Trán Tần Kham túa mồ hôi lạnh.
Hôm nay chọc phải quyền quý chân chính này, chiêu bài Ngụy quốc công đã đập cho hắn đầu váng mắt hoa, càng bi ai hơn là, nguyên nhân chọc tới cho không ngờ là vì một con gà. Mình sao lại nhàn gỗi đi làm món gà hoa đó cớ chứ.
Trừ thủ tiện (bàn tay đê tiện) thì còn từ gì thích hợp hơn đẻ hình dung bản thân nữa đây?
Từ Bằng Cử rất tức giận, chắc hắn từ lúc từ trong bụng mẹ chui ra chưa nếm phải vố đau như vậy, đương nhiên, hắn càng thống hận bản thân hơn, vì sao không quản được miệng mình, vừa thấy Tần Kham ném đồ ra là theo bản năng vồ lấy, nhớ lại động tác vừa rồi trên đường cái. Chó vồ xương hình như cũng không linh mẫn như vậy?
Càng nghĩ càng giận, một bụng lửa giận đương nhiên không thể không phát.
"Người đâu, tẩn hai tên cuồng đồ này cho ta."
"Chậm đã!" Sống chết trước mắt, Tần Kham vội vàng kêu dừng, đầu càng đổ nhiều mồ hôi.
Từ Bằng Cử liếc mắt nhìn chằm chằm Tần Kham, lộ ra hai hàng răng trắng: "Sao, muốn cầu xin tha thứ à?"
Thắt lưng Tần Kham thẳng tắp, nếu cầu xin tha thứ hữu dụng thì hắn sẽ không chút do dự cúi mình, con người ta ở cái thời đại nhân trị cao hơn pháp trị này, cái này gọi là dưới đầu gối nam nhi có hoàng kim tất cả đều là lời rắm chó, giữ mạng mới là lựa chọn số của người thông minh.
Nhưng rất rõ ràng, cầu xin tha thứ sẽ chỉ làm khí diễm của tên tiểu hoàn khố trước mắt này trở nên kiêu ngạo tới vong hình, càng khinh thường mình hơn.
"Ta không tính cầu xin tha thứ."
Từ Bằng Cử giận dữ, tiếp tục nổi bão: "Người đâu, đem hai tên..."
Ngươi không muốn ăn gà à?" Tần Kham thình lình chen vào một câu, cho dù lý do rất yếu ớt.
Tất cả mọi người thất thần, trong phòng yên lặng như tờ.
Lý do này...
Tần Kham cũng có chút tuyệt vọng, đây thực sự là một lý do không có sức thuyết phục, người thần kinh bình thường khái sẽ coi nó là một cái rắm.
Ngay khi Tần Kham cho rằng mình sắp phơi thây đầu đường, chuyện không ai ngờ xuất hiện chuyển cơ.
Chuyển cơ rất nhẹ, Tần Kham chỉ nhìn thấy cổ họng Từ Bằng Cử giật giật giật, giống như đang... Nuốt nước miếng?
Mắt Tần Kham sáng rực lên, hắn đã bắt được một tia sinh cơ.
Sự thật chứng minh, tư duy và thần kinh của kẻ tham ăn thật sự khác với người thường, thứ loại người này theo đuổi không phải người thường có thể lý giải, bọn họ có lẽ sẽ vì một con gà mà giết người, tất nhiên cũng không ngại vì một con gà mà tha cho người ta một mạng.
"Nói một cách không khiêm tốn nhé, biết làm gà hoa, khắp thiên hạ chỉ có một mình ta, ngươi nếu giết ta, đời này ngươi đừng hòng được ăn món gà ngon như vậy." Tần Kham ném ra một câu giữ mạng.
Khí thế của Từ Bằng Cử rõ ràng yếu đi rất nhiều: "Ta... Không giết không giết ngươi, chích đánh ngươi một trận thì sao?"
Tần Kham mỉm cười, đó là một nụ cười tay nắm lợi thế: "Ngươi không sợ ta ghi hận trong lòng, hạ độc ngươi à?"
Từ Bằng Cử nói không ra lời.
Tần Kham thấy được liền thu tay: "Không biết tiểu công gia muốn ăn mấy con? Thảo dân giờ đi làm cho ngài."
Trầm mặc... Hồi lâu...
"Hai..." Ngữ khí của Từ Bằng Cử rất phức tạp, tức giận, không cam lòng, cùng với sự tự ghét bản thân.
Tần Kham rất lý giải, hắn đang thống hận mình không có cốt khí.
Quá trình quen Từ Bằng Cử chính là vớ vẩn như vậy, kết quả cũng rất vớ vẩn.
Làm hại tiểu công gia ở trên đường cái mất mặt như vậy, cuối cùng không ngờ bị hai con gà hoa thu phục, bọn thị vệ bên cạnh Từ Bằng Cử rất mất mặt, mỗi lần nhìn thấy Tần công tử vốn nên bị người người tru di kia, cũng bất giác ấn lên chuôi đao, ý đồ dùng ánh mắt giết chết hắn.
Kỳ thật Tần Kham còn đau đầu hơn, bởi vì vị tiểu tổ tông đến từ Nam Kinh này không biết phát bệnh thần kinh gì, không ngờ không đi, chẳng những không đi, còn dùng một loại phương thức không được hiền lành lắm đuổi hết khách thuê tầng hai khách sạn đi, tiểu công gia độc chiếm cả tầng, từ đó về sau ở ngay trong khách sạn.
Ngày tháng đau khổ của Tần Kham tới rồi.
Mỗi ngày trừ tới huyện nha làm việc ra, còn phải sáng trưa chiều làm ba con gà cho tiểu công gia, vừa đến giờ cơm, bất kể Tần Kham đang ở đâu cũng phải vội về làm cơm cho hắn, không cho phép sớm cũng không cho phép muộn, tiểu công gia nói, hắn chỉ ăn tươi nóng.
Nếu không phải mình không thể lấy được lộ dẫn, không thể lưu vọng khắp thế giới thì thực sự bỏ cho hắn chút thạch tín.
Ngày tháng hiện giờ của Tần Kham thực sự thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài, nhà to, nha hoàn xinh, chí hướng lớn còn chưa thực hiện được, mình vừa mới thoát khỏi nghèo khó thì lại mạc danh kỳ diệu nuôi thực khách.
Lẽ ra có một vị tiểu công gia như vậy ở bên cạnh, mình ít nhất cũng phải được chút thơm lây, ít nhất cũng có thể cáo mượn oai hùm một phen, đáng tiếc thực khách chỉ là thực khách, Từ Bằng Cử và hắn trước mắt chỉ dừng lại ở quan hệ ăn và bị ăn, nhìn bộ dạng của Từ Bằng Cử, hắn đối với hiện trạng trước mắt rất thỏa mãn, hơn nữa căn bản không muốn đào sâu quan hệ thêm một bước.
Có một lần Tần Kham trên đường đi mua gà, bởi vì cò kè mặc cả, cãi nhau với người bán hàng, về sau lại thiếu chút nữa thì động thủ, kết quả Từ Bằng Cử thản nhiên đứng bên cạnh, thị vệ của hắn thì vui vẻ xem náo nhiệt, không một ai vì nhân nghĩa ra tay giúp đỡ.
Tần Kham vào thời khắc đó bỗng nhiên minh bạch.
Vị tiểu công gia này tuy rằng tham ăn, nhưng không phải kẻ ngu, ánh sáng của Ngụy quốc công không phải tùy tiện có thể dính một ít.
Quyền quý không phải kẻ ngốc, trong mắt bọn họ chỉ nhìn thứ mà họ cần, muốn bọn họ trả giá gì đó là rất khó.
Sau khi Minh bạch đạo lý này, Tần Kham vào lúc tối là gà cho tiểu công gia, hương vị không biết vì sao hơi mặn, nhưng tiểu công gia không phải dễ lừa, cật hóa gọi là cật hóa, tất nhiên có thực lực nhất định để chống đỡ danh hiệu này, vì thế tiểu công gia tính tình không được tốt lắm giận tím mặt, tối đó mặc dù không đánh hắn, nhưng thiếu chút nữa thì hủy mất khách sạn.
Tần Kham hiện tại mỗi đêm sau khi đóng cửa phòng liền có thêm một hoạt động mê tín phong kiến hạng nhất, đó chính là cầu thần bái phật, quỳ gối trước mặt Phật tổ khóc rống, thỉnh cầu Bồ Tát đại phát từ bi, khiến vị tiểu công gia này sớm ăn chán gà hoa, sau đó một cước đá văng hắn, cảm thấy mỹ mãn về Nam Kinh hoành hành quê nhà đi.
Không may, Bồ Tát mỗi đêm lại ngủ sớm hơn hắn, không nghe thấy lời cầu nguyện của hắn.
Sống cuộc sống không thuộc về mừng chừng hơn mười ngày, Từ tiểu công gia cuối cùng cũng có chút hứng thú rã rời triệu Tần Kham và Đường Dần tới.
"Tần Kham à, mấy ngày nay ngươi làm không tồi, gà hoa cũng không tồi, có điều cứ ăn nhiều như vậy cũng không hay." Từ tiểu công gia ngồi không có tiền người, lười biếng cạo cạo răng, bộ dạng ai thấy cũng ghét.
Tần Kham chỉ cảm thấy trong lòng mừng như điên, cuối cùng cũng đến ngày vén mây thấy trăng rồi.
"Tiểu công gia tận hứng thì tốt rồi." Tần Kham vội vàng khom người.
"Ừ, cũng gần tận hứng rồi, ta cũng nên về Nam Kinh, gia gia phái người thúc dục mấy lần rồi." Từ Bằng Cử dừng một chút, sợ bị người hiềm là kẻ chơi bời lêu lổng, lại bổ sung: "Ta rất bận."
"Đúng đúng đúng, Ngụy quốc công thủ bị Nam Kinh, trách nhiệm trọng đại, tiểu công gia nhật lí vạn cơ, thảo dân rất khâm phục."
Bằng Cử mặt mày hớn hở, bộ dạng như lương đống quốc gia, lại duỗi thân, đứng lên nói: "Được, ta giờ đi đây, lần tới nếu ta còn muốn ăn gà hoa thì sẽ sai người gọi ngươi tới Nam Kinh."
"Vâng."
Nhìn bọn thị vệ thay quần áo cho Từ Bằng Cử, Tần Kham thở phào trong lòng.
Bước ra khỏi cửa phòng, Từ Bằng Cử tùy ý phất tay: "Không cần đưa tiễn, đến đây thôi, không thể không khen ngươi một câu, hương vị của gà hoa rất ngon, có thể nói là thiên hạ đệ nhất mỹ thực, đi thôi."
Hốc mắt Tần Kham có chút ươn ướt, cuối cùng cũng tiễn được tai họa này đi rồi, thật khoái lòng người.
Nhưng mà, Tần Kham giống như cao hứng quá sớm.
Đường Dần đứng bên cạnh Tần Kham, như không phục chêm thêm một câu rất là thừa thãi.
Những lời này triệt để đưa Tần Kham vào mười tám tầng địa ngục.
"Gà hoa thì tính là gì, ngươi còn chưa ăn gà KFC Tần hiền đệ làm."
Động tác bước ra khỏi cửa phòng của Từ Bằng Cử như cứng lại.
Quay đầu lại như cái máy, Tần Kham cơ hồ có thể nghe thấy tiếng rắc rắc mà xương cổ hắn phát ra.
" Ngươi nói gà KFC á, có thứ đó à? Ăn ngon không?" Trong mắt Từ Bằng Cử lại bốc lên tia lửa chỉ có kẻ cật hóa mới có.