Minh Vương Độc Phi

chương 11: 11: mưu hại 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong tướng phủ tràn ngập không khí khác thường, cứ có cảm giác kỳ lạ hơn bình thường.

Âu Dương Thiển Thiển tắm nắng, lười biếng ngồi trên một chiếc ghế nằm trong vườn, chẳng cảm thấy như vậy là bị trừng phạt.

“Tiểu thư, Âu Dương Vũ Kiệt đã trở lại, vừa mới gặp Lí Ngọc Cầm, bây giờ đi gặp Âu Dương Hạo.”

Sơ Tình đi đến bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, nhỏ giọng nói.

“Ồ, có chuyện gì vậy?”

Đúng là Sơ Tình quen thuộc với những đấu đá trong nhà hơn Âu Dương Thiển Thiển nhiều, mới vào phủ chưa đến hai canh giờ mà đã nghe ngóng được tin tức của Tướng phủ rồi.

“Muội nghe người trong Yên Bích các nói hình như là vì hôn sự của Âu Dương Tuyết.”

“Thì ra là thế, lưu ý tin tức một chút.”

“Muội biết rồi, tiểu thư.”

Âu Dương Thiển Thiển mỉm cười.

‘Xem ra không chỉ Âu Dương Tuyết không vừa lòng với hôn sự cùng Chiến Vương, mà cả Lí Ngọc Cầm và Âu Dương Vũ Kiệt đều không vừa lòng, với danh hiệu mỹ nhân đệ nhất Kinh thành của Âu Dương Tuyết thì lẽ ra phải hướng tới những hôn sự có giá trị cao mới phải, ví dụ như Hoàng gia.

Hiện giờ trong mắt mọi người, Chiến Vương đã là một phế nhân, tất nhiên là không xứng với Âu Dương Tuyết rồi.’

= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = =

“Nhi tử xin thỉnh an phụ thân.”

Âu Dương Vũ Kiệt tiến vào thư phòng, cung kính nói.

“Vũ Kiệt, đã trở lại, ngồi đi.”

Sắc mặt Âu Dương Hạo lập tức mềm mại hơn rất nhiều.

Mười bảy tuổi Âu Dương Vũ Kiệt đã thi đỗ Trạng nguyên, là niềm kiêu ngạo của Âu Dương gia, Âu Dương Hạo cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào Âu Dương Vũ Kiệt.

“Phụ thân, vì sao Thánh Thượng lại tứ hôn Tuyết Nhi với Chiến Vương?”

Âu Dương Vũ Kiệt hỏi thẳng luôn.

Âu Dương Hạo là người thông minh, lại lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, không thích hợp để nói bóng nói gió.

“Vũ Kiệt, làm sao những thần tử như chúng ta có thể tự phỏng đoán được suy nghĩ của Thánh Thượng.

Mặc dù hiện nay Chiến Vương đã không giống như xưa, nhưng địa vị của Nam Cung gia ở Nhật Diệu vẫn còn cao như trước, cũng không xem là thiệt thòi cho Tuyết Nhi.”

Âu Dương Hạo là tâm phúc của Thánh Thượng, tuy ông không quá để tâm đến việc dò đoán ẩn ý của Thánh Thượng khi tứ hôn, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì nhất định phải có ý đồ gì đó mới phải.

“Phụ thân, phủ Chiến Vương chỉ còn mỗi Nam Cung Thương, lúc con trở về có nghe được một tin tức, có khả năng là Chiến Vương sẽ không còn sống được quá ba tháng nữa, hiện giờ Bạch Nghiêu của phái Thiên Sơn đang ở trong phủ Chiến Vương, Bạch Nghiêu được xưng tụng là thánh y, nếu nửa tháng nữa gả Tuyết Nhi sang đó thì chẳng phải là ba tháng sau sẽ trở thành quả phụ hay sao?”

Trong thật có giả, trong giả có thật, giả giả thật thật, nhất thời Âu Dương Hạo cũng khó phân biệt được thật giả trong lời của Âu Dương Vũ Kiệt.

“Con nói thật sao?”

Ông cũng có nghe nói đến Bạch Nghiêu của phái Thiên Sơn, nhưng Âu Dương Hạo không chú ý nhiều đến tin tức trên giang hồ, ngược lại, Âu Dương Vũ Kiệt thì kết giao khắp nơi, nắm bắt được rất nhiều tin tức trên triều đường và giang hồ.

“Đương nhiên, nếu phụ thân không tin, thì hãy phái người đi kiểm chứng.”

Âu Dương Vũ Kiệt khẳng định.

Bạch Nghiêu đích xác là đang ở Kinh thành, về phần bệnh tình của Nam Cung Thương, hắn chỉ thuận miệng bịa ra thôi.

Nếu Bạch Nghiêu đã xuất hiện ở Kinh thành, thì tức là bệnh tình của Nam Cung Thương đang vô cùng nghiêm trọng, tuy hắn bịa ra nhưng cũng có căn cứ.

“Vũ Kiệt, theo ý kiến của con thì bây giờ nên làm thế nào?”

Âu Dương Hạo suy nghĩ một lát rồi hỏi.

“Phụ thân, có thể cho con xem thánh chỉ được không?”

“Xem cũng không có gì ngại.”

Âu Dương Hạo lấy thánh chỉ từ trong ngăn tủ ra, đưa cho Âu Dương Vũ Kiệt.

Âu Dương Vũ Kiệt cẩn thận cân nhắc từng câu từng chữ trong thánh chỉ, sau một lát, Âu Dương Vũ Kiệt nở nụ cười, trong nụ cười tràn đầy tính toán.

“Phụ thân, trong thánh chỉ chỉ nói tiểu thư Tướng phủ trí tuệ dịu dàng, tứ hôn cùng Chiến Vương, chứ không hề nói là Tuyết Nhi, chẳng phải Thiển Thiển cũng là tiểu thư Tướng phủ sao? Đều là tiểu thư cả, nghĩ ra thì cũng không hề bôi nhọ Chiến Vương, phụ thân nghĩ thế nào?”

Dường như Âu Dương Vũ Kiệt đã có quyết sách từ trước, nói thẳng luôn.

“Con nói Thiển Thiển à? Không được, hiện giờ Thiển Thiển không giống ngày trước, làm sao có thể xứng với Chiến Vương được?”

Theo Âu Dương Hạo thấy, hiện giờ tuy Âu Dương Thiển Thiển có nhanh mồm nhanh miệng, nhưng sắc mặt vàng vọt, dung mạo không được tính là hạng nhất, nếu gả Âu Dương Thiển Thiển cho Chiến Vương, chẳng phải Thánh Thượng sẽ trách tội hay sao?

Giờ khắc này, hai phụ – tử này chẳng hề nghĩ gì tới Âu Dương Thiển Thiển, mà chỉ xem xét mọi thứ dưới góc độ lợi ích mà thôi.

“Phụ thân, Thiển Thiển sống lâu ở thành Ngọc Lan, có thể là không hợp với khí hậu của thành Ngọc Lan nên mới như thế, vẫn còn thời gian nửa tháng, cứ bồi bổ cẩn thận thì sẽ không sao.

Về phần Tuyết Nhi, hiện giờ Nhị Hoàng tử vẫn chưa có Chính phi, thuở nhỏ lại ái mộ Tuyết Nhi, phụ thân không ngại thăm dò ý của Thánh Thượng rồi hãy quyết định, được không?”

Thái Tử phi là đích nữ của Võ Xương Hầu, Võ Xương Hầu luôn luôn có mâu thuẫn với Âu Dương Hạo, nếu Thánh Thượng băng hà, khó tránh việc Võ Xương Hầu sẽ không đối phó với Tướng phủ, điều này sao Âu Dương Hạo lại không rõ.

Đón Âu Dương Thiển Thiển về Tướng phủ, sợ là một phần nguyên nhân chính là chuyện của năm năm trước.

Âu Dương Vũ Kiệt lớn mật suy đoán.

“Nhị Hoàng tử thật sự ái mộ Tuyết Nhi sao?”

Âu Dương Hạo hỏi.

Ông vốn ít nhúng tay vào chuyện của con cái, từ trước đến nay ông đều toàn tâm toàn ý với việc trong quan trường, từ một sĩ tử áo vải mà trở thành Tả tướng hiện nay, sao không phải dốc sức kia chứ?

Hiện giờ Thánh Thượng vô cùng yêu thương Nhị Hoàng tử, thậm chí còn hơn cả Thái Tử, Âu Dương Hạo có chút suy nghĩ.

“Đương nhiên, lúc trước Nhị Hoàng tử làm như vậy với Thiển Thiển, là muốn để Tuyết Nhi thấy tâm ý của mình.”

Âu Dương Vũ Kiệt và Nhị Hoàng tử có mối quan hệ tốt, về chân tướng của sự việc lúc trước là như thế nào thì cũng không quan trọng.

“Nếu vậy, bây giờ ta sẽ tiến cung gặp Thánh Thượng.”

Âu Dương Hạo cẩn thận cân nhắc rồi quyết định.

Thánh Thượng tứ hôn, ông vốn đã cảm thấy có ý đồ gì đó, hiện giờ toàn bộ binh quyền của phủ Chiến Vương đã bị thu hồi, vì sao Thánh Thượng lại đột ngột tứ hôn, trong lòng ông vẫn luôn nghi vấn, hiện giờ phải thử một phen.

“Phụ thân, con sẽ đi gặp Nhị Hoàng tử, xem hắn thấy thế nào, nếu hắn có ý muốn cưới Tuyết Nhi, thì phải nhanh chóng quyết định việc này mới được.”

Âu Dương Vũ Kiệt sợ xảy ra chuyện bất ngờ, lập tức quyết định.

Nếu Thánh Thượng đồng ý ban Âu Dương Thiển Thiển cho Chiến Vương, như vậy phải nhanh chóng xác định hôn sự giữa Âu Dương Tuyết và Nhị Hoàng tử, nếu không nhỡ xảy ra biến cố gì thì sợ là sẽ vô cùng bất lợi cho Tướng phủ.

“Được, chúng ta chia ra hành động.”

Hai người một thì tiến cung, một thì đến phủ của Nhị Hoàng tử, nhưng Âu Dương Thiển Thiển lại không hề phát hiện ra hành động này.

Trong Ngự thư phòng, Đế vương Tần Cảnh Hạo đang phê duyệt tấu chương.

Tần Cảnh Hạo ước chừng hơn năm mươi tuổi, trên người mặc áo choàng cửu long thêu chìm, chân đi ủng tơ tằm thanh nguyệt, đầu đội mũ đại đế tử tinh.

Khi nhíu mày, ánh mắt sắc bén, thân hình vạm vỡ, tướng mạo đường hoàng.

Ánh mắt sáng lạnh lẽo, hai hàng lông mày đậm như vẽ, ngực nở, có sự oai phong vạn người khó địch nổi.

“Khởi bẩm Bệ hạ, Tả tướng cầu kiến.”

“Tuyên.”

Trong mỗi tiếng nói mỗi cử động của Tần Cảnh Hạo đều phô bày khí thế Đế vương.

“Vi thần bái kiến Bệ hạ, xin thỉnh an Bệ hạ.”

“Miễn lễ, ban ghế ngồi.”

Không chờ Âu Dương Hạo hoàn tất đại lễ ba quỳ chín lạy, Tần Cảnh Hạo lập tức nói.

“Đa tạ Bệ hạ.”

Âu Dương Hạo tạ ơn rồi ngồi xuống.

“Hôm nay ái khanh tiến cung, là có chuyện quan trọng gì?”

Tần Cảnh Hạo mở miệng hỏi.

Âu Dương Hạo là thần tử do một tay Tần Cảnh Hạo bồi dưỡng lên, tất nhiên là có tùy ý hơn một chút.

“Hôm nay thần tiến cung chỉ vì một chuyện, kính xin Bệ hạ giải thích nghi hoặc giúp vi thần.”

Âu Dương Hạo đứng lên hỏi, lại liếc mắt nhìn các thái giám và thị vệ hầu hạ xung quanh một cái.

“Đều đi xuống đi.”

“Vâng, Bệ hạ.”

Sau khi hành lễ, đám cung nhân đều rời khỏi Ngự thư phòng, trong Ngự thư phòng chỉ còn lại Âu Dương Hạo và Tần Cảnh Hạo, Tần Cảnh Hạo nói:

“Bây giờ có thể nói rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio