội Ất: “Thấy rồi! Thấy rồi! Chuẩn bị nào! Bắn!”
Lương Thần: “?”
Ai? Chỗ nào?
Cô e rằng cô như người mù chơi game.
Lục Cảnh biết Lương Thần lúc này vẫn đang mù mờ nên nói: “Hướng w, thấy chưa?”
Lương Thần không nói gì.
Lục Cảnh thấy muốn than trời trước tình cảnh này.
Thôi không ép.
Cậu nói: "Thôi, chị trốn bên dưới cửa sổ đi, nằm xuống."
Lương Thần lập tức vâng lời làm theo.
Trong phút chốc, quả nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Đồng đội giáp cùng đồng đội Ất canh bên cạnh cửa sổ, quan sát đối phương không rời, Lục Cảnh xuống lầu, Lương Thần thành thành thật thật đi theo.
Đối phương có người, hai người ở phòng kế bên, người đang tiến thẳng đến phòng ngủ chỗ Lục Cảnh đang đứng.
Lục Cảnh liền núp nơi cầu thang,chờ hai người kia đi vào phòng sau thì bước ra một bắn một tràng, hai người kua chỉ còn một giọt máu, thoi thóp quỳ trên đất.
Lục Cảnh lúc này lại thu súng, rời khỏi phòng, lại núp vào cầu thang.
Đồng đội Giáp cùng đồng đội Ất tưởng Lục Cảnh hết đạn, lại ngại dùng dao, nên nói: “Herman, hết đạn? Tôi ném cho cậu vài viên.”
Lục Cảnh bình tĩnh mà nói: “Còn viên.”
Đồng đội Giáp lẫn đồng đội Ất: “Ơ……?”
Lục Cảnh nói: “Đừng nhúc nhích, các cậu núp tiếp đi.”
Vì thế, cả hai người kia lại núp vào, Lục Cảnh trực tiếp núp vào sau ghế sô pha.
Toàn bộ diễn biến Lương Thần không nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ: "Chị đây là muốn nhìn xem đạn trong khẩu k bắn ra là như thế nào."
Trong chốc lát, hai người ở căn phòng kế bên xông vào, họ trước đi một vòng kiểm tra, không thấy ai liền trực tiếp vào phòng ngủ cứu đồng đội.
Khi một người bị bắn gục, trên đầu sẽ xuất hiện một nútchữa bệnh, đồng đội bấm vào thì có thể cứu nhưng muốn bấm được nút này thì trong giây không bị bắn trúng.
Ngay lúc đó, Lục Cảnh từ ngoài xông vào, nhẹ nhàng bắn hạ cả người.
Đừng nói Lương Thần, cả người đồng đội Ất Giáp đều không hiểu Lục Cảnh làm gì.
Rõ ràng có thể bắn hai người kia chết trướxc rồi đến hai người sau nhưng cậu lại chờ hai người phòng kia qua mới bắn hạ hết, làm sao vậy?
Bất quá đối với fans của Herman đều tâm niệm điều:
. Herman thao tác nhất định là chính xác.
. Nếu cảm thấy cậu thao tác sai lầm, vui lòng xem lại điều .
Cho nên đối với chuyện này, đồng đội Giáp cùng đồng đội Ất cảm thấy nhất định là chiến thuật gì đó mà người thường không thể hiểu.
Nhưng Lương Thần không biết “Herman” ở trong trò chơi này đáng gờm như thế nào, chủ động mở miệng hỏi: “Sao cậu lại làm vậy?”
Lục Cảnh cất khẩu súng đi, nhìn bốn cái hộp trước mặt, vân đạm phong khinh mà nói: “Người một nhà, quan trọng nhất chính là tề tề chỉnh chỉnh.”
Hộp :?
Hộp :??
Hộp :???
Hộp :????