Vừa mới sáng sớm, vạn vật còn đang lờ mờ, không khí sáng sớm đặc biệt thoải mái, nhắm mắt lại, có thể ngửi thấy mùi của tự nhiên, quả nhiên là không khí không bị ô nhiễm thật là tốt.
“Sở Thái Tử, người chờ một chút, Vương phi còn đang nghỉ ngơi, người không thể xông vào.”
Cổng chính Vương phủ vừa mới mở, Sở Nam Thiên lập tức vọt vào, chạy thẳng đến Thiên Vũ các.
“Chu quản gia, ngươi đừng cản ta, ta thật sự có việc gấp muốn tìm Vương phi.”
Sở Nam Thiên vừa giải thích, vừa bỏ qua Chu Thụy, vọt thẳng vào trong Thiên Vũ các.
Trong Thiên Vũ các, Âu Dương Thiển Thiển vẫn thả tóc dài, chậm rãi bước trong sân.
“Vương phi, Sở Thái Tử nhất định đòi xông vào, lão nô không ngăn được.”
Chu Thụy cúi đầu nói.
Từ khi Âu Dương Thiển Thiển vào ở trong Thiên Vũ các, Nam Cung Thương đã hạ lệnh, trừ khi có dặn dò từ trước, nếu không thị vệ và tiểu tư đều không được bước vào Thiên Vũ các. Mỗi sáng sớm, Âu Dương Thiển Thiển có thói quen tản bộ, Chu Thụy cũng rất ít khi tiến vào Thiên Vũ các.
“Chu bá, cứ làm việc của mình đi.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn vẻ mặt khó xử của Chu Thụy, nói.
“Vâng, Vương phi.”
Chu Thụy lập tức lùi ra.
Sau khi Chu Thụy rời đi, Sở Nam Thiên bối rối không biết nên mở miệng như thế nào, hắn cứ xông thẳng vào phủ Chiến Vương, thấy Âu Dương Thiển Thiển còn chưa chải tóc và buông xõa sau lưng, trên người mặc bộ áo trắng không nhiễm một hạt bụi trần, thì lập tức hiểu Âu Dương Thiển Thiển vừa mới thức giấc không lâu, chẳng trách Chu Thụy lại dốc toàn lực ngăn cản hắn.
“Sở Thái Tử sáng sớm đến đây là có chuyện gì?”
Trong lòng nàng biết vì sao Sở Nam Thiên lại đến, chỉ là không ngờ Sở Thiền lại là người quyết đoán đến vậy, hoặc là đối với Sở Thiền thì ở lại là mong muốn trong lòng nàng ấy, còn rời đi lại là quyết định mà nàng ấy không thể không làm, sự băn khoăn như vậy không phải là dễ đưa ra quyết định.
“Vương phi, hôm qua người đã nói gì với Thiền Nhi?”
Sở Nam Thiên lập tức lớn tiếng hỏi, biểu hiện hết sức kích động.
“Hôm nay Sở Thái Tử đến đây là để hỏi tội sao? Hay là muốn hỏi xem hôm qua chúng ta đã nói những chuyện gì. Nếu Sở Thái Tử biết được thì sẽ làm thế nào? Ta và Thiền Nhi nói gì, Sở Thái Tử có thể hỏi Sở Thiền, còn ta muốn hỏi Sở Thái Tử một câu, sáng sớm xông vào Thiên Vũ các, không cảm thấy quá thất lễ sao?”
Âu Dương Thiển Thiển lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Nam Thiên, nói.
‘Chuyện tình cảm, người bên ngoài vốn không thể nào nói được, chính hắn nhìn không thấu mà còn đến tìm mình hỏi tội, thiên hạ nào có đạo lý nào như vậy?’
“Rất xin lỗi, Vương phi, Thiền Nhi để thư lại rồi bỏ đi, ở Nhật Diệu, chỉ có Vương phi là có giao tình thâm hậu với Thiền Nhi, nhất thời tình thế cấp bách, kính xin Vương phi thứ lỗi.”
Hắn chỉ nghĩ đến chuyện xông tới đây nên hoàn toàn không để ý đến lễ nghi, đúng là quá mức đường đột, dù thế nào thì việc xông vào Thiên Vũ các cũng đã không còn gì để nói, Sở Nam Thiên lập tức xin lỗi.
“Để thư lại bỏ đi, Thiền Nhi không hề nói gì với ta. Chuyện khi nào?”
Âu Dương Thiển Thiển tỏ ra hoàn toàn không biết chuyện, hỏi.
“Đêm qua. Sáng nay ta mới vừa rời giường, thị nữ đến báo Thiền Nhi đã rời khỏi trạm dịch, nhất thời tình thế cấp bách, ta mới tới hỏi Vương phi, hôm qua Thiền Nhi có nói gì không?”
Sở Nam Thiên lo lắng hỏi, thật giống như vừa đánh mất một thứ vô cùng quan trọng, hoang mang hoảng hốt.
“Không hề nói gì cả, nhưng, nếu đã để thư lại rồi bỏ đi, ta nghĩ có lẽ nàng chỉ muốn đi xung quanh một chút, rời đi vào ngày hôm qua, hẳn là đi chưa xa, ngươi phái người tìm xung quanh xem.”
Âu Dương Thiển Thiển nói.
Nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng, nếu Sở Thiền đã quyết định rời đi, với sự hiểu biết của Sở Thiền về Sở Nam Thiên, Sở Nam Thiên muốn tìm được Sở Thiền, nhất định vô cùng khó khăn, nhưng mà, đó là sự lựa chọn của nàng ấy, nàng sẽ không tham dự.
“Vương phi nói đúng lắm, Vương phi có từng nghe Thiền Nhi nói muốn đi đến chỗ nào không?”
Sở Nam Thiên vẫn hy vọng có thể tìm được manh mối từ Âu Dương Thiển Thiển, nên tiếp tục hỏi.
“Chưa từng nghe nhắc đến, nhưng mà, Thiền Nhi là một nữ tử thông minh, chắc là sẽ tự bảo vệ tốt bản thân, ta cũng sẽ phái người tìm xung quanh xem, nếu có tin tức gì của Thiền Nhi thì ta sẽ liên hệ với Sở Thái Tử.”
Âu Dương Thiển Thiển nói.
“Đa tạ Vương phi, nếu Vương phi không biết Thiền Nhi đi đâu thì ta còn phải đi tìm Thiền Nhi, xin cáo từ trước, kính xin Vương phi thứ lỗi cho sự đường đột vừa rồi.”
Sở Nam Thiên nói xong, chắp tay từ biệt rồi nhanh chân rời khỏi phủ Chiến Vương.
Hắn vừa rời đi, Nam Cung Thương liền cầm một chiếc áo choàng, xuất hiện bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, tự tay choàng lên cho Âu Dương Thiển Thiển, động tác cực kỳ dịu dàng.
“Thiển Thiển, vừa nói dối hả?”
Nam Cung Thương nhẹ nhàng hỏi.
“Nói dối chỗ nào, ta thật sự không biết Sở Thiền đi đâu.”
Nàng biết Sở Thiền muốn ra đi, nhưng không ngờ Sở Thiền lại quyết định tại thời điểm này, đúng là khiến nàng có chút bất ngờ.
“Lý do mà Sở Thiền rời đi là bởi vì Sở Nam Thiên, đúng không?”
Khoác áo xong, Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển vào ngực, nhẹ nhàng hỏi.
“Thương, huynh cũng nhận ra được, huynh cảm thấy, con đường này của Sở Thiền có thể đi bao xa?”
Nàng chưa từng nếm trải tình yêu, nghĩ đến chuyện hôm qua, gò má Âu Dương Thiển Thiển có chút nóng lên.
“Thế cuộc của Nam Sở rất phức tạp, dứt khoát không thua gì Thiên Thánh, con đường này rất khó khăn, nhưng mà, kết quả cuối cùng được quyết định bởi tâm ý của chính bọn họ, nhất định không được buông tay nhau.”
Nam Cung Thương nắm chặt bàn tay lạnh giá của Âu Dương Thiển Thiển, nhẹ nhàng nói.
“Thương có vẻ hiểu rõ về Nam Sở?”
Âu Dương Thiển Thiển cười cười hỏi.
“Mười sáu năm trước, Hoàng thất Nam Sở đã từng trải qua một lần tắm máu, bây giờ con nối dòng của Hoàng thất Nam Sở còn rất ít, tuy bây giờ mọi người đã quên lãng, nhưng đoạn lịch sử đó vẫn còn tồn tại, hơn nữa còn khắc sâu trong lòng mỗi thành viên Hoàng thất Nam Sở. Nhưng mà, Thiển Thiển, nàng muốn tác thành cho bọn họ à?”
Nam Cung Thương từ tốn nói.
Hắn biết, Âu Dương Thiển Thiển sẽ hiểu ý của hắn.
“Không ai có thể tác thành cho bọn họ, người có thể tác thành cho bọn họ chỉ có chính bọn họ. Thương, huynh thấy thế nào?”
Âu Dương Thiển Thiển nắm chặt tay Nam Cung Thương, nhẹ nhàng nói.
“Đúng đấy, vận mệnh của mình, không nên do người khác quyết định.”
Vừa ăn sáng xong thì Triệu Đức liền đến truyền ý chỉ của Tần Cảnh Hạo, tuyên Âu Dương Thiển Thiển tiến cung.
“Thiển Thiển, chính mình cẩn thận.”
Tần Cảnh Hạo đột nhiên cho Triệu Đức tuyên Âu Dương Thiển Thiển tiến cung, Nam Cung Thương cũng ít nhiều đoán được ý đồ của Tần Cảnh Hạo.
“Thương, không sao, đừng quá mệt mỏi.”
Nhớ tới độc của Nam Cung Thương, Âu Dương Thiển Thiển dặn dò.
“Được, tối nay ta đi đón nàng.”
“Ừm.”
Sau khi từ biệt, Âu Dương Thiển Thiển lên xe ngựa mà Tần Cảnh Hạo phái tới đón nàng, Triệu Đức cũng đặc biệt tôn trọng nàng, nàng hiểu mục đích của Tần Cảnh Hạo, có bệnh thì vái tứ phương.
“Chiến Vương phi, đến rồi, xin mời xuống xe.”
Sau khi tiến cung, Triệu Đức chờ ở một bên, cung kính nói.
Trong cung không ít thị vệ và cung nữ nhìn thấy đến Triệu Đức cung kính với Âu Dương Thiển Thiển thì giật nảy mình.
“Triệu công công, hôm nay Bệ hạ tuyên ta tiến cung, đến tột cùng là có chuyện gì?”
Âu Dương Thiển Thiển tỏ ra không hiểu, hỏi.
Lúc tiến cung, Triệu Đức không cho phép Sơ Tình Lục Nhụy đi theo, đương nhiên Manh Manh cũng đành phải ở lại.
“Vương phi nhìn thấy Bệ hạ, tự nhiên sẽ biết, Vương phi, xin mời.”
Theo chỉ dẫn của Triệu Đức, Âu Dương Thiển Thiển đi thẳng vào Ngự thư phòng.
Trong Ngự thư phòng, Tần Cảnh Hạo đang phê duyệt tấu chương, Tần Tử Khanh đứng hầu ở bên cạnh, Tần Cảnh Hạo ngáp liên tục, thoạt nhìn hết sức rệu rã.
“Bệ hạ, Chiến Vương phi đến.”
Triệu Đức lập tức bẩm báo.
Triệu Đức truyền chỉ, Tần Tử Khanh đã sớm biết, chỉ là không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại thật sự đến. Sau khi hầu bên cạnh Tần Cảnh Hạo thì Tần Tử Khanh biết vì sao Tần Cảnh Hạo lại biến thành dáng vẻ này, đến tột cùng thì kẻ nào đã đưa thứ đan dược đó cho Trương chân nhân, Tần Tử Khanh không biết gì cả.
“Bái kiến Bệ hạ.”
Âu Dương Thiển Thiển hơi cúi người hành lễ, nói.
“Chiến Vương phi miễn lễ.”
Tần Cảnh Hạo ngáp một cái rồi nói, dường như toàn thân uể oải không có chút tinh thần nào cả.
Tần Cảnh Hạo nhìn chằm chằm Âu Dương Thiển Thiển mấy lần, hắn đã từng gặp vô số mỹ nhân, Thần phi hay Hoàng Hậu đều là những mỹ nhân khó gặp, nhưng chưa từng thấy ai như Âu Dương Thiển Thiển, là một mỹ nhân khí chất như tiên, lạnh nhạt như trăng.
“Chiến Vương phi, nghe nói ngày ấy tính mạng Sở Công chúa như ngàn cân treo sợi tóc, chính ngươi đã cứu nàng một mạng, có thật không?”
Một lát sau, Tần Cảnh Hạo mở miệng hỏi.
“Vâng.”
Âu Dương Thiển Thiển trả lời ngắn gọn.
“Vương phi có y thuật tuyệt hảo, không biết học từ ai?”
Tần Cảnh Hạo thăm dò, cho dù có nghe vô số lời đồn nhưng cuối cùng thì trăm nghe chẳng bằng một thấy.
“Lúc ở thành Ngọc Lan có bái một lão giả lánh đời làm sư phụ, nhưng mà, bây giờ sư phụ đã qua đời rồi.”
Nàng đã biểu diễn y thuật, nếu nói là bái người thường làm sư phụ thì tất nhiên là Tần Cảnh Hạo sẽ không tin.
“Như vậy rất tốt, Trẫm nghe nói Chiến Vương phi có y thuật tuyệt hảo, mấy ngày gần đây, Trẫm cảm thấy thể mệt mỏi không còn chút sức lực nào, xin mời Chiến Vương phi bắt mạch giúp Trẫm.”
Tần Cảnh Hạo đột nhiên có chút khó chịu, không tiếp tục hỏi thăm nữa, trực tiếp mở miệng nói.
“Vâng.”
Âu Dương Thiển Thiển nói.
Tần Cảnh Hạo đưa cổ tay ra, Âu Dương Thiển Thiển đi tới bên cạnh Tần Cảnh Hạo, lấy từ trong lồ ng ngực ra một tấm khăn lụa, phủ lên cổ tay Tần Cảnh Hạo, sau đó đưa tay ra, bắt mạch cho Tần Cảnh Hạo.
Thấy mạch tượng của Tần Cảnh Hạo nhảy lên, Âu Dương Thiển Thiển nghĩ thầm.
‘Lúc trước mình chế tác viên thuốc, vốn tưởng rằng thời gian sẽ chậm một chút, bây giờ xem ra, gần đây Tần Cảnh Hạo đã tăng liều lượng, hôm nay triệu kiến mình, một trong số những nguyên nhân, sợ là viên thuốc còn lại không nhiều, không đợi được nữa.’
“Vương phi, tình hình Phụ hoàng thế nào?”
Thấy Âu Dương Thiển Thiển rút tay khỏi cổ tay Tần Cảnh Hạo, Tần Tử Khanh lập tức hỏi.
“Bệ hạ không hề có bệnh, mà là trúng độc, không, cũng có thể nói đây không phải loại độc dược bình thường, dùng với liều lượng nhỏ thì nó không phải độc, nhưng nếu dùng lâu dài thì sẽ khiến người ta nôn nóng, hao mòn tất cả tinh thần, từ từ chết đi.”
Âu Dương Thiển Thiển không hề che giấu, nói thẳng.
“Vương phi, ngươi thật là to gan, dám nguyền rủa Bệ hạ.”
Triệu Đức lập tức quát.
“Triệu công công, vì là đại phu, ta chỉ nói sự thật chứ không phải là nguyền rủa, Triệu công công hầu hạ Bệ hạ đã lâu, sợ là đã phát hiện ra vấn đề từ lâu rồi, huống chi, hẳn là ngự y cũng đã kiểm tra cho Bệ hạ rồi, ta có nói thật hay không, trong lòng công công biết rõ, không phải sao?”
Âu Dương Thiển Thiển nói thẳng vào mặt Triệu Đức, nhất thời Triệu Đức không biết nên đáp lại Âu Dương Thiển Thiển ra sao, chỉ đành im lặng.
“Vương phi, loại độc này có thể giải hay không?”
Tần Cảnh Hạo lập tức hỏi, đột nhiên nhớ tới lời của Sát Phá. Bây giờ xem ra, thuốc này chính là ngũ thạch tán.
“Bệ hạ, ta không giỏi về giải độc, không thể làm gì được, nhưng mà, ta có thể kê một đơn thuốc, tạm thời giảm bớt đau đớn cho Bệ hạ.”
Âu Dương Thiển Thiển nói thẳng.
Muốn giải được độc của cây anh túc thì cực kỳ đơn giản, nếu Tần Cảnh Hạo có ý chí mạnh mẽ khác thường thì tất nhiên có thể làm được, nhưng đương nhiên là nàng sẽ không nói ra cách này.
“Vương phi, thật sự không thể giải độc sao?”
Tần Cảnh Hạo tỏ ra hoài nghi.
“Bệ hạ, tuy ta biết một chút y thuật nông cạn, nhưng không biết giải độc, nhưng mà, ta có thể tạm thời kê đơn thuốc, để Bệ hạ điều trị thân thể, Bệ hạ cũng nhân cơ hội đó tìm kiếm người có thể giải độc.”
Âu Dương Thiển Thiển nói thẳng.
Lời của Âu Dương Thiển Thiển khiến tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.
Trong lòng Tần Tử Khanh vui vẻ, trong lòng Triệu Đức thì lại lo lắng, chủ nào tớ đấy, nếu Tần Cảnh Hạo băng hà, thì cái mạng này của hắn cũng chấm dứt, hắn không chỉ lo cho chính mình, trong lòng Tần Cảnh Hạo dâng lên mối hận thù với Thần phi, nhưng hôm nay lại không hề có bất kỳ chứng cứ nào.
“Triệu Đức, đưa Vương phi đến thiên điện nghỉ ngơi.”
Tần Cảnh Hạo căn dặn.
Ông muốn kiểm tra Âu Dương Thiển Thiển một phen, để tránh Âu Dương Thiển Thiển che giấu y thuật.
“Vâng, Bệ hạ.”
Triệu Đức lập tức đưa Âu Dương Thiển Thiển vào thiên điện, sau đó rời đi.
Trong thiên điện, chỉ còn lại một mình Âu Dương Thiển Thiển, chẳng bao lâu sau, cung nữ bưng lên một bình trà, với một vài đ ĩa bánh.
“Tử Khanh, con đi thử kiểm tra Chiến Vương phi một chút xem có phải nàng không biết giải độc hay không.”
Trong ánh mắt Tần Cảnh Hạo lóe lên tia tính toán, căn dặn Tần Tử Khanh ở bên cạnh.
“Vâng, Phụ hoàng.”
Tần Tử Khanh không ngờ Tần Cảnh Hạo lại đa nghi đến mức độ như vậy, lúc trước Hàn gia bị diệt, sợ là cũng liên quan đến sự đa nghi của Tần Cảnh Hạo.
Sau khi Tần Tử Khanh rời đi, Triệu Đức nhỏ giọng mở miệng hỏi:
“Bệ hạ hoài nghi Chiến Vương phi che giấu tài năng?”
“Chuyện năm năm trước, sợ là Nam Cung Thương đã biết rồi, ngươi nói xem, Chiến Vương phi sẽ thật lòng ra tay cứu giúp sao?”
Tần Cảnh Hạo nói thẳng với Triệu Đức. Những năm qua, Triệu Đức biết hầu hết những việc làm của Tần Cảnh Hạo.
“Bệ hạ long uy, lão nô cảm thấy Chiến Vương phi không dám đâu.”
Triệu Đức thuận miệng nói, Triệu Đức đi theo Tần Cảnh Hạo nhiều năm sao lại không biết lúc nào thì nên nói cái gì.
Tần Tử Khanh đi tới thiên điện, nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển đang ở trong thiên điện một mình, vội đi tới trước mặt Âu Dương Thiển Thiển, nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, liền ngồi xuống.
“Vương phi, độc của Phụ hoàng, thật sự khó giải sao?”
Tần Tử Khanh hỏi thẳng, thay vì hỏi dò còn không bằng nói là xác định.
“Không biết, ta không biết giải độc.”
Âu Dương Thiển Thiển nói thẳng.
Tần Tử Khanh nhìn Âu Dương Thiển Thiển trước mắt, có vẻ như không che giấu gì, nhưng trong lòng hắn vẫn tồn tại sự nghi vấn, không thể tin được lời của Âu Dương Thiển Thiển.
“Vương phi, uống chén trà, ta sẽ nói với Phụ hoàng, chờ lát nữa sẽ phái người đưa người xuất cung.”
Tần Tử Khanh rót một chén trà rồi đưa cho Âu Dương Thiển Thiển, nói.
Nhìn chén trà trong tay, Tần Tử Khanh thầm nghĩ:
‘Đừng trách ta, chỉ có như thế, ta mới có thể được Phụ hoàng tín nhiệm.’
“Đa tạ.”
Âu Dương Thiển Thiển cầm chén trà, ngửi thấy mùi thuốc mê trong chén trà, không có bất kỳ biểu lộ gì, uống cạn chèn trà, một lát sau, Âu Dương Thiển Thiển phẫn nộ nhìn Tần Tử Khanh một cái rồi chìm vào hôn mê.
“Xem ra, Chiến Vương phi thật sự không biết giải độc.”
Thấy Âu Dương Thiển Thiển đã ngất xỉu, Triệu Đức đi vào, nói.
“Xem ra đúng là như vậy.”
Tần Tử Khanh trả lời, nhưng vẫn luôn cảm thấy, tất cả có vẻ hơi quá thuận lợi, ngược lại khiến người ta không dám tin.
“Người đâu, đỡ Chiến Vương phi xuống nghỉ ngơi.”
Triệu Đức dặn dò cung nữ bên cạnh, trong ánh mắt mang theo một tia khác thường.
“Triệu công công, không phải đưa Chiến Vương phi về Vương phủ sao?”
Tần Tử Khanh nghi hoặc hỏi, không rõ đến tột cùng thì Triệu Đức muốn làm gì.
“Cẩn Vương, Hoàng Thượng còn ở Ngự thư phòng chờ người quay về phục mệnh đó?”
Triệu Đức nhìn Tần Tử Khanh một cái rồi nói.
“Vâng, Triệu công công.”
Tần Tử Khanh nhìn Âu Dương Thiển Thiển đang hôn mê một cái, trên nét mặt lóe qua một tia do dự, rồi vội rời khỏi phòng.
“Thuốc mê này đủ để Vương phi ngủ suốt mười mấy canh giờ, Vương phi cứ nghỉ ngơi thật tốt, người đâu, đỡ Vương phi vào phòng.”
Triệu Đức căn dặn cung nữ bên cạnh.
“Vâng.”
Cung nữ trả lời.
Đỡ Âu Dương Thiển Thiển đi vào bên trong, Triệu Đức thấy người đã tiến vào bên trong, liền xoay người rời khỏi thiên điện, đi vào Ngự thư phòng, tiếp tục hầu hạ Tần Cảnh Hạo.
Sau khi vào trong phòng, Âu Dương Thiển Thiển mở mắt ra, nhanh chóng điểm huyệt ngủ của hai cung nữ, nhìn hai người nằm dưới đất, nàng cười nhạt.
“Thương, xem đủ rồi, đi ra đi.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn sau tấm bình phong, nhẹ nhàng nói.
“Thiển Thiển, sao nàng lại phát hiện ra ta?”
Một người hoàn toàn xa lạ đi tới bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, nhỏ giọng nói, toàn bộ dung mạo và giọng nói đều đã thay đổi.
“Lúc ở một mình trong thiên điện đã cảm giác được huynh ở cách đó không xa.”
Âu Dương Thiển Thiển nói, ngửi mùi trong phòng, không nhịn được nhíu mày.
“Xem ra, Thiển Thiển đang nhớ ta, ta thật vui vẻ.”
Nam Cung Thương mặt dày nói.
“Huynh đúng là tự luyến. Đúng rồi, huynh nói xem, ta nên làm gì để phản kích đây?”
Âu Dương Thiển Thiển hưng phấn nhìn Nam Cung Thương, nàng có thể đại khái đoán được ý đồ của Triệu Đức, nàng cũng không quên ánh mắt lóe lên của Tần Cảnh Hạo, nhìn mà nàng thấy buồn nôn.
“Ta nghe Thiển Thiển.”
Nhớ tới thuốc mê, Nam Cung Thương hận không thể vọt thẳng ra ngoài gϊếŧ Triệu Đức, nhưng hành động này lại bị Âu Dương Thiển Thiển âm thầm ngăn cản, hết cách rồi, ai bảo hắn mãi mãi không có cách nào từ chối yêu cầu của nàng kia chứ.
“Tần Khả Tâm, Thương, huynh cảm thấy thế nào?”
Triệu Đức muốn đưa nàng cho Tần Cảnh Hạo, như vậy, nàng liền thuận lợi đưa Tần Khả Tâm cho Tần Cảnh Hạo, ai bảo Tần Cảnh Hạo thương yêu Tần Khả Tâm kia chứ? Nàng vẫn chưa quên chuyện lần trước Tần Khả Tâm mua sát thủ, bệnh thù dai của nàng rất đáng sợ.
“Không tệ, ta vô cùng đồng ý với ý kiến của Thiển Thiển, nhưng mà, Thiển Thiển, tiếp theo, hay là chuẩn bị một hồi trò hay, ta nghe nói Tần Tử Duệ có những [email protected] muốn rất đặc biệt, nàng thấy thế nào?”
Nam Cung Thương vô cùng ác thú nói.
“Tiếp theo nên làm thế nào, việc này cứ giao cho huynh, nhớ cho bọn họ uống thuốc, dù sao, uống thuốc mới càng thêm đặc sắc, huynh nói có đúng không?”
“Được, nghe Thiển Thiển.”
Nam Cung Thương vui vẻ, hắn càng ngày càng yêu thích tính có thù tất báo và sự thông minh của Âu Dương Thiển Thiển, quả thực là vô cùng thú vị, nhưng mà, hắn cũng không định để cho Tần Tử Khanh được yên.
Sau khi nhất trí, Nam Cung Thương và Âu Dương Thiển Thiển liền rời khỏi Hoàng cung, đi thẳng tới vườn sau của Túy Tiên lâu, dọc đường, không ai nhìn thấy bọn họ.
“Thương, chúng ta cũng sắp rời đi, nên kiếm thêm chút lộ phí, huynh cảm thấy thế nào?”
Uống tuyết sơn ngân châm, ăn điểm tâm, Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên nhớ tới kho báu của Tần Cảnh Hạo, liền nói.
“Được, cho người đưa đến Vô Thanh cốc, được không.”
Nam Cung Thương cưng chiều nói.
“Không cần, vẫn nên đưa đến Ma môn đi, của huynh không phải là của ta sao? Đúng rồi, quốc khố, huynh có cách nào không?”
Âu Dương Thiển Thiển tràn đầy chờ mong nhìn Nam Cung Thương.
Nàng đã hứa sẽ giúp Tần Tử Khanh một tay, nhưng không có nghĩa là Tần Tử Khanh có thể hạ độc nàng, cũng may là mọi loại độc đều không có tác dụng gì với nàng, nếu y thuật của nàng kém và không biết giải độc thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức độ nào kia chứ?
Nàng muốn cho dù Tần Tử Khanh có thể đăng cơ làm đế thì cũng sẽ trắng tay, để xem không có tiền thì Tần Tử Khanh còn có thể làm gì.
“Đằng nào cũng ra tay, hay là chúng ta vơ vét luôn kho báu của Thần phi, được không.”
Nam Cung Thương không hề cảm thấy có gì không thích hợp, tiếp tục đề nghị.
“Cũng được, như vậy sẽ đặc sắc hơn. Nhưng mà, Thương, tối nay có thể chuyển xong sao?”
Qua tối nay, thế cuộc sẽ thiên biến vạn hóa, bây giờ, thế lực của Ngục môn không ở trong Kinh thành, nàng không thể giúp gì được.
“Thiển Thiển quên là chúng ta còn có một nhánh quân đội.”
Nam Cung Thương nhắc nhở. Bây giờ Long Kỵ cấm quân đã ở trên tay hắn, lúc trước, sau khi Nam Cung Linh có được lệnh bài, thủ lĩnh của Long Kỵ cấm quân đã từng phái ra một nhóm người ẩn nấp ở Kinh thành, bây giờ muốn ra đi, vừa vặn mượn cơ hội này.
“Đúng nha, ta đã quên mất.”
Âu Dương Thiển Thiển cười ngốc, nói.
Mặt trời chiều ngả về tây, đêm đen chậm rãi giáng xuống, Âu Dương Thiển Thiển chưa trở lại Vương phủ, Sơ Tình Lục Nhụy vô cùng lo lắng, Manh Manh thấy sắc trời đã tối, thỉnh thoảng cũng nhìn ra đầu đường.
“Thương, gần đến giờ xem cuộc vui rồi, chúng ta đi thôi.”
Âu Dương Thiển Thiển nằm trong lòng Nam Cung Thương chậm rãi mở mắt ra, nhìn sắc trời một cái, ngái ngủ nói.
Hết cách rồi, mỗi ngày nàng nhất định phải ngủ đủ ba canh giờ, tối nay nhất định sẽ phải đi ngủ muộn nên nàng phải ngủ bù trước.
“Được, trước tiên rửa mặt một chút rồi ăn gì đó đã, Vấn Cầm đã chuẩn bị kỹ càng rồi.”
Nghe thấy giọng ngái ngủ của Âu Dương Thiển Thiển, Nam Cung Thương mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“Thương, ta tựa vào huynh cả một buổi trưa, chắc vai huynh tê lắm, để ta xoa bóp cho huynh.”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức tỉnh lại, ngượng ngùng nói.
Có lẽ những ngày gần đây, nàng luôn cảm giác có việc không tốt sắp xảy ra, tựa vào Nam Cung Thương, trong vô thức đã chìm vào giấc ngủ.
“Thiển Thiển tựa vào cả đời, ta cũng sẽ không cảm thấy tê.”
Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển, nhẹ nhàng đặt Âu Dương Thiển Thiển lên ghế, sau đó cầm khăn mặt, bắt đầu lau mặt cho Âu Dương Thiển Thiển, động tác vô cùng mềm mại.
Hai người ăn cơm tối xong mới rời khỏi Túy Tiên lâu.
= = = = = = = = = = = = = = =
Cùng lúc đó, Tần Tử Khanh rời khỏi Hoàng cung, trở lại trạm dịch, đột nhiên nhớ tới Âu Dương Thiển Thiển, trong lòng có một tia dự cảm không tốt, lập tức đi ra khỏi trạm dịch, ra tới cổng, lại ngừng lại, hít một hơi thật sâu, sau đó lại trở về trạm dịch.
“Bệ hạ, sắc trời không còn sớm, Bệ hạ có muốn đến thiên điện nghỉ ngơi chốc lát không?”
Triệu Đức nhẹ nhàng nói.
“Cũng được, hôm nay Trẫm có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút.”
Trở lại thiên điện, Triệu Đức hầu hạ Tần Cảnh Hạo rửa mặt, sau khi vào trong phòng, đột nhiên thấy thân thể thật giống như không nghe sai khiến, dần dần mất đi tri giác, Triệu Đức hầu hạ ở bên ngoài, lộ ra một nụ cười nhạt.
Cùng lúc đó, Tần Tử Duệ cũng xuất hiện ở trong cung Chiêu Dương.
“Mẫu phi, đến tột cùng chúng ta phải đợi tới khi nào, nhi tử sắp không nhịn được nữa rồi.”
Tần Tử Duệ có chút nóng nảy, nói.
Dĩ nhiên, Đường Mẫn và Tần Tử Khiêm đã trở lại Kinh thành, trong sứ thần ba nước thì sứ thần Bắc Minh quốc và sứ thần của Vương triều Thiên Thánh đã rời khỏi Nhật Diệu, chỉ có Sở Nam Thiên của Nam Sở là còn ở lại, nếu như không động thủ, hắn sẽ mất đi tiên cơ.
“Ngô ma ma, ngươi cho mọi người lui hết ra.”
Thần phi nhìn Tần Tử Duệ một cái, lập tức căn dặn.
“Vâng, nương nương.”
Sau khi cung nữ và ma ma rời đi, trong gian phòng chỉ còn lại hai người Tần Tử Duệ và Thần phi, không khí trong gian phòng đột nhiên xuất hiện một mùi hương ấm áp.
Hai bóng đen đi lướt trong cung, tất cả thị vệ canh gác đều không hề phát hiện ra sự tồn tại của hai người.
“Thiển Thiển, chúng ta chờ ở đó.”
Trong lòng Nam Cung Thương do dự, đúng là không nên để cho Âu Dương Thiển Thiển nhìn thấy những việc bẩn thỉu đó, nhưng ý chí của hắn lại nói cho hắn, Âu Dương Thiển Thiển không phải là một nữ tử bình thường, hắn yêu nàng, thì phải tôn trọng ý của nàng.
“Huynh đã bố trí xong rồi, chúng ta đến nhà kho nhỏ xem thế nào?”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức nói.
Thuốc độc mà ngày ấy Tần Cảnh Hạo cho nàng không phải là bí dược của Hoàng thất Nhật Diệu, nhưng mà, dù Tần Cảnh Hạo không muốn cho, thì mục đích ban đầu của nàng cũng không phải là nó nên nàng cũng không để ý lắm.
“Được, đi.”
Lúc hai người đến nhà kho nhỏ, mấy thị vệ đứng canh gác đều đang ngơ ngác, cửa nhà kho đã được mở rộng, thỉnh thoảng có từng nhóm năm ba hắc y nhân ra vào, tốc độ nhanh chóng, phảng phất không nhìn thấy bóng người, trong lòng Âu Dương Thiển Thiển âm thầm kinh ngạc, Ma môn quả nhiên không đơn giản.
“Thiển Thiển, có muốn vào trong xem không?”
Nam Cung Thương nhỏ giọng hỏi.
“Huynh nói xem, liệu ngày mai Tần Cảnh Hạo có nhận ra sự khác thường không?”
Âu Dương Thiển Thiển gật gật đầu, sau đó nói.
Nhà kho nhỏ này là nơi cất giữ bảo vật mà các đời Hoàng Đế Nhật Diệu thu gom được, luận về giá trị, mỗi thứ đều giá trị vạn kim, đương nhiên, điều đó chỉ đúng với những người yêu tiền thì mới có giá trị, còn đối với Âu Dương Thiển Thiển thì những bảo vật này chỉ là những thứ bình thường, nếu đổi thành dược liệu quý giá thì tất nhiên là sẽ hoàn toàn khác.
“Thiển Thiển, nàng nên tin tưởng ta, Tần Cảnh Hạo sẽ không có sức lực mà phát hiện ra đâu.”
Nam Cung Thương tự tin nói.
Hắn tin tưởng vào năng lực của mình, càng thêm tin tưởng vào viên thuốc của Âu Dương Thiển Thiển, đó chắc chắn là cực phẩm.
“Cũng phải. CCúng rồi, quốc khố, huynh không định đào một cái địa đạo, rồi trực tiếp dẫn tới lòng đất dưới quốc khố, sau đó vét sạch quốc khố đấy chứ?”
Âu Dương Thiển Thiển lớn mật suy đoán cách mà Nam Cung Thương sẽ dùng, sau đó nói.
Quốc khố chắc chắn là được xây dựng bằng đá phiến, nếu muốn làm một cách thần không biết quỷ không hay thì chỉ có lặng lẽ đi vào, đường hầm là lựa chọn tốt nhất.
“Có cảm giác được thấu hiểu, nhưng mà, không chỉ như vậy. Chờ sau khi vét hết quốc khố, đường hầm sẽ bị lấp lại một lần nữa, sẽ không có bất cứ kẻ nào phát hiện dị thường.”
Nam Cung Thương không hề che giấu, nói thẳng.
“Bên cạnh Thương xuất hiện thật nhiều nhân tài.”
Âu Dương Thiển Thiển khích lệ.
Trong lúc hai người đang tán gẫu, bên trong Ngự thư phòng, một trận gió thổi tới, Tần Cảnh Hạo toàn thân rệu rã, mở mắt ra, nhìn thấy một nữ tử nằm bên cạnh, tóc dài che khuất dung mạo của nữ tử, nhưng những mảnh y phục màu trắng bị xé rách khiến Tần Cảnh Hạo thấy hết sức quen thuộc, nhất thời sợ hết hồn.
Đây không phải là lần đầu Triệu Đức làm chuyện như vậy, nhưng ông không ngờ, lần này Triệu Đức lại lớn mật đến thế, Tần Cảnh Hạo vừa định đứng dậy trách cứ Triệu Đức thì độc lại phát tác, Tần Cảnh Hạo nhìn tình cảnh trên giường, chống đỡ thân thể, đi ra ngoài.
“Triệu Đức, đem thuốc đến.”
Tần Cảnh Hạo run rẩy gọi.
Gần đây độc phát càng ngày càng nhiều lần, càng ngày càng khó khống chế, ông cảm thấy mình sắp không gắng gượng được nữa, hơn nữa thuốc cũng gần hết rồi.
“Bệ hạ, người vẫn ổn đấy chứ.”
Triệu Đức đã từng ngăn cản Tần Cảnh Hạo dùng thuốc, nhưng lại không có bất kỳ hiệu quả nào, nên cuối cùng đã không ngăn cản nữa.
Sau khi dùng thuốc, Tần Cảnh Hạo vừa định trách cứ Triệu Đức thì một nữ quan vội vã xông vào.
“Nô tỳ bái kiến Bệ hạ.”
Nữ quan quỳ xuống hành lễ.
“Bình thân, nửa đêm đến đây, có chuyện gì.”
Tần Cảnh Hạo thấy rõ dung mạo của nữ quan, không phải là người mà hắn phái đến bên cạnh Thần phi sao? Nửa đêm đến, chắc chắn là có việc gấp bẩm báo, Tần Cảnh Hạo lập tức hỏi.
“Bệ hạ…”
Nữ quan nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu nói.
“Đều lui ra đi, Triệu Đức, ngươi cũng đi ra ngoài trước.”
Tần Cảnh Hạo lập tức căn dặn, độc của ông rõ ràng là do Thần phi hạ, nhưng Tần Cảnh Hạo vẫn không tìm được nguồn gốc của độc, Tần Cảnh Hạo vẫn tràn ngập nghi vấn về việc tại sao trên tay Thần phi lại có loại độc này.
“Nói đi.”
Sau khi tất cả mọi người lui ra, Tần Cảnh Hạo hỏi.
“Bệ hạ, nô tỳ vừa đi qua bên ngoài tẩm điện của Thần phi, nghe thấy trong phòng có tiếng han ái, nô tỳ kiểm tra một hồi, xác định có tiếng của nam tử, liền lập tức đến đây bẩm báo.”
Nữ quan cúi đầu, chỉ lo phải chịu lửa giận của Tần Cảnh Hạo.
“Thật chứ?”
Hai mắt Tần Cảnh Hạo đỏ ngầu, giống như muốn nổi giận, lập tức hỏi.
“Vâng.”
Nữ quan trả lời ngắn gọn.
“Triệu Đức, truyền lệnh xuống, bao vây cung Chiêu Dương.”
Tần Cảnh Hạo vừa chạy ra ngoài, vừa lớn tiếng căn dặn.
Một lát sau, Tần Cảnh Hạo đã xuất hiện ở ngoài cung Chiêu Dương, cung nữ thấy Tần Cảnh Hạo, vội vàng quỳ xuống hành lễ, Tần Cảnh Hạo nhanh chân đi thẳng vào tẩm điện của Thần phi, Ngô ma ma còn chưa kịp ngăn cản thì Tần Cảnh Hạo đã đẩy cửa tẩm điện ra.
Trong phòng, hơi thở han ái, những tiếng rêи ɾỉ vang lên, trong nháy mắt khiến tất cả mọi người đều tái cả mặt.
“Người đâu, lôi đôi cẩu nam nữ trong phòng kia ra cho Trẫm.”
Tần Cảnh Hạo tràn đầy tức giận, dặn dò thị vệ phía sau.
“Vâng, Bệ hạ.”
Thị vệ lập tức vọt vào trong phòng, trói hai người đến trước mặt Tần Cảnh Hạo, xuyên thấu qua ánh nến, Tần Cảnh Hạo thấy rõ dung mạo hai người, trực tiếp bị kinh hãi ngã ngồi xuống đất.
Sau khi thấy rõ hai người, tất cả nha hoàn và thị tỳ đều giật nảy mình, cúi đầu, không dám phát ra bất kỳ tiếng động gì.
Một cơn gió lạnh thổi qua, trong nháy mắt Thần phi và Tần Tử Duệ tỉnh lại, thấy mình bị thị vệ áp giải, trong lòng Thần phi và Tần Tử Duệ đã rõ, bọn họ bị bẫy rồi.
Thấy Tần Cảnh Hạo chấn kinh ngã ngồi dưới đất, Triệu Đức vội vã đỡ Tần Cảnh Hạo lên, Tần Cảnh Hạo không thể nào tin nổi gian phu trong phòng lại là thân nhi tử của mình, cũng là thân nhi tử của Thần phi, trên người Thần phi vẫn còn những vết xanh tím nhàn nhạt, có thể thấy là hành động vừa rồi vô cùng kịch liệt.
“Người đâu, phế bỏ vị trí hậu phi của Thần phi, đày vào lãnh cung, nhốt tên nghiệt tử này vào Thiên lao, sau ba ngày xử trảm.”
Tần Cảnh Hạo lạnh lùng nói.
Trong số các hậu phi, ngoài Nhu phi đã tạ thế thì phi tử mà Tần Cảnh Hạo yêu nhất chính là Thần phi, Tần Tử Duệ là Hoàng tử mà ông yêu thích nhất, không ngờ ông lại phải tận mắt nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Thần phi và Tần Tử Duệ còn đang kinh ngạc, chưa phục hồi tinh thần lại thì đã bị áp giải ra khỏi cung Chiêu Dương, có lẽ vì phải chịu kíᏂ ŧᏂíᏂ quá lớn, sau khi nói xong, Tần Cảnh Hạo lập tức ngất xỉu.
“Người đâu, đưa Bệ hạ về tẩm cung.”
Triệu Đức căn dặn, sau đó hình như nhớ ra cái gì đó, lại tiếp tục nói:
“Chờ đã, đưa Bệ hạ đến thiên điện trong Ngự thư phòng.”
Trở lại thiên điện, Triệu Đức hầu hạ Tần Cảnh Hạo dùng canh sâm, sau đó Tần Cảnh Hạo mới chậm rãi tỉnh lại, Tần Cảnh Hạo vừa tỉnh thì Đường Mẫn nghe tin cũng xuất hiện ở Thiên điện.
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương cầu kiến.”
“Nói cho Hoàng Hậu, cứ về cung Khôn Ninh đi.”
Tần Cảnh Hạo lạnh lùng nói.
Từ trước đến nay, Đường Mẫn và Thần phi luôn bất hòa, bây giờ, Thần phi xảy ra chuyện, tất nhiên là Đường Mẫn phải biết ngay.
Tần Cảnh Hạo thân là đế vương của Nhật Diệu, tất nhiên không muốn nhiều người biết được việc như thế, sao lại đồng ý nhắc lại chứ.
“Bệ hạ, ta đưa người trở về phòng nghỉ ngơi một chút.”
Triệu Đức thấy Tần Cảnh Hạo xoa xoa huyệt thái dương, lập tức nói.
Tần Cảnh Hạo gật gật đầu, Triệu Đức vội đỡ Tần Cảnh Hạo, tiến vào bên trong, nhìn thấy những mảnh y phục rách rơi xung quanh, trong nháy mắt Tần Cảnh Hạo nhớ ra chuyện trước đó, ông vừa bị Thần phi làm cho tức đến nỗi quên bẵng việc trong phòng.
“Triệu Đức, lập tức diệt trừ Chiến Vương phi đi.”
Tần Cảnh Hạo lạnh lùng căn dặn.
“Bệ hạ, chuyện này…”
Triệu Đức do dự.
Không phải trên tay ông không có mạng người, nhưng vào thời khắc này mà phải tự tay diệt trừ Chiến Vương phi thì ông còn có chút lo lắng.
“Triệu Đức, ở bên cạnh ta nhiều năm, ngươi hoàn toàn quên cái gì nên làm, cái gì không nên làm rồi sao? Chuyện hôm nay, ngươi phải bị tội gì.”
Tần Cảnh Hạo lạnh lùng nói.
Để Triệu Đức tự mình động thủ, là trừng phạt Triệu Đức, trong lòng Tần Cảnh Hạo biết rõ, sau ngày hôm nay, sợ là không thể giữ lại Triệu Đức này.
“Vâng, Bệ hạ.”
Triệu Đức lấy hết can đảm, đến vén màn ra, liếc mắt nhìn nữ tử nằm trên giường, nhắm mắt, đưa tay ra, trực tiếp bóp chặt cổ nữ tử.
Có lẽ bởi vì khó thở, nữ tử lập tức tỉnh lại, dùng toàn lực đẩy Triệu Đức ra, la lớn:
“Người đâu a, cứu mạng… cứu mạng…”
Phản ứng của nữ tử khiến Triệu Đức sợ hết hồn, Đường Mẫn chờ đợi ở bên ngoài còn chưa rời đi, nghe thấy tiếng kêu cứu mạng, mang theo cung tỳ, bỏ qua thái giám ngăn cản, lập tức vọt vào.
Sau khi vào phòng, nhìn thấy rõ dung mạo của nữ tử, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, Tần Cảnh Hạo sợ đến mức tê liệt ngã ngồi trên ghế. Hắn không sao tưởng tượng nổi nữ tử nằm trên giường lại là Tần Khả Tâm, toàn thân Tần Khả Tâm phô bày trước mắt mọi người, còn cả khung cảnh xung quanh nữa, y phục tán loạn khắp mặt đất, nàng là người đã từng xuất giá, đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.
“Bệ hạ, người làm sao có thể… Tâm Nhi… người… các người…”
Đường Mẫn nói lắp bắp, đầu tiên là nghe thấy việc ở cung Chiêu Dương, bà đã sợ đến mức bật dậy khỏi giường, nhưng hình ảnh trước mắt thì lại khiến bà nói lắp bắp.
Thân thể vốn đã bị độc bào mòn của Tần Cảnh Hạo lại một lần nữa ngất đi. Nghe thấy tiếng kêu cứu mạng, không ít thái giám và cung tỳ đều chạy vào, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, nhất thời Triệu Đức cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Sau một hồi, Đường Mẫn phục hồi tinh thần lại, nhìn mọi thứ trong phòng, không nói gì, xoay người đi ra ngoài, trên nét mặt, lộ ra tia tuyệt vọng.
“Tất cả lui ra.”
Sau khi Đường Mẫn rời đi, Triệu Đức lập tức căn dặn.
= = = = = = = = = = = = = = =
Hôm sau trời vừa sáng, việc trong cung đã truyền khắp toàn bộ Kinh thành. Nghe được tin tức, Tần Tử Khanh vội vã tiến cung. Hắn không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, nhất thời Hoàng gia trở thành đối tượng bị người người phỉ nhổ.
Thái Tử bị thương nặng, tu dưỡng ở Đông cung. Sau khi tiến cung, Tần Tử Khanh phải gánh trọng trách, đêm qua sau khi về cung Khôn Ninh, Đường Mẫn vẫn ngồi ngơ ngác, không có bất kỳ biểu lộ gì.
“Cẩn Vương Điện hạ, bây giờ Bệ hạ đang hôn mê, người xem, việc này nên xử lý như thế nào.”
Triệu Đức đi tới bên cạnh Tần Tử Khanh, hành lễ rồi hỏi.
“Triệu Đức, việc hôm qua, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Nhớ tới ngày hôm qua, Âu Dương Thiển Thiển hôn mê, trong lòng Tần Tử Khanh nổi lên nghi ngờ.
‘Lẽ nào là Âu Dương Thiển Thiển ra tay?’
“Điện hạ, chuyện này…”
Triệu Đức vô cùng khó xử, không biết nên mở miệng như thế nào.
Những năm qua, phàm là những cung nữ mà Tần Cảnh Hạo vừa mắt thì trong hậu cung đều không kể cấp bậc gì mà biến thành hậu phi, nhiều không kể xiết, những chuyện này, hắn không thể nói ra được.
“Cẩn Vương Điện hạ, Chiến Vương cầu kiến.”
Đúng lúc Triệu Đức đang khó xử thì một tiểu thái giám đi tới bẩm báo.
“Cho mời…”
Tần Tử Khanh do dự một chút rồi vội vã căn dặn.
Tuy bây giờ Nam Cung Thương không có binh quyền mà phủ Chiến Vương vẫn vững như thành đồng vách sắt, hắn không thể không khâm phục, bây giờ, lời đồn nổi lên bốn phía, thực sự không phải là thời khắc để đối địch với Chiến Vương.
“Cẩn Vương, Thiển Thiển đâu?”
Nam Cung Thương lạnh lùng hỏi Tần Tử Khanh.
“Chiến Vương, sao người lại hỏi thế, không phải hôm qua Vương phi đã trở lại Vương phủ rồi sao?”
Hắn không thể để cho Nam Cung Thương biết chuyện hôm qua Âu Dương Thiển Thiển uống chén trà có thuốc mê được, Tần Tử Khanh vội vàng phủ nhận.
“Hừ…”
Nam Cung Thương lập tức hừ lạnh một tiếng, bước nhanh chân, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, đi lại nhanh chóng, Tần Tử Khanh không kịp ngăn cản, chỉ đành đi theo sau Nam Cung Thương, Nam Cung Thương tìm kiếm khắp các căn phòng trong thiên điện.
Sau đó nhìn thấy cách đó không xa, ở một cánh cửa vô cùng hẻo lánh có khác thường, lập tức phi thân xông đến đẩy ra, nhất thời nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển đang hôn mê nằm trên đất, y phục còn dính bụi đất.
“Thiển Thiển, tỉnh lại đi… Thiển Thiển…”
Nam Cung Thương gọi mấy tiếng, Âu Dương Thiển Thiển vẫn không tỉnh lại, Nam Cung Thương ôm lấy Âu Dương Thiển Thiển, nhanh chân đi ra khỏi phòng.
“Cẩn Vương, không phải ngươi nói Thiển Thiển không ở trong cung sao? Chuyện hôm nay, ngươi nhất định phải cho Bản vương một câu trả lời, nếu không, Bản vương tuyệt không bỏ qua.”
Sau khi Nam Cung Thương nói xong, Tần Tử Khanh còn không kịp phản bác, Nam Cung Thương đã ôm Âu Dương Thiển Thiển, đi ra phía ngoài cung.
“Thiển Thiển, nằm trên đất, không chê dơ bẩn à.”
Sau khi rời khỏi cung, lên xe ngựa rồi, Nam Cung Thương vừa sửa sang lại y phục cho Âu Dương Thiển Thiển, vừa nói.
“Dơ bẩn, nhưng mà, ta muốn thử xem Thương có còn muốn ôm ta hay không.”
Âu Dương Thiển Thiển nở nụ cười tươi rói. Kỳ thực, chỉ có nằm trên đất thì sự việc mới thêm chân thực, dù sao nàng cũng rất thích cảm giác làm kẻ giật dây sau lưng.
“Kết quả có hài lòng không?”
“Thoả mãn.”