Nói phân lượng ít là có căn cứ luận.
Hai tiểu la lị tuy nói hơi nhỏ người, nhưng cộng lại thì ít nhất cũng phải hơi năm mươi cân, sao lại chỉ vừa có một nồi?
Đỗ Yên rất muốn rút dao đâm Tần Kham.
Loại suy nghĩ ngươi có đôi khi rất mãnh liệt, có đôi khi lại khá đạm bạc, có thể khẳng định là, loại suy nghĩ này chưa bao giờ biến mất cả.
Khi Tần Kham cầm nồi thịt bi thương khóc lóc, một đôi quyền đầu của Đỗ Yên đã nắm tới khớp xương kêu răc rắc.
Phía sau Đỗ Yên, hai thanh âm hoạt bát nhưng mang theo vẻ nghi hoặc truyền đến.
"Lão gia có phải nhìn thấy chủ mẫu thì quá cao hứng, cho nên mừng quá mà khóc không?"
"Nhưng lão gia sao lại ôm cái nồi mà khóc?"
Tần Kham ngẩng đầu nhìn, hai tiểu la lị Liên Nguyệt Liên Tinh vẻ mặt tò mò nhìn hắn, trong đoi mắt to trong suốt đầy vẻ khó hiểu.
Lộ ra vẻ đờ đẫn cúi đầu nhìn nhìn thịt nướng trong nồi. Tần Kham ra sức hít hít, thản nhiên như không đi tới trước mặt Đỗ Yên, thâm tình nói: "Đỗ Yên, nàng cuối cùng cũng tới rồi, vừa rồi ta thấy nàng nên cao hứng quá, cho nên có chút thất lễ..."
Đỗ Yên không cảm động chút nào, cắn răng nói: "Quá cao hứng ngươi sao lại ôm nồi khóc? Tưởng ta ngốc à?"
Tần Kham mặt không đổi sắc nói: "Cho nên ta mới nói là thất lễ, nếu ôm nàng thì đã không gọi là thất lễ, mà gọi là phi lễ, ta không gánh được cái tội như vậy."
Người có thể bịa ra chuyện ma quỷ tới mức vậy, chỉ số thông minh khẳng định là cao hơn nàng ta, Đỗ Yên rất sáng suốt lựa chọn thay đổi đề tài, chỉ vào hai tiểu la lị lanh lợi đáng yêu phía sau, nói: "Các nàng là nha hoàn của ngươi."
"Đúng vậy."
" Nha hoàn song sinh đẹp như vậy hiếm gặp lắm, sao mà mua được."
"... Đánh bài thắng."
xxxxxx
Đỗ Yên quả nhiên không tin lời nói thật của Tần Kham, có điều đối với hai tiểu la lị này thì là phi thường yêu thích, rất ngạc nhiên cứ đi quanh người họ, ý đồ tìm ra sự khác biệt giữa họ, hơn nữa đặc biệt thích chơi cá lớn nhỏ, mỗi lần đoán sai cũng không nổi giận, chơi không biết chán.
Thái độ của Đỗ Yên đối với Liên Nguyệt Liên Tinh khiến Tần Kham cảm thấy vui mừng, hắn vốn cho rằng Đỗ Yên cho dù không rút đao giết họ thì cũng sẽ lạnh lùng bán họ đi, với tính cách hung hãn của bà tám này, tuyệt đối có thực lực làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy.
Về sau Tần Kham dần dần nghĩ thông suốt, sự hiền lành của Đỗ Yên là vì không coi các nàng là đối thủ, vô luận là thân phận hay là tuổi tác, hoặc là góc độ phát dục thân thể, Đỗ Yên đều chiếm thế hơn, hai tiểu la lị nhiều nhất chỉ có thể tìm được một chút ưu thế trên số lượng.
Tần Kham rất muốn tâm sự với Đỗ Yên, nói cho nàng ta hay, mình kỳ thật là nam nhân rất nông cạn, trọng số lượng mà không trọng chất lượng, huống hồ chất lượng của tiểu la lị cũng rất không tồi.
Liên Nguyệt Liên Tinh rất nhu thuận, sau khi sơn sớt gọi chủ mẫu, cái miệng nhỏ nhắn ngọt lịm, khiến Đỗ Yên cười ha ha, sau khi ở tước mặt họ biểu diễn một đoạn tuyệt kỹ tay không chặt gạch, hai tiểu la lị lập tức hai mắt sáng lên, dập đầu bái sư, đám đầu bếp nữ và bọn nha hoàn xem náo nhiệt ở nội viện sắc mặt kinh hãi, kính sợ vạn phần, quản gia và các tạp dịch đứng ngoài cửa ánh trăng thì câm như hến.
Tần Kham ngửa mặt lên trời ai thán mấy tiếng.
Hắn biết, từ lúc này, quyền quản lý của Tần gia đã lặng lẽ đổi chủ, bà tám Đỗ Yên này bất tri bất giác dùng một loại phương thức rất bình hòa tiếp nhận quyền chấp chính Tần phủ, từ việc quản gia cong đít đưa sổ sách của Tần gia cho nàng ta xem qua là có thể thấy được.
Ghê tởm nhất vẫn là sắc mặt nịnh nọt của quản gia, vị nam chủ nhân Tần Kham chưa bao giờ thấy hắn nịnh nọt mình như vậy.
Tân hôn có tư vị gì Tần Kham chưa được thử, nhưng gặp lại Đỗ Yên chắc so với tân hôn thì thích hơn nhiều.
"Nàng sao lại tới Nam Kinh?"
"Nghe nói ngươi được thăng chức làm Cẩm Y vệ Thiên hộ?"
"Nàng chẳng lẽ là lén chạy đến? thực sự muốn theo ta bỏ trốn à?"
"Bách hộ đã đủ phiền toái rồi, Thiên hộ thì sống làm sao? Cha ta sẽ khinh bỉ ngươi vô cùng." Đỗ Yên sầu mi khổ kiểm, không gề cảm thấy vui sướng vì tiền đồ sáng lạn của vị hôn phu.
"Chẳng lẽ ngươi tính sống thử với ta? Vậy có quá phóng túng quá không? Đương nhiên, ta là tuyệt đối hoan nghênh. . ."
"Ta xe lén công văn của phụ thân, nghe nói ngươi còn tới Sùng Minh đảo giết giặc Oa? Một thư sinh như ngươi cũng dám giết người?"
Hai người lại một lần nữa ông nói bà gà nói vịt, đối thoại của hai bên căn bản chính là căn bản chính là hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau.
"Dừng." Tần Kham thống khổ xoa xoa thái dương: ". . Nói chuyện với ngươi mệt mỏi quá, so với giết giặc Oa còn mệt hơn."
Đỗ Yên thở hổn hển, gật gật đầu: "Không sai, thật sự mệt chết đi được."
"Có vấn đề gì thì hỏi từng cái, đáp từng cái, chúng ta tận lực nói chuyện tử tế, đừng có như hai đứa điên."
Đỗ Yên gật đầu: "Được, kỳ thật ta chỉ có một câu hỏi."
"Nàng hỏi đi."
"Mấy tháng không gặp, ngươi có nhớ ta không?"
"Nhớ."
Đỗ Yên bình tĩnh nhìn Tần Kham, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên giang tay ôm lấy hắn, trán tựa khẽ vào vai hắn, nức nở nói: "Ta cũng nhớ ngươi, Tần Kham, ngày tháng không có ngươi ta không biết sống thế nào, mấy ngày hôm trước ta thật sự không chịu nổi, vừa hay phụ thân có công văn muốn phái người đưa tới Nam Kinh, ta dứt khoát đoạt công văn đi."
Tần Kham trong lòng cảm động, hai tay bất giác ôm khẽ eo nàng ta.
Hai người gặp mặt vốn có nhiều điều muốn nói, muốn hỏi, nhưng hiện tại bọn họ chỉ lẳng lặng ôm nhau, tham lam an ủi nỗi khổ tương tư mấy tháng qua, nhân gian phong nguyệt, tranh giáo tiêu hồn, phàm trần hỗn loạn sao sao bằng được thu ba của giai nhân?
Đỗ Yên chỉ có thể ở Nam Kinh vài ngày, đã là rất đặc biệt rồi, Đỗ Hoành ở Thiệu Hưng lúc này không biết đang tức giận tới cỡ nào.
Đối với Tần Kham thăng quan Thiên hộ, thái độ của Đỗ Yên khá lo lắng, nàng ta biết rõ thành kiến của phụ thân đối với Cẩm Y vệ, Tần Kham ở Cẩm Y vệ quan quan càng cao, việc hôn nhân giữa nàng ta và Tần Kham càng gian nan, nữ nhi của quan lại thà gả cho một thư sinh nghèo túng, cũng sẽ không lựa chọn kết thân với Hán Vệ, Đại Minh hiện giờ, quan văn chủ đạo phương hướng dư luận thiên hạ, cho nên tập đoàn quan văn là chính nghĩa, Hán Vệ là tà ác, chính tà bất lưỡng lập.
Mấy ngày nay Tần Kham bỏ tất cả công vụ, an tâm tiếp Đỗ Yên. Nhẩm tính, Đinh Thuận áp giải Trần Thanh Nguyên chắc vừa tới kinh sư, Mưu Chỉ huy sứ sẽ có phản ứng gì, ít nhất còn phải chờ mười ngày nửa tháng nữa mới biết được.
Đỗ Yên đối với kinh đô Nam Kinh này thì không có hứng thú gì, ngược lại rất hứng thú với trạch viện Tần gia, trong thời gian mấy đã nắm rõ bố trí của căn nhà, lớn đến núi giả lương đình, nhỏ đến một ngọn cây cọng cỏ, nàng ta đều có thể thuộc như lòng bàn tay, nhìn ra được nàng ta thực sự đầu nhập tâm tư vào căn nhà này, bằng không cũng sẽ không thoải mái như vậy, ngay cả bọn hạ nhân luôn miệng gọi nàng ta là chủ mẫu náng ta cũng đáp lại rất ui vẻ, không sợ làm hỏng thanh danh nữ nhi gia.
Đỗ Yên yêu nồng cháy như lửa, rất trực tiếp và cuồng nhiệt, mặc kể hậu quả, dùng hết toàn lực đốt mình thành tro tàn.
"Làm sao lại mua được căn nhà rách này?"
Sau khi Tuần tra xong lãnh địa Đỗ Yên đưa ra kết luận cuối cùng, hơn nữa rất bất mãn trợn mắt với Tần Kham, nữ chủ nhân đối với căn nhà có một loại yêu cầu hoàn mỹ gần như biến thái, nhìn ý tứ của nàng ta, tựa hồ có tâm tư đập cả nhà đi xây lại.
"Ngươi xem, núi giả mọc đầy rêu xanh, còn nữa, cây bạch quả trong vườn sắp chết héo rồi, cột hành lang thì cũng tróc hết sơn."
Nói tới khuyết điểm của căn nhà, Đỗ Yên miệng không dừng lại được, trách đến khi nàng ta sắp không còn sức mà thở thì trừng mắt hạnh nói: "Ngươi nói đi, ngươi sao lại đi một căn nhà cũ như vậy?"
Tần Kham vừa há miệng thì Đỗ Yên liền ngắt lời, cười lạnh nói: "Ngươi nếu còn dám bịa ra cái cớ đánh bài thắng gì đó thì ta sẽ đánh ngươi."
Tần Kham: "..."
Tật xấu Nam nhân nói của Nam nhân nói kỳ thật cũng là do nữ nhân, rất nhiều lang quân thành thực đáng tin chính là từng bước một bị nữ nhân bức cho thành nam nhân hư chỉ nói lời quỷ.