-“ Liên …liên …hoa băng” Đinh Ẩn không khỏi bàng hoàng, liên hoa băng là chiêu chí mạng của sư phụ.Phải nói rằng trên giang hồ khi nhắc đến Bách bạch tiên nhân không chỉ nói về tài năng chữa bệnh kì tài của ông mà còn nói đến chiêu thức Lệ hoa băng, đó là một chiêu thức giết người trong chớp mắt như ám khí nhưng lại nhanh hơn gấp mấy lần ám khí bình thường, nó được nội lực tạo nên và trở thành một mũi băng nhỏ nhọn đâm thẳng vào điểm yếu của kẻ thù.
Nó có mười hai cấp, ai luyện được đến cấp sẽ là cao thủ võ lâm thiên hạ,nhưng mà nếu người nào mà không hiểu được bản chất của nó mà vẫn cố học thì sẽ bị biến thành phế vật mãi mãi không thể luyện công,vì hắn không hiểu được nên hắn còn chưa được học nhưng mà cô bé trước mặt đã đến cửu cấp rồi ( ), thế có phải là yêu nghiệt không cơ chứ.
Hắn thật thương tâm a. sư phụ người là đang thể hiện sự bất công…Đinh Ẩn u buồn nhìn lên trời.
-“ hắt xì” trên một ngọn núi xa xăm nào đấy, một nam tử tầm , đang ngồi uống trà đột nhiên hát xì ba bốn cái,làm văng nước té tung khắp nơi…
-“ được rồi ,,tên nào đang nói xấu lão tử…” Bạch Ngọc Đường gầm rú hét lên trời làm cho đông đảo “ nhân dân” trong rừng sắp xếp đồ dùng đi di cư tránh bão…(-_-)
Trở lại với bạn trẻ Đinh Ẩn , sau một hồi thương tâm, u buồn rồi lại thương tâm, rồi tiếp tục u buồn thì hắn mới ởn định được sự tâm thần của mình, quay ra trước mặt Băng Di hỏi:
-“ ngươi là sư muội của ta thật ?” Vừa nghe câu hỏi của Đinh Ẩn xong Khinh Tâm và Tư Điệp âm thầm chửi Đinh Ẩn ngu ở trong lòng ‘ nếu không phải sư muội của ngươi sao tiểu thư của ta biết chiêu Liên Hoa Băng được, hỏi thừa”
Một lần nữa Đinh Ẩn bị hai tỷ muội nhà này khinh bỉ không thôi.
Băng DI đầu đầy hắc tuyến, tự hỏi ‘ sao mình lại có sư huynh như thế này vậy’
-“ chả nhẽ giả” Băng Di bộ dáng nhàn nhạt lười biếng nói…
-“ ách… hihi” Đinh Ẩn chợt nhận ra mình hỏi một câu rất vô nghĩa nên ngại ngùng cười một cái rồi cúi đầu “ lặng lẽ” làm cho mình “ chui xuống đất” .
-“ tiểu thư trời tạnh mưa rồi, chúng ta lên đường thôi” đột nhiên Khinh Tâm lên tiếng làm cho mọi người bừng tỉnh nhìn ra ngoài.
Đúng là trời đã tạnh rồi. Không khí thật mát mẻ nha. Hít một hơi, Băng Di quay mặt sang chỗ Đinh Ẩn cúi đầu chào, rồi liếc mắt nhìn Lãnh Thiên Minh rồi quay người định bước đi thì:
-“ cô nương muốn đi đâu” Lãnh Thiên Minh từ nãy đến giờ yên lặng chợt lên tiếng, quả thật hắn là không muốn nàng đi nha.
-“ sao ta phải nói” Băng Di vừa trả lời vừa tỏ vẻ đang cảnh giác nhìn Lãnh Thiên Minh.
Thấy hành động cảnh giác mình như thế của Băng Di, trong lòng của Lãnh Thiên Minh rơi đầy lệ. ( cuộc kháng chiến còn dài, đồng chí hãy tiếp tục cố gắng) Hắn bình ổn tâm tình, mặt dày trả lời :
-“ dù sao ngươi cũng là sư muội ám vệ của ta, ta cũng phải có chút quan tâm” Đinh Ẩn nghe câu trên của Lãnh Thiên Minh, đầu không khỏi tràn đầy hắc tuyến. Chủ nhân ngươi đây là mặt dày quá đi. Quan tâm? bình thường người không hành hạ thuộc hạ thì thôi chứ nói gì đến quan tâm.
-“ quan tâm ??? Chúng ta có quan hệ gì sao” nhàn nhạt nhưng mang nét lạnh lùng, Băng Di mất bình tĩnh hỏi lại Lãnh Thiên Minh .
-“Ách,,,, ta …” Lãnh Thiên Minh làm chiến thần uy vũ bao nhiêu năm rồi tự nhiên bây giờ lại đuối lý trước một cô nương. Thiên à, truyện này sư huynh mà biết có phải sẽ cười chết hắn không a. Ông giời ơi uy vũ của ta đâu. Cái tâm của Lãnh Thiên Minh bây giờ không còn một mẩu. Nhưng cái mặt thì vẫn lạnh như thường chỉ là trong ánh mắt lóe lên sự bất đắc dĩ cực độ.
-“ Sư muội, có phải là muội muốn đến Châu Lâu thành” quả thật hắn thật là đồng cảm với chủ tử của hắn nha. Ai bảo sư muội của hắn cường hãn thế làm gì. Chẹp chẹp ( lần : kháng chiến vẫn còn dài, dài, mọe nó vẫn dài, xin đồng chí hãy tiếp tục cố gắng)
-“ bây giờ ta mới thấy sư huynh của ta cũng rất thông minh a” Dạ vâng trong khi Minh ca còn đang rớt điểm trầm trọng thì Ẩn ca đột nhiên tăng điểm trông thấy… Ây za có khả năng Khinh Tâm sẽ bị bán đi trước…
-“ ách …” Đinh Ẩn nghe Băng Di nói vậy thì đầu không khỏi giăng đầy hắc tuyến. Thế là trước kia hắn không thông minh sao … Chẹp Chẹp
-“ vậy muội hãy đi cùng công tử và ta” Đinh Ẩn nén lại tình trạng muốn bất tỉnh nhân sự của mình mà gượng cười một cách không thể bất đắc dĩ hơn.
Đinh Ẩn nói xong còn quay lưng về phía Băng Di, tinh nghịch nháy nháy cái mắt với Lãnh Thiên Minh mấy cái mới bình thường trở lại.
-“ cũng được” Băng Di vẫn chỉ nhàn nhạt nói lại.
-“ đi thôi” Lãnh Thiên Minh lên tiếng nhắc nhở rồi lạnh lùng quay lưng lên ngựa. Hắn là đang giận a , thật mất hình tượng …
-“ Sư muội muội lên ngựa ngồi đi, một cô nương như muội, đi không tiện” Đinh Ẩn lo lắng bảo Băng Di lên ngựa ngồi, còn hắn đăng chuẩn bị tư thế dắt ngựa cho sư muội của mình. Hắn chỉ là mới quen sư muội của hắn thôi, nhưng nhìn cái bộ võ công kia đến hắn còn chưa được học mà sư muội của hắn đã học nhanh như vậy thì chắc chắn sư phụ rất là yêu quý sư muội này nha, hắn mà không đối tốt với nàng chắc bị thiến quá. Đinh Ẩn vừa nghĩ, vừa tưởng tượng đến cái mặt ác ma đầu của Bạch Ngọc Đường thì không khỏi run lên một hồi, bất đắc dĩ u buồn nhìn lên trời.
-“ Không cần, Khinh Tâm, Tư Điệp lên đi” Băng Di nhẹ nhàng nói, làm cho Đinh Ẩn không thoát khỏi lo lắng, nàng tự nhiên lại muốn đi bộ ư .
Nhân ra vẻ lo lắng của Đinh Ẩn Băng Di chỉ nhếch mép nhìn về phía bọn Khinh Tâm Tư Điệp gật đầu một cái rồi hét to:
-“ Trình Phong” Vừa dứt lời một con sư tử trắng từ đâu đó phóng ra hướng Băng Di chạy tới.
Lãnh Thiên Minh thấy thế thì không khỏi bàng hoàng gọi Băng Di:
-“ Cô nương cẩn thận !!!” Nhưng mà hắn vừa dứt lời chưa kịp rút trường kiếm bên hông thì mặt đã hiện lên sự kinh ngạc không kém phần trước.
Thiên à nó (TP) là đang liếm tay Băng Di nha.
Nhưng rồi hắn cũng thu lại sư kinh ngạc nhếch mép nhìn Băng DI và Trình Phong đang chào hỏi nhau.Nương tử cửa hắn có nhiều điều thú vị nha.
( Hỏa Di: giết !!!_ Băng Di: nương tử? ngươi chê mạng mình quá dài???_ Thảo Di: Trình Phong, thiến hắn, dám gọi ta là nương tử, tu lại mười kiếp cũng không xứng_ Phong Di: tên nào dám bôi nhọ danh tiếng của bổn tiểu thư , ta có chết cx phải chỉnh cho tên kia lên bờ xuống ruộng, hứ dám gọi ta là nương tử… chém)
Thế là cả đám sau môt hồi bàng hoàng, lại ngất, lại mất hồn thì cũng bắt đầu lên đường tiến đến thành Châu Lâu_kinh đô của sự xa hoa.
--- ------ ------ -----xin giới thiệu ta lả đường phân cách --- ------ ------ -------
-“ Tiểu thư, Tư Điệp đói” đã gần đến trưa Tư Điệp cũng không còn sức nữa, kêu gào thảm thiết không quan tâm có người lạ .
-“ muội trật tự đi, còn mấy phút nữa là đến trấn Liên tư rồi, muội có thể được ăn” Băng Di cũng chỉ nhàn nhàn nhạt nói mấy câu dỗ dành Tư Điệp. Đối với cô họ là người nhà chứ không phải là nô bộc, nên đối với cái tình huống này Băng Di cũng đã luyện quen tính tình của Tư Điệp.
Nói xong rồi nàng (Bd) cũng chỉ là lười biếng đặt thân trên bộ lông trắng muốt của Trình Phong, nhắm hờ hờ đôi mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Bên kia Lãnh Thiên Minh đẹp trai phong nhã, khuôn mặt soái cứ như muốn tỏa sáng hơn ánh mặt trời, lưng thẳng tắp cưỡi trên một con ngựa, nhưng thỉnh thoảng còn đưa đôi mắt phượng sắc bén , mang đầy ý vị nhu tình về phía Băng Di . Nàng Thiệt xinh đẹp a…
( d nam bt tg sẽ viết lên ý nghĩ vô liêm sỉ của hắn, nên đã đột nhập vào văn bản che mất đoạn sau. Nhưng di là ai chứ, là tg đó , di là người lm ra nam nha. Hắn nghĩ ra sao ta không biết và đây là đoạn sau: “ xinh như thế , phải mang về giấu đi mới được… phải !!! phải làm thế mới được. ;;; em xin chạy trước, nam đến thì chết…. ,,,) [=> tiếp tục ]
Băng Di vừa nãy còn đang nhắm mắt bây giờ đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía Lãnh Thiên Minh nghĩ ‘ Vì sao hắn lại nhìn mình’ vừa nãy thực chất là cô không có ngủ chỉ là nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một lát thôi, nhưng tự nhiên lại cảm giác được một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, cô mở mắt ra nhìn về phía min cảm giác được thì thấy Lãnh Thiên Minh .Thiệt kì lạ…cô lắc đầu, lười biếng muốn nhắm mắt thì nghe thấy tiếng của Khinh Tâm :
-“ Tiểu thư , chúng ta đến rồi !”
Nghe thế Băng Di cũng không quan tâm vì sao Lãnh Thiên Minh nhìn mình nữa,mặt đầy vẻ không liên quan cô quay ra nhìn cánh cổng trước mặt_ Trấn
Liên Tư.
Trong lúc, Băng DI nhìn về phía cái cổng trấn thì mặt Lãnh Thiên Minh ở đằng sau đang có dấu hiệu đo đỏ. Hắn là ngại ngùng a, nhìn cô nương người ta vậy mà còn bị người ta phát hiện, đúng là mất hết danh chiến thần của hắn a.Lãnh Thiên Minh ho khan vài cái, khuôn mặt cũng lạnh lại gấp mấy lần trước. (-_- gọi người ta là nương tử rồi còn ngượng với chả ngùng)
-“ vào thôi” Lãnh Thiên Minh lên tiếng, giọng lạnh lẽo không độ, cảm giác thấu đến tận xương tủy.
Băng Di nghe thế cũng lẳng lặng xuống khỏi người Trình Phong, chỉnh lại bạch y của mình, rồi bước qua cổng Trấn.
-“ Trời sắp tối rồi, tiểu thư có cần tìm một khách điếm ở không??” khinh Tâm nhè nhẹ hỏi Băng Di .
-“ ừm” Băng Di chỉ nhàn nhạt nói lại .Đối với Tư Điệp và Khinh Tâm cũng quen với cách nói chuyện nhàn nhạt, cử chỉ lười biếng của Băng Di rồi lên cũng không có phản ứng mạnh mẽ lắm trước cái kiểu nói chuyện trên.
Lãnh Thiên Minh lạnh lùng thất thường thế kia mà còn đã chấm Băng Di rồi nên cô kiểu gì hắn cũng không có nói gì, Còn đối với Đinh Ẩn, mặc dù trên đường cũng đã thích nghi với cái kiểu tính cách quái đảng của Băng DI, nhưng hắn vẫn không quen được, vẫn thấy muốn đánh người.Mà thôi mặc kệ đi… hắn không quen thì sao chứ, có nói được gì , chủ tử đáng kính của hắn là thích sư muội của hắn a , hắn không quản được.
Băng Di lúc ở trên đường tìm khách điếm đã được Đinh Ẩn giới thiệu qua về trấn Liên Tư này. Đây là trấn chuyên sản xuất tơ lụa tơ tằm hảo hạng cho hoàng cung Linh Tấn quốc.Ở đây từ già đến trẻ đều biết làm tơ tằm, lụa đẹp không chỗ nào xứng được. Năm nào cũng kiếm được rất nhiều tiền,của cải nhưng chỗ này rất ít người, họ còn chỉ được lấy người trong trấn, không được lấy người ngoại trấn, không thì cả cái gia đình đấy sẽ bị đem ra giết.Vì thế ở đây chỉ là Trấn chứ không thể biến thành một Thành được.
Nhưng dù sao thì trấn Liên Tư này còn hùng mạnh hơn cả ba cái thành cộng lại.
Nghe Đinh Ẩn luyên thuyên về cái trấn này làm Băng Di ngán ngẩm không thôi. Nhưng chỉ có một điều là hấp dẫn được nàng là Ngọc Thương các. Ngọc Thương các là nơi sản xuất nhiều tơ tằm thượng hạng nhất trấn Liên Tư , hằng năm số hàng đưa vào hoàng cung nhiều vô số kể, chưa kể đến lụa, quần áo từ chỗ này làm ra đều mang giá liên thành, nơi này có khi còn không thèm cho hoàng thượng vào mắt chứ nói gì đến nghe lời.
Nhưng nói tóm lại điểu nổi bật nhất khiến cho Băng Di chú ý nhất là cái Ngọc Thương Các này thuộc quyền sở hữu của Ngọc Băng Các. Tam sư phụ cũng thật là chẳm chút nó quá đi. Có thời gian nàng phải đi “ thăm” nơi này mới được. Nhếch mép cười. Bây giờ bộ dạng của nàng gian không chịu được.
Thế là nói đi nói lại, rồi lại tiếp tục nói lại lần thứ hai Đinh Ẩn cũng đã giới thiệu xong trấn Liên Tư, và hầu hết nó được nghe vào tai phải, nhưng lại được trôi hết ngay qua tai trái.
Băng Di vẫn nhàn nhạt như thế, cho đến khi thấy người đó….