Trong phòng chỉ còn tiếng khóc ô ô bi thương của nữ tử.
Thạch Lộc mới rồi còn đắc ý mồm năm miệng mười hung hăng không coi ai ra gì mà giờ như bị sét đánh, trợn to hai mắt ngây ngốc đứng chết lặng, trong mắt một mảnh trống rỗng hư vô...
Đỗ Hoành hiển nhiên cũng không ngờ tới lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, vẻ mặt khiếp sợ liếc qua Thạch Lộc, lại liếc tới hai mẹ con nọ, ánh mắt dáo dác đảo qua đảo lại trên người bọn họ, vẻ mặt kinh nghi bất định.
Nữ tử quỳ trên mặt đất, một tay ôm đứa nhỏ, một tay gắt gao níu chặt lấy đùi Thạch Lộc như sợ hắn chạy mất, bù lu bù loa than thở khóc lóc lên án Thạch Lộc.
"Bố thằng ku, ba năm trước khi ông còn là Chấp sự trong Nam Kinh hình bộ, không quyền cũng chẳng tiền thì cứ mấy hôm lại đến trêu chọc cô gái hiền lành con nhà gia giáo ta. Lúc ấy ông luôn mồm thề non hẹn biển với ta, một mực nói nhất định dùng kiệu hoa đón ta về nhà, sau đó để ta làm chính thất… lừa gạt đi một thân trong sạch của ta, còn sinh cho ông một đứa con trai nữa chứ. Vậy mà sau đó ông lại trở mặt vô tình, nói đi là đi, ta có lỗi gì, đứa có tội tình gì đây! Thạch Lộc, hôm nay ông nhất định phải cấp cho ta một câu trả lời, bằng không ta một đầu đâm chết trước mặt ông mới cam lòng..."
Thân hình Thạch Lộc như trúng gió run lập cập, sắc mặt chợt trắng bệch.
"Ngươi... Ngươi mau buông tay! Rốt cuộc ngươi là ai? Bản quan không biết ngươi, mụ đàn bà này dám cắn bậy cắn bạ tới cả mệnh quan triều đình, không sợ vương pháp sâm nghiêm sao?" Thạch Lộc cả kinh phẫn nộ la to, hoàn toàn không còn giữ nổi hình tượng của quan viên nữa.
Nữ tử quyết tâm níu chặt đui Thạch Lộc, khóc lóc hô hoán: "Không buông, để ông chạy mất thì ta cùng này đứa nhỏ khổ sở này tìm ai kêu oan chứ?"
"Mụ khốn người nhìn cho kỹ đi, bản quan chưa bao giờ thấy ngươi đấy, ngươi đây là nhận nhầm người rồi..."
"Tuyệt không sai được! Thạch Lộc, dù bộ dáng ông có hóa thành tro thì ta cũng nhận ra a!"
Còn đang níu níu kéo kéo, Thạch Lộc chợt liếc thấy Đỗ Hoành còn đang đứng một bên im lặng không nói gì cả. Từ khi xuất hiện hai mẹ con này thì vẻ mặt Đỗ Hoành liên tục biến hóa, từ kinh ngạc biến thành trầm tư, từ trầm tư lại dần dần biến thành hưng phấn...
Thạch Lộc cả người run lên, tâm tình nhất thời chìm vào đáy cốc.
Bẫy!
Đây là một cái bẫy!
Bản quan trúng kế mẹ nó rồi!
Ngoài phòng, Đỗ Yên kín đáo thò đầu qua cửa sổ, trợn mắt hốc mồm nhìn trò hay bên trong, cặp mắt xinh đẹp mở thật to, miệng nhỏ mở lớn kinh ngạc một hồi lâu cũng không khép lại nổi.
Cho đến giờ thì nàng đã hiểu cái tinh túy của màn kịch này rồi.
Âm hiểm quá, ngoan độc quá, quá mức khiến người căm phẫn...
Đại Minh lấy nhân hiếu để trị thiên hạ, tôn sùng đạo đức hết mực. Quan viên bình thường ruồng rẫy vợ con đã là chuyện không thể chấp nhận nổi, huống gì đây còn là Ngự sử, là ngôn qua điển hình cho tác phong quân tử, nghiêm chính khí khái, thanh liêm như nước chứ? Việc hôm nay nếu truyền ra ngoài thì chỉ sợ sẽ dẫn đến cả triều định Đại Minh chấn động nữa ấy chứ, khi đó danh tiếng Thạch Lộc có thể xem như thối um cả nước, người gặp người chửi. Sau đừng nói làm quan mà hắn có dũng khí sống tiếp hay không cũng là vấn đề rồi. Kể cả là chỉ vu oan cho hắn thì Thạch Lộc cũng không đủ mồm mà cãi đấy, lời đồn nếu đã truyền ra thì bố thằng nào mà khống chế nổi, Thạch Lộc chết chắc.
Dùng tục ngữ nói thô thô một tí thì chính là – đũng quần dính phải đất bùn vàng thì không là cứt cũng là phân.
Kế này diệu nhất là ở chỗ hiện trong phòng chỉ có hai người Đỗ Hoành cùng với Thạch Lộc nên chuyện mặc dù xảy ra nhưng vẫn còn đường sống, là truyền ra hay là giữ kín không nói thì tất cả chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của Đỗ Hoành, hiện Thạch Lộc còn chưa tới mức cùng đường mạt lộ.
Vô thanh vô tức, Thạch Lộc cùng Đỗ Hoành đã đổi vị thế.
Chỉ cần Đỗ Hoành không ngốc thì hắn đương nhiên sẽ biết nên làm sao để bắt lấy cơ hội ngàn năm một thuở này. Thạch Lộc cũng vậy, chỉ cần hắn không ngốc thì cũng sẽ hiểu được lúc này nên lựa chọn thái độ gì mới ổn.
Đỗ Yên suy nghĩ cẩn thận những điều này xong thì chợt cảm thấy tâm tình rộn ràng như chim non mới sải cánh rời khỏi chiếc tổ nhỏ để lao vào bầu trời rộng lớn. Sầu lo mấy ngày trong nháy mắt chẳng còn chút nào mà thay lại bằng một cảm giác hết sức thoải mái, một cảm giác ‘ Tôi muốn vô tư cùng bạn bè đi khắp nơi’.
Nàng không tự giác quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Kham, trong mắt đẹp có vài phần ý vị phức tạp khó hiểu.
Thằng này... Quả thực là yêu nghiệt, là cái tai họa, là loại gian tặc mà người nào gặp cũng tất phải chém chết tươi mới đẹp cho đời.
Thật muốn dịu dàng đập cho hắn một trận...
Chủ ý nham hiểm tuyệt luân như thế thì hắn moi đâu ra được nhỉ?
Bộ dạng Tần Kham lúc này lại khiến Đỗ Yên có chút khó hiểu… hắn ngồi xổm, ngón tay nhàm chán vê vê trên trên mặt đất vẽ ra những hình thù không ý nghĩa, biểu tình có chút chán nản, tuyệt không giống mấy thằng tiểu nhân đắc chí khi thấy gian kế được thực hiện thành công mà như đang có tâm sự nào đó.
Đỗ Yên nhẹ nhàng đá hắn một cái thấp giọng gọi: "Uy, ngươi làm sao vậy?"
"Mệt ..." Tần Kham rầu rĩ nói.
"Sao mà mệt ?"
"Bị cô đánh thì mệt chứ sao, ta đang nghĩ nếu lúc cô tấn công ta ở khách sạn mà trong tay mình có một cây côn thì có thể đỡ được bao nhiêu hiệp nhỉ? "
"Ngươi dỗi đấy à?" Đỗ Yên vui vẻ nói.
"Không, ta chỉ cảm thấy cô đền bù từng ấy tiền thuốc là còn ít thôi..."
Đỗ Yên cũng không chấp nhặt với một thằng đàn ông đang giận dỗi, nàng chợt ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Kham chỉ chỉ vào trong phòng với vẻ mặt khâm phục.
"Uy, ngươi thật lợi hại, làm sao ngươi nghĩ ra cái gian kế lợi hại này hả?"
Tần Kham quay đầu liếc xéo nàng một cái rồi lầu bầu nói: "Gian kế của ta còn nhiều lắm, sau này mà cô còn dám đánh ta thì coi chừng ta sẽ lừa bán cô cho một thằng mọi đen rừng rú làm vợ mà cô còn mừng mừng rỡ rỡ giúp ta đếm bạc nữa ấy chứ... Sợ không?"
Đỗ Yên cười khúc khích, hai lúm đồng tiền chúm chím mỹ lệ như mai vàng nở rộ sau cơn mưa tuyết, hờn dỗi lườm nguýt Tần Kham.
"Hi hi, sợ đến phì cười..."
So sánh với khung cảnh sóng lặng gió êm bên ngoài thì không khí ở trong phòng lại tựa mùa đông khắc nghiệt, hoa tuyết ảm đạm lả tả rơi.
Đỗ Hoành đương nhiên không ngốc, chẳng những không ngốc mà còn rất thông minh.
Mặc dù Đỗ Hoành không hiểu chuyện này từ đâu mà ra nhưng hắn lại hết sức rõ ràng ý nghĩa của màn kịch trước mắt này, vì thế bắt đầu đổi thủ làm công.
Đỗ Hoành bước tới vài bước đem đứa bé trong tay người phụ nữ bế vào lòng mình, vẻ mặt trìu mến nói: "Thằng bé đáng yêu quá, khuôn mặt quả thực có vài phần phong độ của Thạch đại nhân a, thật là đáng mừng đáng mừng..."
"Đỗ Hoành, ngươi..." Thạch Lộc chỉ thấy khí huyết chạy lộn tùng phèo lắp ba lắp bắp: "Là ngươi, là ngươi..."
Nói còn chưa dứt lời thì Thạch Lộc bỗng thấy trong mắt Đỗ Hoành hiện lên một tia hàn quang lạnh như băng, hắn cũng là người từng trải nên tỉnh táo ngậm miệng ngay lập tức.
Đỗ Hoành ôm đứa nhỏ trên tay bỗng thái độ trở nên ngạo mạn không coi ai ra gì, ngữ khí nghiêm nghị vừa giận vừa thương như đang dạy bảo trẻ nhỏ trong nhà nói: "Thạch đại nhân, việc này ngươi để bản quan nói gì mới tốt đây chứ, làm người sao có thể làm ra chuyện thất đức như ruồng rẫy vợ con được hả? Như để lộ ra ngoài thì uy nghiêm của triều đình Đại Minh ta còn ra thể thống gì nữa? Mặt mũi của thánh thượng còn để vào đâu được hả?"
"Đỗ đại nhân chớ có vu oan đi, đây quyết không thể là con ta được! Ta phải... nhỏ máu nhận thân!"
Đỗ Hoành mặt không đổi sắc chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Tốt tốt, việc này trọng đại, liên quan đến thể diện của cả triều đình cùng thiên tử… Đạo đức chính nhân quân tử há có thể mập mờ được đây! Bản quan sẽ lập tức để hạ nhân đi thông báo cho Hội Kê huyện, Thiệu Hưng phủ, Tuần kiểm ti, Diêm tào đạo các nơi cùng với cả Thiên hộ sở Cẩm Y vệ trú đóng Thiệu Hưng… Sau đó mời Thạch đại nhân ở trước mặt mọi người chính thức nhỏ máu nhận thân, giả như thật sự có kẻ nậm máu phun người hãm hại ngươi thì bản quan nhất định sẽ dốc sức tra rõ, nghiêm trị để tỏ rõ sự trong sạch của Thạch đại nhân."
Nói đoạn Đỗ Hoành mới vừa quay người dợm bước ra khỏi cửa phòng thì bị Thạch Lộc hoảng loạn hấp tấp níu lại.
Dù cho đây là một vụ vu oan nhưng nếu lan ra ngoài thì bất luận Thạch Lộc có trong sạch hay không… lời đồn dậy lên tứ phía, nước bọt nhiều người nước chảy đá mòn, một đồn mười mười đồn trăm thành cái dạng gì thì Thạch Lộc không thể không biết kết quả của hắn sẽ chẳng hay ho gì nổi… lăn lộn nửa đời trong quan trường nên hắn cực rõ ràng uy lực của lời đồn đấy.
Đây là âm mưu, nhưng cũng là một cái âm mưu không thể hóa giải được!
"Uyên Chi ( tự của Đỗ Hoành ) huynh... Cần gì đuổi tận giết tuyệt cơ chứ?" Thạch Lộc sắc mặt trắng bệch níu chặt lấy tay áo Đỗ Hoành, rốt cục cũng phải cúi đầu.