Minh Tinh PR

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vu Tri Vụ xung phong nhận việc, muốn nắm giữ những vấn đề đàm phán của hợp đồng. Chỉ có điều, Vu Tri Vụ cũng không nói cho Bạch Duy Minh, mình đang vướng vào chuyện “Nam số một” với bên đoàn phim. Bạch Duy Minh cũng chỉ nói: “Tôi nghe bên đạo diễn Mai Mân vẫn rất hài lòng với Dung tiên sinh. Vấn đề hợp đồng sẽ không lớn lắm. Vu tiên sinh cũng làm việc lâu rồi, chắc hẳn rất đáng tin. Chỉ cần dựa theo thông lệ của công ty quản lý là được.”

Vu Tri Vụ thấy Bạch Duy Minh không ôm đồm nữa, cũng vui vẻ, càng âm thầm thề muốn muốn làm cho chuyện ngon lành cành đào, giành được cả sảnh đường hoan hô. Để mọi người biết năng lực làm việc của mình cũng không thua Bạch Duy Minh – kẻ đến sau.

Gần đây Dung Quân Tiện cũng bận nghiên cứu nhân vật. Kịch bản vẫn chưa ra, Dung Quân Tiện đã đi xem tài liệu liên quan đến Tam quốc, cố gắng nghiền ngẫm nhân vật.

Nghiền ngẫm nhân vật đủ rồi, Dung Quân Tiện lại nhớ đến Bạch Duy Minh.

Nói ra, Dung Quân Tiện đã vài ngày không đến chỗ Bạch Duy Minh đòi uống trà rồi.

Cũng không phải bởi vì Dung Quân Tiện bận xem tư liệu, lý do lâu rồi không đến ghé thăm chỗ Bạch Duy Minh. Trên thực tế, là Dung Quân Tiện nhiều lần đến tìm Bạch Duy Minh đều bị sập cửa vào mặt. Dung Quân Tiện nhấn chuông cửa, phát hiện không có ai, lại cảm thấy mình tùy tiện đến thăm, đúng là không lịch sự, người ta không ở nhà cũng hợp lý. Nhưng sau khi ăn hai ba lần bị sập cửa vào mặt, Dung Quân Tiện vẫn không nhịn được gửi tin nhắn hỏi Bạch Duy Minh: “Anh có ở nhà không? Tôi muốn tìm anh uống trà.”

Bạch Duy Minh trả lời ngay: “Không ở.”

Dung Quân Tiện lại hỏi: “Vậy lúc nào thì anh ở?”

Bạch Duy Minh trả lời: “Gần đây đang bận dự án khác, cho nên không thường ở nhà.”

Dung Quân Tiện hơi ngẩn ra, mới nhớ tới, Bạch Duy Minh cũng không phải là trợ lý dành riêng cho mình. Nếu anh làm quản lý quan hệ công chúng, có lẽ vẫn có những khách hàng khác cần bảo vệ.

Nghĩ rằng muộn thế này mà Bạch Duy Minh vẫn đang đi theo làm tùy tùng cho người khác, Dung Quân Tiện có phần không vui.

Dung Quân Tiện ngồi xổm ở cửa nhà Bạch Duy Minh cả buổi, lại gửi tin nhắn: “Vậy công ty anh ở đâu? Tôi đến tìm anh!”

Một lát sau, Bạch Duy Minh trả lời: “Tôi đi công tác rồi, ở thành phố Tứ Mi.”

Dung Quân Tiện lập tức trở nên cực kỳ uể oải: Thì ra ảnh đi công tác! Thảo nào tìm mãi không thấy. Sao ảnh đi công tác cũng không nói cho mình một tiếng? Cũng quá không coi mình là bạn rồi đấy?

Nhưng Dung Quân Tiện cẩn thận nghĩ lại, đoán chừng Bạch Duy Minh cũng thật sự không coi mình là bạn. Nhìn dáng vẻ luôn lấy tiền làm việc của Bạch Duy Minh, nói không chừng coi mình như khách hàng bình thường mà thôi.

Dung Quân Tiện càng nghĩ càng cảm thấy không dễ chịu, ma xui quỷ khiến lại mua cho mình một vé xe đến thành phố Tứ Mi.

Đợi mua được vé rồi, Dung Quân Tiện mới nhận ra có vấn đề. Mình tùy tiện chạy tới thành phố Tứ Mi, thấy thế nào cũng rất kỳ lạ ấy chứ?

Có lý do gì chính đáng đây?

Dung Quân Tiện vừa nghĩ, vừa gửi tin nhắn cho Vu Tri Vụ: “Gần đây chúng ta có công việc ở Tứ Mi không?”

Vu Tri Vụ cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nhắn lại: “Gần đây trên cơ bản cậu không có công việc. Cậu muốn làm việc à? Tôi bàn bạc giúp cậu?”

Dung Quân Tiện thầm nghĩ: Nếu muốn nhận công việc, vậy chẳng phải sẽ cho Bạch Duy Minh biết?

“Ây.. Không phải đâu…” Dung Quân Tiện nói, “Tôi nghe nói hoa mơ ở Tứ Mi nở rồi, muốn đến xem. Nhưng lại muốn đi bằng chi phí chung.”

Vu Tri Vụ cảm thấy thú vị nên bảo: “Đại minh tinh cậu giàu thế kia còn đòi chi phí chung…”

Một lát sau, Vu Tri Vụ lại nói: “Nhưng mà cậu muốn đến thì đến, thừa dịp trước khi phim khởi quay chơi cho đã. Tôi nghe nói, Lễ tổng cũng đến đó khảo sát ngoại cảnh mùa tiếp theo cho ‘Tăng Phàm Truyện’. Cậu có thể mượn cơ hội này tán gẫu với anh ta.”

Dung Quân Tiện nhìn câu nói này, trong lòng kiên định: Cuối cùng cũng có cớ đến Tứ Mi rồi.

Vì vậy, Dung Quân Tiện lợi dụng cái danh khảo sát ngoại cảnh, đúng lý hợp tình đến Tứ Mi. Vì ra vẻ không phải mình đuổi theo Bạch Duy Minh, Dung Quân Tiện vẫn hẹn gặp Trần Lễ Bỉnh trước. Trần Lễ Bỉnh thực sự đang khảo sát trong một trang viên hoa mơ, chỉ nói ‘Tăng Phàm Truyện’ mùa thứ hai muốn lấy cảnh ở đây, lại hỏi ý kiến của Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện nhìn lại trong trang viên, thấy nơi này là đỗ quyên hót trong rừng trúc, hoa mơ rơi đầy đường, rất có ý thơ. Vậy nên, Dung Quân Tiện gật đầu khen rằng: “Cảnh trí hơi này rất đẹp, nếu quay phim thì hình ảnh nhất định nhìn rất đẹp!”

Trần Lễ Bỉnh lại trò chuyện với Dung Quân Tiện hai câu, rồi nói: “Nghe nói cậu chuẩn bị tham gia diễn ‘Trời thiêu Xích Bích’ của đạo diễn Mai Mân?”

Dung Quân Tiện ngẩn ra, không biết bỗng dưng Trần Lễ Bỉnh nhắc đến chuyện này làm gì, bèn nói: “Ha ha! Nhưng đang đàm phán, ngày nào chưa ký hợp đồng, ngày đó cũng chưa chắc đâu!”

“Đúng thế. Có thể quay được phim của ông ấy là một cơ hội rất tốt, đừng vì một chút chuyện nhỏ không đáng kể mà chậm trễ ký hợp đồng mới tốt.” Trần Lễ Bỉnh đầy thâm ý nói, “Chỉ cần có thể diễn được phim của ổng, đối với cậu mà nói đều là một cơ hội tốt. Chưa kể nghe ý lão Mai, cậu lại đảm đương Chu Lang. Chuyện này trong thì có rồi, mặt ngoài ngược lại cũng không quan trọng vậy đâu.”

Lời này nói quá rõ ràng, đúng là Đỗ Mạn Hoài hot đến chạm tay có thể bỏng cũng không tranh đất diễn, không cần cái “mặt trong” này, chỉ cần “Mặt ngoài” vai nam số một trên danh nghĩa. Đây coi như là ranh giới cuối cùng lộ ra tỏ rõ ý đồ với Dung Quân Tiện.

Nhưng mà, Dung Quân Tiện cũng không biết người đại diện nhà mình và người đại diện của đối phương đang diễn “Bộ phim kéo nam số một” căn bản nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Trần Lễ Bỉnh, chỉ một mực gật đầu, nói: “A… Đúng á… Đúng á… Đây thật sự là một cơ hội rất tốt.”

Lời này của Trần Lễ Bỉnh cũng không nói tiếp được, nhất thời không biết Dung Quân Tiện ngốc thật hay giả ngu.

Vì vậy, Trần Lễ Bỉnh lại mời Dung Quân Tiện đến phòng trà ở trang viên hoa mơ uống trà. Nhân viên phục vụ mặc sườn xám rót trà cho hai người. Dung Quân Tiện nhận chén trà, uống một chén, lại hỏi: “Ở đây còn có thể ăn cơm phải không?”

Trần Lễ Bỉnh nói: “Nơi này vốn là trang viên kết hợp thư giãn, ăn uống và khách sạn, có thể ăn cơm.”

Dung Quân Tiện gật gật đầu, nói: “Đó là chế độ hội viên à? Phải là hội viên mới có thể đặt bàn hả?”

“Đúng thế.” Trần Lễ Bỉnh gật đầu, mỉm cười, “Làm sao? Cậu muốn đặt bàn ở đây là?”

“Ừm… Tôi muốn hẹn bạn đến ăn cơm.” Dung Quân Tiện hơi xấu hổ, trên thực tế, cậu thấy nơi đây quay về phía ánh trăng ngắm hoa mơ cực kỳ lãng mạn, muốn hẹn Bạch Duy Minh tới ăn cơm. Song, Dung Quân Tiện lại thở dài: “Nhưng tôi cũng không phải hội viên.”

“Không sao.” Trần Lễ Bỉnh hào phóng nói, “Tôi đặt giúp cậu nhé.”

“Thật ư! Cám ơn nha!” Dung Quân Tiện cảm kích quá chừng.

Trần Lễ Bỉnh nghĩ thầm: Thật sự cảm ơn tôi, thì đừng tranh nam số một với Tiểu Hoài chứ.

Nhưng lời này cũng không nói ra miệng, Trần Lễ Bỉnh chỉ duy trì mỉm cười.

Theo Trần Lễ Bỉnh, Đỗ Mạn Hoài tranh danh tiếng vai nam số một là một chuyện rất ấu trĩ. Nhưng lại bởi vì đây là nguyện vọng của Đỗ Mạn Hoài, vậy bất kể là ấu trĩ cỡ nào, Trần Lễ Bỉnh vẫn sẽ giúp hắn đạt được. Chỉ có điều, chút nguyện vọng này vẫn chưa đủ để Trần Lễ Bỉnh sinh ra địch ý với Dung Quân Tiện.

Trần Lễ Bỉnh mời Dung Quân Tiện uống một ly trà, lại hỏi: “Đúng rồi, cậu với Dương Thụ Hi, Côn Hạnh vẫn ở chung vui vẻ chứ? Mùa tiếp theo các cậu vẫn phải tiếp tục hợp tác.”

Dung Quân Tiện ngẩn ra, nhìn biểu cảm giống như cũng không nhớ nổi hai người kia, đầu óc xoay nửa vòng, mới cười nói: “À, anh nói bọn họ! Không có vấn đề gì.”

Dưới bóng trăng hoa mơ, Dung Quân Tiện cười toét miệng như thế, trái lại rất sáng ngời, làm cho trong đầu Trần Lễ Bỉnh chợt nhớ tới một câu “Hoa mai phúc thụ bạch, đào hạnh phát vinh quanh”. Dung Quân Tiện chính là kiểu này, tự nhiên mang theo dáng điệu như đào hạnh hoa mai.

Đây là điểm hấp dẫn nhất của cậu.

Lúc trước, Trần Lễ Bỉnh xem video của cậu liếc mắt chọn trúng cậu, lại không liên quan gì đến kỹ năng diễn xuất của Dung Quân Tiện. Trần Lễ Bỉnh quay phim cẩu huyết, xưa nay không quan tâm thực lực của diễn viên. Đánh động Trần Lễ Bỉnh không phải kỹ năng diễn xuất của Dung Quân Tiện, mà là mặt của Dung Quân Tiện.

Chính là gương mặt này.

Trần Lễ Bỉnh cảm thấy, nhân vật Tăng Phàm này phải có dáng vẻ ấy. Ở thời đại đó, Tăng Phàm sủng quan lục cung, phong thái, nội hàm gì đó đều là phía sau, đầu tiên phải có gương mặt này. Không có gương mặt này, nữ hoàng đế không thể mê luyến y. Không có gương mặt này, Trần Lễ Bỉnh cũng không thể đối đãi tốt với Dung Quân Tiện như vậy.

Lần đầu tiên Trần Lễ Bỉnh và Dung Quân Tiện gặp mặt, Dung Quân Tiện đã mở miệng xúc phạm, sau đó cũng nhiều lần lỡ lời, Trần Lễ Bỉnh chỉ nói đây là tính cách Dung Quân Tiện như thế, dám nói chuyện, tính tình thật.

Nhưng cũng phải là người đẹp thế này mới là “Tính tình thật”, người xấu xí thế này chính là “Không lễ phép”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio