Minh Vương Độc Phi

chương 2: 2: đi chung đường gặp nạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thành Ngọc Lan là một tòa thành nhỏ hẻo lánh thuộc vương triều Nhật Diệu, nơi này trừ không khí rất trong lành ra thì thật sự là không có ưu điểm gì.

Bước vào trong phòng, nhìn mọi thứ rách nát, Lục Nhụy nhịn không được nhíu nhíu mày.

‘nơi như vậy mà là chỗ ở của người sao? Trong phòng ngoài việc không bị dột mưa ra thì đều rách nát hết rồi.’

“Tiểu thư, đêm nay chúng ta thật sự phải ở đây sao? Nơi này quá rách nát rồi.”

Nàng biết mình không thể thay đổi được quyết định của Âu Dương Thiển Thiển nên vừa nói vừa bắt tay vào thu dọn.

Tuy thỉnh thoảng vẫn cho người đến quét dọn nhưng không hề mua sắm thêm thứ gì cả.

“Chỉ một đêm mà thôi.

Đúng rồi, Mộc Vân Hiên ở đâu?”

“Mộc Vân Hiên và Mộc Trấn Nam ở trong một căn nhà của Mộc gia tại phía đông thành.

Tiểu thư định đi ngay bây giờ sao?”

“Ừ, ta đến Mộc gia, muội hãy đi báo với người của Tướng phủ phái tới, nói ngày mai chúng ta sẽ đi.”

“Được.”

Lúc Âu Dương Thiển Thiển ra khỏi phòng thì đã biến thành một công tử nhẹ nhàng đeo mặt nạ, bên hông cài một cây sáo ngọc, tay đeo bao tay tơ tằm, đến cả hầu kết cũng được ngụy trang, nếu không nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng thì tuyệt đối không thể tưởng được nàng là công tử Ngọc Địch.

Sau một khắc chung, nàng đã xuất hiện tại Mộc gia.

Mộc Vân Hiên thấy một công tử áo trắng tới cửa, đeo mặt nạ gỗ, lạnh nhạt như tiên thì lập tức vội vàng đi ra phía trước nghênh đón.

“Công tử, ta đợi đã lâu, mời vào.”

“Bệnh nhân đâu?”

Giọng nói lạnh như băng xẹt qua tai Mộc Vân Hiên.

“Xin mời công tử đi theo ta.”

Mộc Vân Hiên không dám có chút chậm trễ, sợ chọc cho tâm trạng của công tử Ngọc Địch không vui một cái là sẽ nghênh ngang bỏ đi.

Chuyện như vậy không phải là chưa từng xảy ra, nếu công tử Ngọc Địch nghênh ngang bỏ đi thì Mộc Trấn Nam chỉ có con đường chết.

Mộc Vân Hiên đưa công tử Ngọc Địch đến căn phòng ở phía đông, nhìn thấy môi Trang chủ Hãn Hải sơn trang Mộc Trấn Nam đã tím, sắc mặt tái nhợt, đang nằm hôn mê.

“Thù lao đã chuẩn bị xong chưa?”

Âu Dương Thiển Thiển không tiến lên xem xét bệnh tình của Mộc Trấn Nam, chỉ cần liếc mắt một cái là nàng có thể xác định rồi nên nàng hỏi Mộc Vân Hiên.

“Công tử có thể giải độc cho gia phụ hay không?”

Mộc Vân Hiên lo lắng hỏi.

“Có thể.”

Đối với nàng thì nhất câu hôn chẳng phải là loại độc không thể giải được, chẳng qua dược liệu để giải độc thì lại hơi đặc biệt, nhưng với địa vị và tài lực của Hãn Hải sơn trang thì muốn tìm những loại dược liệu đó cũng không khó khăn gì.

“Linh chi ngàn năm, chính là báu vật quý giá nhất của Hãn Hải sơn trang, lần này đi ra ngoài lại không mang theo, kính xin công tử giải độc cho gia phụ trước, sau đó ta sẽ đích thân dâng lên.”

“Thật sao? Không ngờ Thiếu trang chủ lại không biết điều kiện mời ta ra tay, thế thì ta sẽ không quấy rầy nữa.”

‘Ngày hôm qua đã bảo Lục Nhụy thông báo cho Mộc Vân Hiên, lấy linh chi ngàn năm để trao đổi, không ngờ Mộc Vân Hiên lại định dùng mánh lới, không đem đồ đến mà dám đòi ta ra tay.’

“Xin công tử chờ chút, ta đã phái người quay về lấy rồi, Lạc thần y nói gia phụ khó mà chịu được quá đêm nay, kính xin công tử từ bi, ra tay cứu giúp.”

Giờ phút này xem như Mộc Vân Hiên đã hiểu vì sao công tử Ngọc Địch lại khiến người ta vừa e ngại vừa sợ hãi, quả nhiên là danh bất hư truyền.

“Cho ông ta ăn vào.”

Âu Dương Thiển Thiển lấy từ trong lòng ra nột viên thuốc, đưa cho Mộc Vân Hiên.

“Đa tạ công tử ra tay cứu giúp.”

“Ngươi đừng mừng vội, viên thuốc này chỉ có thể kéo dài tính mạng của Mộc Trang chủ đến trưa mai, trước buổi trưa, nếu ta vẫn chưa nhận được thứ mà ta muốn thì đến cả thần tiên cũng không thể cứu được.”

‘Công tử Ngọc Địch ta không thể mở ra tiền lệ được, một khi có tiền lệ thì sau này ta còn ngang ngược thế nào được nữa, huống chi ta đã vứt bỏ cái gọi là từ bi từ lâu rồi.

Sinh tử có số, phú quý ở trời, ta không thể thay đổi được, mà cho dù ta có thể thay đổi thì nàng cũng còn ngại phiền toái ấy chứ?’

“Việc này…”

Mộc Vân Hiên không ngờ công tử Ngọc Địch quả nhiên đúng như lời đồn, không hề có chút lòng từ bi của người làm nghề y, nên đành nói:

“Kính xin công tử ở lại trong sương phòng, ta sẽ phái người nhanh chóng đưa thứ mà công tử muốn đến.”

“Không cần, sau khi có đồ thì sẽ có người đến lấy, đến lúc đó người đó sẽ đem đơn thuốc giải đến, kính xin Thiếu trang chủ hãy chuẩn bị thuốc trước, xin cáo từ.”

Âu Dương Thiển Thiển nói xong, đi thẳng ra cửa.

Nàng thừa hiểu sự cẩn thận của Mộc Vân Hiên.

‘Dám đùa với ta sao, người nằm trên giường là phụ thân của hắn, chẳng có quan hệ gì với ta, cái gì mà nhân từ chứ, nằm mơ! Nếu không vì linh chi ngàn năm quý hiếm thì ta đã nghênh ngang bỏ đi từ lâu rồi.’

“Xin hỏi công tử, trong đó có loại dược liệu đặc biệt gì cần phải chuẩn bị trước không?”

“Quỷ châm thảo.”

Quỷ châm thảo không phải là loại thảo dược thường dùng, ngay cả những hiệu thuốc lớn cũng chưa chắc đã có, đây là vị thuốc dùng để giải độc đã ngấm vào máu rất ít dùng, nếu xử lý không tốt thì ngược lại còn biến thành độc dược.

Nhưng có Lạc Trần ở đó rồi thì tất nhiên là nàng không cần tốn thời gian giải thích làm gì.

Vừa dứt lời, bóng người đã biến mất không thấy tăm hơi.

Trở về phòng, Âu Dương Thiển Thiển thay một bộ trang phục vải thô, nhưng vẫn khó giấu được dung nhan tuyệt sắc, Lục Nhụy ở bên cạnh nhìn mà vô cùng đau lòng, lo vải thô sẽ làm xây xước làn da trắng như tuyết của Âu Dương Thiển Thiển.

“Lục Nhụy, muội mặc bộ này nhìn cũng không tệ.”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn Lục Nhụy trong bộ trang phục vải thô, nhìn như một tiểu cô nương nhỏ nhắn khiến người ta quý mến.

“Tiểu thư, hay là bảo Sơ Tình hóa trang đi thay người, rồi chúng ta ngồi xe ngựa đuổi theo là được.”

Thành Ngọc Lan cách Kinh thành ít nhất cũng phải hơn mười ngày đường, nàng đã kiểm tra chiếc xe ngựa mà Tướng phủ chuẩn bị, nếu ở thành Ngọc Lan thì cũng coi như tàm tạm, nhưng ở Kinh thành thì đây chỉ là loại xe giành cho hạ nhân nhà giàu thôi, hoàn toàn không coi Âu Dương Thiển Thiển như một vị tiểu thư.

“Tiểu thư nhà muội mà lại lắm lời thế sao? Báo cho Sơ Tình, chờ nhận được linh chi thì hãy hóa trang rồi đem đơn thuốc và thuốc giải mà ta đã phối sẵn qua đó.

Mộc Vân Hiên lòng dạ hẹp hòi, bảo muội ấy phải cẩn thận.”

Âu Dương Thiển Thiển đưa đơn thuốc cho Lục Nhụy, nét chữ thanh thoát mạnh mẽ, hoàn toàn không giống nét bút của nữ tử.

Lục Nhụy thấy không khuyên giải được, đành cầm đơn thuốc ra khỏi phòng.

Sáng sớm hôm sau, xe ngựa đã tới trước cửa, người đánh xe là một quản sự tầm bốn mươi tuổi, nhìn Âu Dương Thiển Thiển xanh xao vàng vọt, trong đáy mắt hiện lên một tia khinh thường.

Lục Nhụy thật sự muốn tiến lên mắng người đánh xe, lại bị Âu Dương Thiển Thiển ngăn lại.

“Xa phu đại ca, đường đi xa xôi, làm phiền người.”

Âu Dương Thiển Thiển tỏ ra được sủng ái mà kinh sợ, khiến người đánh xe không có cách nào ra oai phủ đầu với Âu Dương Thiển Thiển.

“Nhị tiểu thư khách khí rồi, Đức Quý phụng mệnh tới đón tiểu thư, mời tiểu thư lên xe.”

Âu Dương Thiển Thiển lên xe rồi, Lục Nhụy bất mãn, mở miệng nói:

“Đức Quý đại ca, dọc đường làm phiền ngươi, đây là chút tấm lòng của tiểu thư, tuy không nhiều lắm nhưng vẫn kính xin ngươi nhận lấy.”

“Đâu có, đâu có.”

Đức Quý nhìn thấy bạc, thái độ không còn kiêu căng như lúc trước nữa mà tốt lên không ít.

Thời gian trôi qua từng ngày, càng đi về phía nam thì đường càng tốt hơn, tốc độ xe cũng nhanh hơn, sau vài ngày, Âu Dương Thiển Thiển cảm thấy xương cốt của mình sắp rời cả ra rồi.

“Tiểu thư, có muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút hay không?”

Sau vài ngày, đến Lục Nhụy còn sắp không chịu nổi, huống chi là một người không thích ngồi xe ngựa như Âu Dương Thiển Thiển?

“Không sao, chạng vạng ngày mai là có thể đến Kinh thành rồi.”

Âu Dương Thiển Thiển đau nhức toàn thân, nàng thực sự rất nhớ máy bay của kiếp trước, chỉ bay có hai giờ cũng bằng nàng ngồi xe ngựa cả mười ngày.

Xe ngựa đi xuyên qua rừng cây, Âu Dương Thiển Thiển ngồi trong xe nghe thấy tiếng đánh nhau.

“Tiểu thư, phía trước có đánh nhau, làm sao bây giờ?”

Lục Nhụy hiểu rõ với võ công của nàng và Âu Dương Thiển Thiển thì sẽ hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng bây giờ các nàng đang diễn vai tiểu thư và nha hoàn tay trói gà không chặt thì tất nhiên là không thể động thủ được.

“Không cần để ý.”

Xe ngựa phóng lên, Đức Quý kịp thời ngừng xe bước xuống, nhìn thấy cảnh đánh nhau ở phía trước thì lập tức nhảy xuống khỏi xe ngựa, nấp vào trong bụi cỏ, ôm đầu, sợ có nguy hiểm nên lặng lẽ rời xa nơi đánh nhau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio