Minh Triều Ngụy Quân Tử

chương 147: lòng người trên triều đình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không thể không thừa nhận, ánh mắt của Chu Hậu Chiếu rất sắc bén, hắn chỉ dựa vào trực giác đã nhận định nhà của Thọ Ninh Hầu là Tần Kham xui đốt.

Tần Kham phát hiện mình sinh tồn ở Đại Minh càng lúc càng gian nan, thế đạo này chỉ có khoác lên cái áo quân tử mới có thể lăn lộn như cá gặp nước, nhưng mà khi có người nhìn thấu áo ngoài của hắn, vào tận tâm linh hắn, khiến hắn có một loại cảm giác như đi tiểu bị người ta nhìn trộm.

Đương nhiên, suy nghĩ một chút theo hướng tốt, may mà người nhìn thấu áo khoác của hắn là Chu Hậu Chiếu, chứ không phải các đại thần trong triều đình, bằng không Tần Kham thật sự giống như chuột chạy qua đường, ai thấy cũng đòi đánh.

Chu Hậu Chiếu thì không sao, hắn vẫn chỉ là trẻ con, Tần Kham nhất định sẽ làm ra một chuyện chính nghĩa khiến người ta sục sôi cho hắn xem, để thay đổi ấn tượng trong lòng hắn đối với mình.

Phủ Thọ Ninh Hầu bị cháy rất thảm, cũng không biết là tên cống sinh xui xẻo đó kích động bao nhiêu người ném đuốc vào trong, đôt toàn bộ phòng gần tường vây, Thọ Ninh Hầu sợ tới mức ở trong phủ khóc rống, nhưng lại không dám chạy ra ngoài, sợ bị những cống sinh này đánh chết, đành phải ra lệnh cho gia phó vừa dập lửa vừa tập trung người nhà lui tới khu vực an toàn, cả phủ trên dưới vừa khóc vừa cào tường tập thể, tuyệt vọng giống như bị hoàng đế xét nhà

Những chuyện này không liên quan tới Tần Kham, logic của hắn rất đơn giản, chỉ cần không phải mình tự tay phóng, như vậy hắn chính là trong sạch, ai dám hoài nghi, chết cho hắn xem.

Ngày thứ hai sau khi đáp ứng sự nhờ vả của Hoằng Trì đế, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân liền triệu kiện hắn. Bệ hạ hạ mật cho Mưu Bân, bảo Cẩm Y vệ phối hợp với Tần Kham xử trí vụ án diêm dẫn.

Mưu Bân luôn coi coi Tần Kham là là tâm phúc, nghe thấy Tần Kham ở trước mặt bệ hạ tiếp nhận củ khoai lang nóng này, không phân bua gì mắng cho hắn một trận.

Ngay cả Mưu Bân cũng không dám điều tra những gian thương này, hắn biết quá rõ sau lưng những gian thương này có thế lực hậu trường như thế nào, bọn họ có khi là hậu duệ của khai quốc Quốc Công, có khi là thượng thư hoặc là Thị Lang bộ nào đó. Ngay cả bóng dáng của các Đô Sát viện đô thiêm sự Đô Ngự Sử cũng như ẩn như hiện ở trong đó, văn thần võ tướng đều có trong đó, ngay cả những ngôn quan nắm giữ dư luận cũng giành được không ít lợi ích từ chỗ những gian thương đó. Một Cẩm Y vệ Thiên hộ nho nhỏ dám điều tra gian thương, không khác gì là kẻ địch với toàn bộ triều đình kinh sư.

"Ngươi đây là tìm chết đấy! Việc này ngươi sao có thể đáp ứng bệ hạ được? Ngươi sao lại dám đáp ứng?" Mưu Bân hung hăng lườm Tần Kham, ánh mắt giống như đang nhìn một người chết.

Tần Kham cười khổ vuốt mũi: "Hạ quan cũng không muốn đáp ứng. Chỉ có điều khi hạ quan tiến vào ngự thư phòng, đầu đụng phải cửa, vì thế đột nhiên có chút không tỉnh táo."

Mưu Bân lắc đầu, vẻ mặt giận dữ: "Người trẻ tuổi làm việc ẩu thả, tuổi ngươi quá nhỏ, căn bản không biết lợi hại trong chuyện này, tấm màn này không thể vén lên được, không vén thì mọi người tường an vô sự, vén lên là xảy ra đại sự! Lý Mộng Dương vì sao bị bệ hạ nhốt vào ngục? Ngươi cho rằng bệ hạ thuần túy là vì chiếu cố mặt mũi của hoàng hậu ư? Bởi vì bệ hạ cũng biết lợi hại trong đó, Lý Mộng Dương không biết sống chết vén tấm màn này lên. Trong Kinh sư không biết có bao nhiêu người đang chờ lấy mạng hắn, hắn nếu không vào ngục, hiện tại Lý phủ đã sớm treo phiến trắng làm tang sự rồi, bệ hạ đây là đang bảo vệ hắn!"

"Nhưng bệ hạ vì sao lại bảo ta vén tấm màn này lên?"

"Bởi vì tấm màn này phải có người vén, bệ hạ không thể dễ dàng tha thứ dễ dàng để cho những quyền quý và các quan viên sau lưng những gian thương này phá hỏng diêm pháp của Đại Minh ta. Bọn họ đã chạm tới điểm mấu chốt của bệ hạ, bệ hạ tuyệt đối sẽ không nuông chiều bọn họ, nhưng hắn lại không thể ngang nhiên hạ chỉ điều tra, như vậy sẽ chạm đến lợi ích của rất nhiều người, triều đình sẽ sinh ra đại loạn, cho nên chỉ có thể bí mật xử trí."

Tần Kham nghi hoặc: "Vì sao sau khi Lý Mộng Dương vào tù thì có nhiều quan viên bất bình vì hắn như vậy? Những quan viên này nên chỉ mong hắn chết luôn trong ngục mới đúng chứ."

Mưu Bân cười lạnh nói: "Bởi vì những người này biết tính cách của Mưu Bân ta. Bọn họ biết rất rõ ta sẽ không ở trong chiếu ngục hại chết Lý Mộng Dương, ngược lại sẽ ra lệnh cho Cẩm Y vệ trên dưới toàn lực bảo hộ hắn, Lý Mộng Dương sẽ không chết trong ngục, bọn họ nhất định phải kéo hắn ra khỏi ngục, sau đó tìm cơ hội giết hắn. Ngươi cho rằng những quan viên đó bất bình vì hắn là một phen hảo ý à? Hừ! Bên trong cất giấu sát khí đấy."

" Thọ Ninh Hầu đó không phải bị văn võ cả triều yêu cầu tước tước vị ư? Thọ Ninh Hầu cũng tham dự vụ án này, chẳng lẽ các quyền quý dám lôi hắn ra chết thay à?"

Mưu Bân cười lạnh: "Thọ Ninh Hầu chính là quốc cữu, sau lưng hắn là hoàng hậu, ai dám lôi hắn ra chết thay? Ngươi không phát hiện những kẻ kêu gào tước tước vị đều là thanh lưu, không phải quan viên liên quan tới vụ án ư? Những kẻ liên quan thì chỉ thét to mấy tiếng, biểu hiện một chút sự trong sạch của mình, bản thân Thọ Ninh Hầu cũng không ra gì, người này hoành hành kinh sư nhiều năm, trải làm ra bao nhiêu chuyện trời giận người oán, các đại thần triều đình đã nhắc bao nhiêu lần tới việc tước tước vị rồi, nhưng kết quả thì sao? Người ta đến bây giờ vẫn làm Hầu gia, vô bệnh vô tai sống rất thoải mái, chỉ cần bệ hạ và hoàng hậu còn sống một ngày, tước vị Thọ Ninh Hầu của hắn tất nhiên là không chút sứt mẻ."

Tần Kham rất rung động, hắn đến bây giờ mới phát hiện đáp ứng ra mặt thay Hoằng Trì đế là hành vi ngu xuẩn cỡ nào, nước kinh sư quá sâu quá đục, lòng người trong triều đình kinh sư quá đáng sợ.

Sắc mặt Mưu Bân nhìn Tần Kham thay đổi dần, hừ lạnh: "Ngươi hiện tại biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào rồi chứ? Nghé con mới sinh không sợ hổ, nhưng nghé con chính là nghé con, hổ chính là hổ, bất luận ngươi có sợ hay không thì nghé con vẫn sẽ bị hổ ăn tới xương cốt cũng không còn, Tần Kham, Phiền toái của ngươi rất lớn!"

Tần Kham thở dài: "Hạ quan lúc ấy cho rằng chỉ là bắt mấy tên gian thương làm hỏng diêm pháp mà thôi."

Mưu Bân lắc đầu: "Chuyện Triều đình chưa bao giờ đơn giản như vậy, loại chuyện này ngươi không ngờ dám đáp ứng trước mặt bệ hạ, Mưu mỗ thật sự bội phục ngươi tới sát đất."

"Tuy rằng lời nói của Mưu soái rất chân thành, nhưng hạ quan vẫn cảm giác được, những lời này của ngài khẳng định không phải đang khen ta."

"Đúng vậy, cảm giác của ngươi rất chính xác."

Sắc mặt Tần Kham dần dần xám ngắt, miệng đầy chan chát.

"Mưu soái, chuyện này cũng là do Lý Mộng Dương gây ra, đúng không?"

"Đúng."

"Hạ quan có thỉnh cầu..."

"Nói."

"Có thể để hạ quan vào chiếu ngục thăm Lý đại nhân không?"

"Ngươi gặp hắn làm gì? Hắn giống như ngươi, đều là những kẻ đi tìm chết."

"Hạ quan muốn đánh hắn một trận..."

"Không được."

Tần Kham chắp tay: "Vậy hạ quan đổi thỉnh cầu."

"Ngươi nói đi."

"Có thể phiền Mưu soái giúp hạ quan vén tấm màn này lên không?"

Hai mắt Mưu Bân bỗng trợn lên, ngửa mặt lên trời cười ha ha hai tiếng, không nói gì... cầm chén trà lên.

Tần Kham không hề có phản ứng...

"Người đâu, tiễn khách!"

"Hạ quan vẫn muốn ngồi thêm một lát..."

"Người đâu, lôi tên này ra cho ta."

Hoàng cung không giấu được bí mật, sau vài ngày, tin tức Tần Kham phụng ý chỉ của Hoằng Trì đế điều tra vụ một diêm dẫn truyền khắp kinh sư.

Đây vốn là một chuyện nên được giữ kín không nói ra, Tần Kham tất nhiên sẽ không ngu tới mức đi thừa nhận, vì thế ngậm miệng, bất kể quan viên nào thử, Tần Kham chỉ lắc đầu không tiếp.

Nhưng mà các quan viên sẽ không đơn thuần như vậy, bọn họ sẽ không ngốc tới mức đi tin Tần Kham, một võ quan Cẩm Y vệ có giao tình rất sâu với đông cung Thái tử, hơn nữa nhiều lần được bệ hạ triệu vào cung, bệ hạ giao trọng trách là rất có khả năng.

Một số người bắt đầu bất an, Tần phủ ở ngoại ô kinh sư cũng bắt đầu náo nhiệt, xe ngựa tấp nập.

Hết tốp này tới tốp khác đăng môn bái phỏng, từng rương từng rương bạc trắng, mã não thúy, và khế ước nhà, nữ xinh đẹp được đưa vào Tần phủ, lại bị chủ nhân Tần phủ khách khí đưa ra ngoài cửa phủ, thái độ rất khiêm tốn, cự tuyệt cũng rất kiên quyết.

Đăng môn không phải quan viên, thân phận của bọn họ rất thần bí, ấp úng không chịu lộ ra chủ nhân sau lưng, nhưng danh mục quà tặng thì lại ghi vừa dài vừa rõ ràng.

Tất cả đều cố gắng im lặng, Tần Kham và bọn họ hiểu nhau mà không nói ra, song những hối lộ này Tần Kham tuyệt đối không dám nhận lấy, rất phỏng tay, Tần Kham minh bạch ý tứ của bọn họ, chủ nhân sau lưng những người này chắc là các quan viên liên quan tới án diêm dẫn, bọn họ hy vọng Tần Kham tiếp tục che cái nắp này, đừng lật lên, đừng vạch trần.

Tần Kham không thể không vạch trần, từ một khắc ở ngự thư phòng đáp ứng Hoằng Trì đế, đã chú định lập trường đối địch của hắn và những quan viên này, những hối lộ này không thể nhận, ngay cả chạm cũng không thể chạm, sẽ mất mạng.

Người Tặng lễ không thu được hiệu quả mong muốn, sắc mặt rất khó coi bị Tần Kham tiễn ra khỏi phủ, nhìn vẻ mặt tao nhã của Tần Kham, những người này cười lạnh liên tục, quay đầu rời đi.

Trong lòng Tần Kham càng trầm trọng, mềm không được thì tới cứng rồi, tiếp theo, những người này chắc sẽ dằn mặt hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio