Minh Triều Ngụy Quân Tử

chương 167: thần bí sư thúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhắc đến sư phụ của Diệp Cận Tuyền, hắn lộ ra vẻ trầm tư: "Nhắc tới phủ Ninh Ba.... Gia sư từng nói qua, hai mươi năm trước hắn khi tạm cư ở Ninh Ba, từng chỉ điểm cho một vị tiểu cô nương hàng xóm, tiểu cô nương đó mỗi ngày đều nằm trên tường viện nhìn hắn luyện võ, hơn nữa cũng không biết xấu hổ, ngay cả gia sư ở trong sân tắm rửa cũng nhìn luôn, gia sư bất lực, tự mình truyền cho nàng ta mấy chiêu rồi bảo nàng ta về từ từ luyện, điều kiện là không được rình trộm hắn nữa, nếu không hắn sẽ chuyển đi. Đỗ vương thị ở phủ Ninh Ba mà Ông chủ nói chẳng lẽ là...."

"Khụ khụ khụ. . ." Tần Kham lúng túng không thôi.

Thì ra của nhạc mẫu đại nhân là như vậy mà có.

Diệp Cận Tuyền thấy bộ dạng xấu hổ của Tần Kham liền hiểu ra gì đó, sắc mặt phức tạp thở dài: "... Gia sư về sau vẫn chuyển đi."

"Khụ khụ. . . Về nhà, phu nhân nhà ta chính là nữ nhi của tiểu cô nương năm đó đấy, cũng coi như một nửa vãn bối sư môn của ngươi, Diệp tráng sĩ không ngại thì chỉ điểm thêm cho nàng ta mấy chiêu, để tránh nàng ta công phu gà mờ mà cứ thường xuyên chạy ra ngoài diễu võ dương oai, cũng không sợ mất mặt..."

Diệp Cận Tuyền gật gật đầu, lộ ra nụ cười có mấy phần ngạo nghễ: "Chung quy là đồng mông hương hỏa, ta sẽ chỉ điểm cho nàng ta."

Vào cửa phủ, Tần Kham dẫn Diệp Cận Tuyền đi tới tới ngoài cửa ánh trăng nội viện, hô to: "Yên nhi, ta dẫn một vị cao thủ võ lâm tới nè, mau ra đây."

Một đạo thân ảnh mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt tôi, Đỗ Yên mặc áo màu tím, mắt to lấp lánh vẻ vui mừng, hét lớn: "Có cao thủ à? Cao thủ ở đâu?"

Diệp Cận Tuyền mỉm cười, rụt rè bước về phía trước một bước, dưới chân không phải hình chữ đinh cũng không phải hình chữ bát, thể hiện hết phong phạm tông sư.

Hai mắt Đỗ Yên sáng ngời, kêu khẽ: "Hay cho một hán tử, để ta tới thử ngươi."

Nói xong Đỗ Yên tung người bay lên, tay mềm hóa chưởng đánh xuống đỉnh đầu Diệp Cận Tuyền, thế như kinh lôi.

Diệp Cận Tuyền cười ngạo nghễ: "Tới hay lắm, quả nhiên là công phu đồng...."

Bốp!

Chưa nói xong, Diệp Cận Tuyền bị một chưởng của Đỗ Yên bổ trúng.

Trước cửa nội viện Tần phủ là một trận yên tĩnh.

Hai mắt Tần Kham trợn lên, miệng há to, nhìn chăm chú Diệp Cận Tuyền đang nằm sấp trên đất, sau đó ánh mắt đờ đẫn chuyển tới trên người Đỗ Yên.

Không thể hiểu nổi.

Hàng sơn trại sao so với hàng nguyên bản còn cường đại hơn? Thế không khoa học!

Diệp Cận Tuyền nằm trên đất không nhúc nhích, cũng không biết là ngất đi rồi hay là xấu hổ đến mức giả vờ ngất.

Đỗ Yên mắt chớp chớp, nhìn thân hình không có động tĩnh của Diệp Cận Tuyền, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên: "Vị này... Là cao thủ?"

Ngay cả Tần Kham cũng cảm thấy xấu hổ vì Diệp Cận Tuyền, bà nương trong nhà nói chuyện rất đả thương tự tôn của người ta, Tần Kham rõ ràng đã nhìn thấy trán Diệp Cận Tuyền có từ từ chảy ra mồ hôi

"Yên nhi à, vị này không chỉ là... Cao thủ, cũng là sư thúc của nàng."

Đỗ Yên mắt trợn tròn, cả kinh nói: "Sư thúc? Sư thúc của ta từ đâu ra? Công phu của ta đềulà mẹ dạy."

" Công phucủa mẹ ăn đều từ chỗ công của nàng mà có."

Hơn nữa phương thức có được rất không biết xấu hổ, bức một đại tông sư dùng điều kiện không cho phép rình trộm hắn tắm rửa dạy mấy món kỹ năng, sưh cường đại của nhạc mẫu đại nhân từ nhỏ đã nhen nhóm rồi.

Đỗ Yên sau một lúc lâu kinh ngạc nói: "Ta nghe mẹ nói, sư công họ Trương, là vị đại hiệp khách rất giỏi, vị sư thúc này là đệ tử đích truyền của Trương công ư?"

"Đúng vậy."

Cái miệng nhỏ nhắn của Đỗ Yên lại chu lên, xem ra lại muốn bĩu môi, nhưng vẫn cố nén lại.

Không biết qua bao lâu, Diệp Cận Tuyền nằm trên đất thở dài, sau đó ngồi dậy, lỗ mũi chảy máu, vẻ mặt vẫn là bộ dạng lãnh khốc đó, cho dù tình cảnh chật vật tới mấy hắn cũng không chút biến sắc. Vĩnh viễn là bộ dạng cao ngạo đứng cao nhìn núi nhỏ.

" Chưởng pháp tốt, rất có tinh của nội gia, có điều chung quy vẫn có tỳ vết, nếu không phải ta chưa ăn cơm, khí lực trên người không đủ, một chưởng này của ngươi không thể đả thương được ta." Diệp Cận Tuyền lạnh lùng khen ngợi, trong mắt thậm chí lộ ra ánh mắt sủng nịch kiểu trưởng bối.

Đỗ Yên vui vẻ nói: "Thì ra là chưa ăn cơm. Vậy ngươi mau đi ăn đi, ăn xong rồi chúng ta đánh lại."

Diệp Cận Tuyền nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Ông chủ, đây là trạch viện của ngươi à?"

"Đúng vậy."

"Ông chủ chỉ cần cho ta ăn no. Sau này ta sẽ làm hộ viện cho ngươi."

"Được."

Diệp Cận Tuyền được hạ nhân đỡ tới phòng bếp ăn cơm, Đỗ Yên nhìn theo bóng hắn, nói khẽ bên tai Tần Kham: "Tướng công. Người mời được ai về thế?"

" Sư thúc của nàng."

" Sư thúc của ta sao nhìn ngu vậy?"

Tần Kham thở dài: "Rõ ràng thoạt nhìn rất lạnh lùng, nữ nhân này không ngờ nói hắn ngốc, chẳng lẽ nàng ta là người mù... Diệp Cận Tuyền này, giống như có một loại hương vị thần bí, Tần Kham nhớ rõ kiếp trước đã từng nghe qua cái tên này, quả thật là đệ tử đích truyền của Trương Tùng Khê, hơn nữa là đệ tử có thành tựu tối cao, đệ tử của đệ tử không nhiều lắm, về sau đám người Diệp Cận Tuyền, Vương Chinh Nam người đem nội gia quyền phát dương quang đại. Là thuỷ tổ tông sư của võ thuật nội gia Trung Hoa.

Một thế hệ hào kiệt Như vậy, sao lại xa xút tới mức chui vào lưu dân doanh, được Đinh Thuận chọn vào trong thành làm điếm hộ viện cho người ta?

Nghi hoặc này vẫn luôn tồn tại trong lòng Tần Kham.

Ngồi một mình trong thư phòng, Tần Kham mở công báo của triều đình, đây là thói quen của Tần Kham sau khi vào kinh sư. Vị trí thấp nhưng không dám quên nước, tuy rằng chỉ là võ quan Thiên hộ nho nhỏ, nhưng mà đại thế thiên hạ, biến động triều đình từng việc từng việc lọt vào mắt hắn, thành công của một người có lẽ cần vận khí, nhưng chuẩn bị nên làm là ắt không thể thiếu. Thành công của Tần Kham không hoàn toàn là nhờ may mắn.

Tin tức trên công báo rất kinh người cũng rất bình thường, trước khi vào đông, Thát Đát dẫn quân xâm chiếm Quan châu, vào Hoa Mã trì, lại vây Vi châu, đánh chiếu Ninh Hạ Thanh Thủy doanh, biên quan võ bị lơi lỏng, biên quân triều đình khổ chiến không có kết quả, hoàng đế bệ hạ hạ, viết "Thanh Thủy doanh bảo vệ tây thùy yếu hại, không được phép cho Thát Đát xâm hại". Vì thế quan Tổng binh Ninh Hạ Lý Tường dẫn quân đánh lui quân đội của tiểu vương tử, trận chiến này qua đi, biên cảnh ngàn dặm đất khô cằn, dân chúng lưu lạc, quân dân chết vô số.

Quá trình xâm phạm Nhìn thấy ghê người, đốt giết tàn sát vô số tính mạng dân chúng, trên công báo chỉ viết vẻn vẹn mấy chữ, trong lòng Tần Kham rất trầm trọng, hắn không rõ vì sao văn minh hao phí tới cả ngàn năm mới xây dựng được, mà lực lượng dã man lại có thể một mồi lửa đốt sạch.

Trung Hoa mấy ngàn năm nay, rốt cuộc là thụt lùi hay là tiến bộ?

Ngoài Thư phòng, Diệp Cận Tuyền đã ăn cơm xong, hắn đầu nhập vào vị trí rất nhanh, từ phòng bếp đi ra đã tự giác đứng ở cửa thư phòng, tự cho mình là là thị vệ thiếp thân của Tần Kham.

Tần Kham mỉm cười: "Diệp sư thúc, ngươi vào đi."

Người Thời đại này không thích ngoại nhân vào thư phòng, Tần Kham thì không để ý tới nhiều quy củ thối như vậy, trong nội viện bất kỳ ai cũng có thể đi vào... Diệp Cận Tuyền sau khi vào phòng vẫn giữ bộ mặt cứng nhắc, giống như người khắp thiên hạ nợ nhân tình của vậy.

"Diệp sư thúc đã thành thân chưa?"

Diệp Cận Tuyền lắc đầu: "Qua tuổi ba mươi, vẫn còn cô độc."

Tần Kham vò đầu: "Nội gia quyền Các ngươi chẳng lẽ là là đồng tử công?"

Diệp Cận Tuyền nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Không phải, bởi vì không có đất."

Tần Kham cười thẹn thùng, khuôn sáo cũ, kỳ thật giá trị quan của cổ đại và hiện đại có một bộ phận vẫn rất tương xứng với nhau, ví dụ như hán tử không có đất không có nhà, khuê nữ nhà nào cũng chẳng buồn gả cho hắn, dù sao chẳng ai lại đi ngốc tới mức đẩy khuê nữ vào hố lửa, lúc trước Đỗ Hoành đối với Tần Kham cũng không phải lập ra kỳ hạn một năm ư?

Tần Kham không khỏi có mấy phần tò mò đối với vị đại hiệp danh sử sách này.

"Diệp sư thúc cũng không đi chơi kỹ viện à?"

"Không có tiền."

"Bình thường có sở thích gì không?"

"Luyện công."

Nhìn đi, câu thông giữa người với người trọng yếu cỡ nào, sau vài câu đối thoại, Tần Kham đã hiểu đại khái về Diệp Cận Tuyền.

Nói đơn giản, đây là một lão xử nam không có tiền, không có đất không có nhà, thích ở trong nhà luyện công, đời này hắn trừ trèo lên giường ra thì hình như chẳng trèo lên thứ gì khác.

Khi Diệp Cận Tuyền trả lời câu hỏi của Tần Kham, ánh mắt liếc công báo triều đình trong tay hắn, Tần Kham cười cười đưa công báo tới, Diệp Cận Tuyền cũng không có quan niệm tôn ti, vươn tay ra nhận, đọc nhanh như gió.

Tần Kham mỉm cười, cũng may, vị lão xử nam này biết chữ.

Diệp Cận Tuyền xem một lúc, đặt lại công báo lên án thư của Tần Kham.

Tần Kham nhướn mày với hắn: "Có suy nghĩ gì?"

Diệp Cận Tuyền cũng không khách khí, chỉ vào câu "Quan Tổng binh Ninh Hạ Lý Tường dẫn bộ đội đánh lui quân của tiểu vương tử", cười lạnh nói: "Nhân tài Trong triều rất nhiều, hai chữ 'Đánh lui' này dùng rất diệu."

Tần Kham ngây ra một lúc, tiếp theo thì có phản ứng.

Quả nhiên dùng rất diệu, tiểu vương tử người ta cướp chán rồi, dẫn quân đắc ý về thảo nguyên, Lý Tường dẫn một đám người ở phía sau bọn họ hét to mấy tiếng, coi như là "Đánh lui" .

Thế đạo Bi ai.

Tần Kham nhìn hắn chăm chú: "Ngươi từng nhập ngũ? Biên quân à?"

Ánh mắt Diệp Cận Tuyền lộ ra vẻ thê lương, nghe vậy thì liền ôm quyền: "Ta là hộ viện Tần phủ, chỉ như vậy mà thôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio