Minh Vương Độc Phi

chương 39: 39: chữa trị cho nam cung thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai ngày qua, Âu Dương Thiển Thiển vừa điều trị thân thể cho Nam Cung Thương vừa cho Lục Nhụy chuẩn bị dược liệu, sức khỏe hiện giờ của Nam Cung Thương vẫn khiến nàng vô cùng lo âu.

“Tiểu thư, dược liệu đã chuẩn bị xong.”

Lục Nhụy bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng chuẩn bị xong tất cả dược liệu mà Âu Dương Thiển Thiển cần, may mà lúc trước Lục Nhụy có mang theo cây linh chi ngàn năm của Hãn Hải sơn trang, nếu không thì sợ là đã phải lùi lại thời gian trị liệu.

“Gần Kinh thành có chỗ nào có suối nước nóng?”

Âu Dương Thiển Thiển để quyển sách trên tay xuống, từ từ mở miệng hỏi.

Mấy ngày nay, nàng đã cho Nam Cung Thương tắm thuốc để khơi thông kinh mạch, nhưng chất nước bình thường thì không có đủ nguyên tố vi lượng, nếu muốn phát huy được công hiệu lớn nhất của linh chi ngàn năm thì phải có suối nước nóng.

“Thiển Thiển, muốn đi ngâm suối nước nóng sao? Ta có một biệt viện ở Khê sơn, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đi cùng nàng.”

Nam Cung Thương vừa mới tắm thuốc xong, nghe thấy Âu Dương Thiển Thiển hỏi vậy liền đến gần nói ra.

“Không phải vậy, ta đã cho người chuẩn bị xong dược liệu rồi, muốn trị liệu vết thương của huynh thì cần ít nhất là nửa tháng.

Hiện giờ, tất cả mọi người đều biết ta bị nhiễm bệnh đậu mùa, vừa vặn ta có thể mượn danh đi an dưỡng để trị liệu cho huynh.

Nhưng, một trong những vị thuốc này cần phải dùng nước nóng thì mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất, hơn nữa, muốn khôi phục dây thần kinh đã tổn thương của huynh thì cũng phải cần có một phương pháp đặc biệt nữa.”

Âu Dương Thiển Thiển khẽ mỉm cười, nói.

Mấy hôm nay khí sắc của Nam Cung Thương đã tốt hơn nhiều.

“Được rồi, ta sẽ cho người đi thu xếp, sáng mai đi.”

Nam Cung Thương nhìn sắc trời một chút, mấy ngày nay Âu Dương Thiển Thiển đã hao tốn không ít công sức vì hắn, hắn không đành lòng để Âu Dương Thiển Thiển mệt nhọc như thế.

“Được, Lục Nhụy, tối nay muội hãy đi xử lý một chút việc.”

“Vâng, tiểu thư.”

Sau khi Lục Nhụy rời đi, Nam Cung Thương ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, nhìn mặt trời ngả về tay, đưa tay cầm tay Âu Dương Thiển Thiển, hai người không nói gì, hưởng thụ sự bình yên hiếm hoi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Lâm kiểm tra sức khỏe cho Âu Dương Thiển Thiển đã được hóa trang, phát hiện bệnh tình của Âu Dương Thiển Thiển đã nặng hơn mấy ngày trước rất nhiều, đến cả Thu Nguyệt cũng có dấu hiệu bị lây bệnh, nên kê đại cho Âu Dương Thiển Thiển một đơn thuốc rồi vội vàng rời khỏi Lạc Âm các.

Sau khi Hứa Lâm rời đi, Âu Dương Thiển Thiển lập tức lấy danh nghĩa đi an dưỡng để cùng Nam Cung Thương ngồi một chiếc xe ngựa nhỏ lặng lẽ rời khỏi Vương phủ, đi đến Khê sơn.

Dọc đường, không khí trong lành khiến Âu Dương Thiển Thiển cảm thấy tự do thoải mái.

“Thiển Thiển, có thích nơi này không?”

Nam Cung Thương nhìn cảnh sắc vừa quen thuộc vừa xa lạ, đã năm năm rồi hắn không tới đây, với hắn mà nói thì tựa như đã qua cả một thế kỷ, khó trách lại cảm thấy xa lạ.

“Không tệ, tốt hơn Vương phủ, nhưng không bằng nơi mà ta đã lớn lên.”

Cảnh sắc của Vô Thanh cốc là tuyệt nhất thiên hạ, nàng dùng thân phận công tử Ngọc Địch, đã từng đi qua rất nhiều nơi, nhưng đến đâu cũng thấy Vô Thanh cốc tốt nhất, nếu có thể, nàng nguyện ở đó suốt đời.

“Chờ giải quyết xong tất cả mọi chuyện, ta cùng nàng trở về, nếu nàng thích, thì sau này chúng ta sẽ sống ở đó.”

Dọc đường, Nam Cung Thương luôn cầm tay Âu Dương Thiển Thiển, chưa bao giờ buông ra, hắn tin Âu Dương Thiển Thiển, nhưng lại sợ mình không thể ở bên nàng đến già.

“Được, trong cốc rất đẹp, bốn mùa như xuân, à, có thể nói là bốn mùa như đông.”

Trong Vô Thanh cốc, hoa mai nở suốt quanh năm, dù đi đến chỗ nào thì cũng đều ngửi thấy mùi hoa mai nhàn nhạt, vô cùng thanh nhã.

Xe ngựa đi tới biệt viện, Lục Nhụy đã chuẩn bị xong tất cả, đứng ở cửa đợi Âu Dương Thiển Thiển đến.

= = = = = = = = đừng để ý đến ta = = = = = = =

“Tiểu thư, thuốc tắm đã được chuẩn bị xong.”

Sau khi ăn bữa trưa đơn giản, Lục Nhụy đi tới báo.

“Được.”

Âu Dương Thiển Thiển trả lời Lục Nhụy rồi nói với Nam Cung Thương:

“Thương, ta sẽ tiếp tục cho huynh tắm thuốc thêm hai lần nữa, hai ngày sau sẽ trị thương cho huynh.

Kim bạc mà ta cần khi nào thì có thể tới?”

Cơ Quan cốc cách Kinh thành khá xa.

“Tối hôm nay là có thể đến.”

Hai ngày sau.

Trong phòng không có sương mù bao phủ, Nam Cung Thương nằm trên ghế dài, đã tháo tất ra.

Sau bốn ngày điều dưỡng, hai chân vốn không có cảm giác đã dần dần có chút huyết sắc, không còn tái nhợt như trước nữa.

“Thương, ta sẽ dùng linh chi ngàn năm để kéo dài tính mạng cho huynh, độc trong cơ thể huynh khiến thuốc tê không thể phát huy tác dụng được, ta chỉ có thể dùng kim bạc phong bế giác quan của huynh, nhưng không thể hiệu quả như thuốc tê, huynh chịu được chứ?”

Âu Dương Thiển Thiển nghiêm túc nhìn Nam Cung Thương, dịu dàng hỏi.

“Không thể phong kín huyệt đạo của sư đệ lại sao?”

Bạch Nghiêu đứng bên cạnh trợ giúp mở miệng hỏi.

Người tập võ có thể dùng nội lực để phong kín huyệt đạo, nếu vậy thì Nam Cung Thương sẽ không cảm thấy đau đớn.

“Phong kín huyệt đạo thì sẽ chặn huyết mạch lưu thông, độc tố trong cơ thể huynh ấy đã ảnh hưởng đến dây thần kinh rồi, nếu như còn phong kín huyệt đạo thì sẽ ngăn cản việc chữa trị thần kinh.”

Âu Dương Thiển Thiển giải thích.

“Thiển Thiển, ta tin nàng, không có chuyện gì đâu.”

Hắn đã chịu đựng được sự đau đớn ban đầu, năm năm qua, không có lúc nào cảm giác đau đớn đó không làm phiền hắn.

“Lục Nhụy, đưa thuốc cho Thương uống.”

Âu Dương Thiển Thiển nói với Lục Nhụy.

Thuốc này là thuốc mà nàng dùng linh chi ngàn năm phối với vài loại dược liệu khác, phát huy công hiệu lớn nhất của linh chi ngàn năm, giờ phút này, nó được dùng để tăng cường thể lực Nam Cung Thương.

“Thương, ta sắp ra tay, huynh cố chịu đựng, ta sẽ cố gắng gia tăng tốc độ.”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn Nam Cung Thương một cái thật sâu, nói khẽ.

Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, thì cuộc phẫu thuật này phải kéo dài trên năm tiếng, hiện giờ, sợ là phải thành năm canh giờ.

“Thiển Thiển, ta sẽ không có chuyện gì, ta còn muốn sống cùng nàng đến khi đầu bạc.”

Nam Cung Thương mỉm cười, lần đầu tiên Bạch Nghiêu nhìn nụ cười của Nam Cung Thương mà cảm thấy sự dịu dàng.

Âu Dương Thiển Thiển dùng kim bạc phong bế mạch máu của Nam Cung Thương, chặn máu chảy xuống bàn chân, cầm dao mổ đặc chế, rạch lên miệng vết cũ của Nam Cung Thương, thậm chí còn rạch sâu hơn trước, nhanh chóng nạo hết những cặn bẩn và độc tố bám trên miệng vết thương vẫn chưa được xử lý hết, một tay cầm dao giải phẫu, một tay cầm nhíp, nhanh chóng xử lý vết thương.

Bạch Nghiêu kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn chưa bao giờ thấy kiểu chữa trị bằng cách rạch lại vết thương cũ, hắn không chỉ một lần ngăn cản Nam Cung Thương, nhưng Nam Cung Thương vẫn kiên trì tin tưởng Âu Dương Thiển Thiển như cũ.

Xử lý xong miệng vết thương, Âu Dương Thiển Thiển dùng đỉa hút hết độc trên miệng vết thương ra, để máu tươi từ từ chảy ra, sau đó bắt đầu nối các mạch máu và dây thần kinh đã đứt của Nam Cung Thương, mỗi động tác đều tập trung cao độ, Bạch Nghiêu nhìn động tác của Âu Dương Thiển Thiển, nếu không có kim bạc đặc chế thì không thể làm được những độc tác tinh tế như vậy.

Năm canh giờ sau, cuối cùng hai chân của Nam Cung Thương đã được băng bó lại bằng vải xô.

Sắc mặt Nam Cung Thương đã tái nhợt, nhưng từ đầu đến cuối, Nam Cung Thương đều không kêu lấy một tiếng.

“Thương, hé miệng ra.”

Âu Dương Thiển Thiển đỡ Nam Cung Thương đã bất tỉnh, bưng một chén thuốc, nói khẽ bên tai Nam Cung Thương.

Nam Cung Thương loáng thoáng nghe thấy tiếng Âu Dương Thiển Thiển, cố gắng mở mắt ra, nhưng lại không thể nào mở ra nổi.

Âu Dương Thiển Thiển từ từ đút từng thìa thuốc vào miệng Nam Cung Thương, cho đến khi không còn một giọt.

“Lục Nhụy, đặt một miếng nhân sâm vào miệng Thương.”

Hiện giờ vết thương cũ đã xử lý xong, kế tiếp là giải độc, miếng nhân sâm ngàn năm này là để duy trì mạng sống của Nam Cung Thương.

“Nhân sâm ngàn năm.”

Bạch Nghiêu nhìn miếng nhân sâm trong tay Lục Nhụy, kinh ngạc nói.

Hiện giờ ở Vương triều Nhật Diệu, chỉ trong Hoàng cung vẻn vẹn có một củ nhân sâm ngàn năm, khó trách Âu Dương Thiển Thiển lại nói dược liệu khó tìm.

Bạch Nghiêu nhìn Âu Dương Thiển Thiển với vẻ nghi ngờ.

‘Y thuật thế này, trong tay còn có nhân sâm ngàn năm, đến tột cùng nàng là ai?’

“Nếu có thể bình yên vượt qua một ngày một đêm thì Thương sẽ không có việc gì, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Sau khi xong hết mọi việc, Âu Dương Thiển Thiển nhẹ nhàng nói với Bạch Nghiêu.

“Không cần, ta sẽ chăm sóc sư đệ, Vương phi đi nghỉ trước đi.”

Bạch Nghiêu khách khí nói.

“Bạch công tử, ngươi đi nghỉ ngơi đi, Vương gia sẽ có tiểu thư chăm sóc, hơn nữa nếu Vương gia có xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thể xử lý được, không phải sao?”

Từ trước đến nay Lục Nhụy luôn nói thẳng, nên nói với Bạch Nghiêu cũng thế.

“Được rồi, vất vả Vương phi.”

Năm canh giờ, Bạch Nghiêu cũng sức cùng lực kiệt, liền không từ chối nữa.

Hơn nữa những lời Lục Nhụy nói cũng là sự thật, còn sự nghi vấn trong lòng thì hắn còn có thời gian từ từ lĩnh giáo Âu Dương Thiển Thiển.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio