Minh Triều Ngụy Quân Tử

chương 118: quân thần tấu đối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Kham ho khan, ho tới tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc.

Chu Hậu Chiếu đắc ý, vểnh chân chậm rãi uống nước trà, ánh mắt trêu tức nhìn Tần Kham, đôi mi thanh tú thỉnh thoảng lại nhướng lên một cái, lộ ra vẻ mặt tựa cười mà như không phải cười.

Tần Kham phát giác mình lại sai lầm rồi.

Sắm vai quan văn hiên ngang lẫm liệt là việc cần kỹ thuật cao, cần hành động tinh trạm cùng với da mặt dày hơn tất cả, Tần Kham thực sự có chút không biết lượng sức, được rồi, diễn hỏng rồi.

"Khụ khụ, Thái tử điện hạ... Ngươi, khụ khụ, ngươi làm sao biết..."

Chu Hậu Chiếu cười tủm tỉm nói: "Ngươi là muốn hỏi ta vì sao biết ngươi ngáng chân cữu cữu ta hả, , đúng không? Hì hì, ta lúc ấy cũng ở điện Văn Hoa, náo nhiệt như vậy ta sao có thể không cẩn thận mà xem? Tần Kham, một cước đột nhiên thò ra của ngươi hay lắm, cữu cữu ta bay cả lên trời, ha ha."

Tần Kham ngửa mặt lên trời thở dài, xong rồi, ta khổ tâm duy hộ hình tượng quân tử rồi. Chu Hậu Chiếu hưng trí quan sát hắn, giống như hôm nay mới quen hắn vậy, ánh mắt tràn ngập lạ lẫm.

Trò khôi hài trong điện Văn Hoa Mấy ngày trước đây, biểu hiện của Tần Kham khiến vị Thái tử điện hạ này khắc sâu ấn tượng. Chu Hậu Chiếu phát hiện ấn tượng đầu tiên đối với Tần Kham không quá chính xác, vốn tưởng rằng hắn có tính tình dài dòng đáng ghét như đám quan văn triều đình, Chu Hậu Chiếu trước nay rất ghét loại người ra vẻ đạo mạo này, bọn họ vĩnh viễn đặt mình ở độ cao chính nghĩa, đối với mọi người, bao gồm cả hắn ở bên trong hơi tí là răn dạy chỉ trích, ngang nhiên can thiệp, thuận thì khen nghịch thì chê, bộ dạng thật sự rất ghê tởm, cho nên thái độ của Chu Hậu Chiếu đối với Tần Kham vẫn luôn ôn hoà.

Nhưng lại không ngờ rằng biểu hiện của Tần Kham ngày ấy ở điện Văn Hoa khiến hắn có chút kinh hỉ.

Chu Hậu Chiếu tuy rằng mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng là đứa trẻ rất thông minh. Hắn tin một người dám âm thầm ngáng chân quốc hầu, nhất định rất tốt...

Cho nên Chu Hậu Chiếu rất cao hứng, hắn có một loại hưng phấn như trong biển người mênh mông phát hiện một viên minh châu sáng rực.

Viên minh châu đó họ Tần, tên Kham.

"Khụ khụ, điện hạ, thần ngáng chân Thọ Ninh Hầu hoàn toàn không liên quan gì tới việc đọc sách của điện hạ, thần lại xin điện hạ tự xét lại bản thân."

"Ha ha ha... Dáng vẻ vô sỉ của ngươi ta rất thưởng thức, Có điều Tần Thiên hộ à, ở trước mặt ta không cần phải giả bộ." Chu Hậu Chiếu vui sướng cười nói.

Tần Kham: "... ..."

Thất sách, ngày đó không nên ngáng chân Thọ Ninh Hầu. Cũng không biết Thái tử này rốt cuộc là thích hay là giận hành động của hắn, hiện tại nhìn như là đang cười, nhưng Tần Kham không biết suy nghĩ thực sự trong lòng Chu Hậu Chiếu.

Nếu không biết thì đành phải giả vờ tới cùng.

"Điện hạ minh giám, ngày ấy ở điện Văn Hoa, thần vì quá mức phẫn nộ đối với sự hung ác của Thọ Ninh Hầu, ấm ức thay cho những quan viên và dân chúng kinh sư từng vô số lần bị hắn ức hiếp, cho nên nghĩa bất dung từ, vươn ra một cước chính nghĩa, một cước này của thần là vì Đại Minh ta, vì con dân tương lai của điện hạ mà thò ra." Tần Kham khi nói những lời này vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên.

Ánh mắt của Chu Hậu Chiếu càng sáng hơn, không ngờ thật sự lộ ra vẻ thưởng thức.

Thật lâu sau. Chu Hậu Chiếu thở dài, hạ một kết luận rất chính xác.

"Tần Kham, ngươi quả nhiên không phải người tốt."

"... Lý Mộng Dương Lý đại nhân mới không phải người tốt, hắn còn động binh khí mà."

Tốt lắm, một chậu nước bẩn hắt lại cho Lý Mộng Dương. Ánh mắt của Chu Hậu Chiếu càng lúc càng thưởng thức.

Chu Hậu Chiếu bản thân là người rất tùy tính, thích náo nhiệt, nhiều năm như vậy các Đại học sĩ và học sĩ thị giảng tới dạy hắn đọc sách, hắn lại chưa từng nghiêm túc, lời thánh nhân đối với hắn mà nói quả thực chính là đàn gẩy tai trâu, chẳng lưu lại dấu vết. Cho nên hắn không coi trọng, làm việc chỉ thích theo ý mình, chỉ cần có thể khiến mình cao hứng là được rồi.

Lo lắng của Tần Kham kỳ thật rất dư thừa, Chu Hậu Chiếu đối với hành động hắn thò chân ngáng Thọ Ninh Hầu kỳ thật chẳng đồng ý cũng chẳng phản cảm, hắn chỉ cảm thấy rất vui, từ đó mà suy ra Tần Kham cũng là người chơi cùng rất vui.

Không thể không nói, tính tình của Chu Hậu Chiếu kỳ thật cũng rất hỗn đản, có điều hỗn đản rất đáng yêu.

Lập tức Chu Hậu Chiếu không nhắc tới chuyện của Thọ Ninh Hầu nữa, ngồi rất ngả ngớn rung rung chân, tán gẫu với Tần Kham.

Lần này kỳ thực cũng coi như một lần quân thần tấu đối, bên cạnh hai người tốt nhất nên có thêm một vị sử quan phụ trách hoặc là thái giám bỉnh bút ghi chép lại đối thoại của hai người, như vậy sẽ giống hơn.

Chỉ tiếc quân không giống quân, Chu Hậu Chiếu vừa tán gẫu vùa không ngừng nhấm nháp, hai cái đùi cũng rất không an phận rung rung. Thần cũng không giống thần, Chu Hậu Chiếu ở trong mắt Tần Kham chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ ham chơi. Tần Kham chưa bao giờ thích nói chuyện với trẻ con, luôn cảm thấy lời nói của trẻ con quá ngây thơ, cho nên tán gẫu với Chu Hậu Chiếu thần sắc mặc dù cung kính, nhưng ít nhiều có vài phần thờ ơ.

Về phần thái giám vốn nên ở bên cạnh ghi chép, lúc này đang một tên thì bóp vai cho Thái tử, một tên thì đưa đồ ăn, toàn bộ cảnh tượng nếu để họa sĩ trong cung nhìn thấy, tất nhiên sẽ là một bức "Hôn quân tham ăn" Tuyệt hảo.

Tuy rằng Tần Kham tấu đối rất thờ ơ, có điều hắn đến từ thời đại tin tức bùng nổ, tri thức tích lũy nhiều năm một Thái tử cổ đại chỉ biết chơi sao có thể tưởng tượng được, thỉnh thoảng lại thuận miệng nói mấy câu có thể khiến Chu Hậu Chiếu trợn mắt há hốc mồm.

"Tần Thiên hộ trước kia là người đọc sách à?" Chu Hậu Chiếu tò mò hỏi.

"Vâng, thần hổ thẹn, học không tinh, ở quê gây ra họa, bị lột bỏ công danh tú tài rồi."

Vừa nghe Tần Kham không có công danh trong người, Chu Hậu Chiếu không khỏi cười nói: "Thì ra ngươi cũng không có công danh, vậy cái gì mà máy móc có thể bay trên trời, thuyền có thể chui xuống đáy biển, còn cả xe chạy so với thiên lý mã còn nhanh hơn mà ngươi nói nhất định là bịa đặt, không thể tin được. Có điều cái... ờ... súng mày mà ngươi nói trong chớp mắt có thể bắn ra vô số viên đạn thì cũng miễn cưỡng hợp với tình lý, súng của Đại Minh chúng ta một lần chỉ có thể bắn một phát, bắn xong lại phải nhồi thuốc nổ, làm sạch nòng súng, rất mất mặt."

Cốc Đại Dụng ở bên cạnh cười nịnh: "Điện hạ nói không sai, không nhìn ra Tần Thiên hộ xuất thân là người đọc sách, nhưng cũng biết ba hoa chích choè, nô tỳ ở bên cạnh nghe mà ngẩn người, thì ra đúng là bịa đặt..."

Tần Kham mất hứng, xuyên qua tới thế giới này, không thể phủ nhận đã từng bị người ta khinh bỉ, nhưng bị một đứa trẻ con và một tên thái giám chết bầm khinh bỉ thì điều này khiến cho tâm lý của hắn không thể chấp nhận.

Ngồi dậy, Tần Kham nói: "Điện hạ, những gì thần nói không phải là bịa đặt."

Cốc Đại Dụng cười nói: "Không phải bịa đặt chẳng lẽ là thật à? Vậy thì quá ly kỳ rồi."

Không thể không lấy ra chút hàng thật để chấn nhiếp đám người cổ đại không có thường thức này.

"Điện hạ và cốc công công có biết chúng ta hiện giờ đang sống trên một quả cầu tròn không?"

Chu Hậu Chiếu: "A? Sao có thể!"

"Nếu ngài đi qua bờ biển sẽ biết, khi thuyền buồm trên mặt biển cực xa đi tới, chúng ta trước hết sẽ nhìn thấy mũi thuyền, sau đó mới là buồm, cuối cùng thì nhìn thấy cả thuyền."

Chu Hậu Chiếu suy ngẫm một lúc rồi gật gật đầu: "Ngươi nói hình như cũng có mấy phần đạo lý."

"Điện hạ chắc biết hai quả cầu sắt một lớn một nhỏ đồng thời rơi xuống thì tất nhiên cũng là đòng thời chạm đất."

"A? Sao có thể?"

"Không tin điện hạ có thể thử xem bây giờ."

Không lâu sau, Cốc Đại Dụng dùng hai cái chân tím bầm nói với Chu Hậu Chiếu, hai cái quả cầu hình nón bằng sắt một lớn một nhỏ đồng thời đập trúng chân hắn.

—— Thái tử cũng không ngốc, biết bảo người khác đi làm vật thí nghiệm.

"Điện hạ chắc biết người bình thường không thể dùng đầu lưỡi liếm khuỷu tay của mình chứ?"

Chu Hậu Chiếu và Cốc Đại Dụng bất giác dùng đầu lưỡi bắt đầu thử liếm khuỷu tay...

"Ngươi thật là lợi hại... Sao có thể biết nhiều thứ như vậy? Hơn nữa hình như đều đúng, nói nhanh lên, còn học vấn thú vị gì nữa." Chu Hậu Chiếu hưng phấn tới đỏ cả mặt, hắn không thích đọc sách, nhưng đối với những tri thức thú vị thì lại rất có hứng thú.

"Khụ, điện hạ chắc biết, cái khúc... không văn vật ở hạ thân của nam nhân Đại Minh chúng ta, so với nam nhân phương tây thì ngắn hơn một chút... Dừng! Cốc công công, ngươi không cần sờ đũng quần." Tần Kham rất đúng lúc ngăn hành động không sáng suốt tự rước lấy nhục của Cốc Đại Dụng.

Cốc Đại Dụng vẻ mặt rất u oán, hiển nhiên học vấn này khiến hắn rất bị đả kích.

Tần Kham đành phải dùng ánh mắt áy náy đáp lại.

Hắn thích công công, nhưng yêu chân lý hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio