Nhan Nhiễm Tịch ngồi ở chính vị phía trên, nhìn bốn vị nữ tữ trước mặt sắc mặt tái nhợt, Nhan Nhiễm Tịch lộ ra một chút tươi cười xấu xa, nàng chính là cố ý, cố ý đem thi thể đặt ở bên ngoài, dám đánh chủ ý lên nàng, không cho ngươi một phen kinh hách thì không phải Nhan Nhiễm Tịch?
Nhan Nhiễm Tịch không nói gì, bưng trà trong tay, thản nhiên uống, bên cạnh Khinh Âm ôm Tiểu Hắc đứng ở một bên, Cổ Điệp còn lại là vẻ mặt cười xấu xa nhìn sắc mặt bốn người, Ngọc Lan không có ở đây, Khinh Âm sáng sớm đã sai nàng đi làm việc, các nàng cũng không muốn nuôi gian tế.
Kỳ thật các nàng đều giống với Nhan Nhiễm Tịch đó là có thù tất báo.
Đương nhiên các cũng có chỗ thiếu hụt, dù sao Nhan Nhiễm Tịch là duy nhất .
Thấy Nhan Nhiễm Tịch không nói gì, Thượng Quan Minh Nguyệt liền mở miệng, khinh thường hỏi: "Ngươi chính là Nhan Nhiễm Tịch tiếng xấu lan xa?"
Nhan Nhiễm Tịch nghe thấy câu hỏi không khách khí, chỉ cười cười, buông cái chén, ngẩng đầu nhìn hướng Thượng Quan Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Truyền xa không thể nói rõ, so với danh tiếng của công chúa không đủ để nói."
"Ngươi..." Biết Nhan Nhiễm Tịch nói không phải lời hay gì, nhưng nàng không thể cùng thân phận công chúa đánh đồng.
Nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt nói không ra lời, ba người khác đáy mắt xẹt qua một chút thâm ý.
"Ha ha, Tam tiểu thư vào cửa cũng không có hôn lễ gì, tỷ muội chúng ta biết tam tiểu thư đến cho nên muốn đến thăm." Trình Vũ Tĩnh rất là hào phóng cười nói.
"Nếu đã muốn biết bổn vương phi tới, như vậy Trình cô nương xưng hô có phải không đúng hay không? Hay là cảm thấy bổn vương phi không xứng để xưng hô?" Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nói, giọng điệu giống như không bỏ qua.
Trình Vũ Tĩnh con ngươi che giấu một đạo sắc bén, rất nhanh ẩn đi, tươi cười không giảm: "Là Tĩnh nhi sơ sót, còn thỉnh tỷ tỷ tha thứ."
Thưởng thức ly trà trong tay thản nhiên nói: "Trình cô nương ngươi nghĩ sai rồi, bổn vương phi trong nhà trừ bỏ có một muội muội, ta hình như không còn muội muội nào khác, khi nào thì ngươi làm muội muội ta?"
"Này..." khí tức của Nhan Nhiễm Tịch làm Trình Vũ Tĩnh sợ hãi.
Nhan Nhiễm Tịch tiếp tục nói: "Còn có nếu bổn vương phi không tha thứ, Trình cô nương sẽ làm gì?"
Mọi người thật không ngờ Nhan Nhiễm Tịch cường thế như vậy, bất quá đối với bọn họ chỉ cần không nhằm vào chính mình thì sẽ không tham gia, hơn nữa bọn họ muốn ở một bên xem náo nhiệt.
Trình Vũ Tĩnh thầm hận, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, một bộ bộ dáng đáng thương.
"Tỷ... Vương phi, không phải như thế, Tĩnh nhi chính là..." Thanh âm nghẹn ngào vang lên, làm cho Nhan Nhiễm Tịch hảo tán thưởng một phen, quả nhiên là diễn trò tốt.
Lúc này một cái thanh âm lãnh liệt truyền đến: "Sao lại thế này?" Không giận mà uy, tự nhiên bá khí.
Nhan Nhiễm Tịch theo thanh âm nhìn lại, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuyệt mĩ, mày kiếm hiên ngang, sỗng mũi thẳng tắp, nhếch môi, không có một tia tỳ vết nào, con ngươi đen như vực sâu, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, rõ ràng là một nam tử tuấn tú, lại mang theo xa cách cùng lạnh như băng, trên gương mặt băng lãnh không có biểu tình gì.
Nhan Nhiễm Tịch là một người mẫn cảm, tuy rằng nam tử đã áp chế khí tức lãnh liệt trên người, nhưng khí chất này khó có thể biến mất, nàng có thể rõ ràng cảm giác được nam tử này nguy hiểm.
Quần áo hắc y, giống chúa tể hắc ám, chỉ cần hắn liếc mắt một cái đã tạo cho người vô vàn áp lực, cảm giác giống như bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Khuôn mặt tuyệt mỹ làm cho nữ nhân đố kỵ, nhưng Nhan Nhiễm Tịch hiểu được, khuôn mặt đó là một nơi nguy hiểm khiến người ta tránh không được .
Chính là liếc mắt một cái, tự dưng sợ hãi, nam nhân như vậy, vô luận đi tới nơi đâu đều có người chú ý, cũng là chúa tể thế giới, chính là hắn đối với quyền lực rất coi thường, ánh mắt coi rẻ chúng sinh làm cho Nhan Nhiễm Tịch khó chịu, hắn coi như không có mọi người trong mắt, tuy rằng nàng không hy vọng cùng người như vậy có quan hệ, nhưng nàng sẽ không sợ hãi hắn, vì hắn với nàng là cùng một loại người.
Thấy Dạ Thương Minh đến mọi người trong ánh mắt mang theo mê luyến, nhưng cũng không dám quá mức, dù sao Dạ Thương Minh cũng là một người lãnh huyết vô tình.
Trình Vũ Tĩnh nước mắt mơ hồ hai mắt, bộ dáng làm cho người ta thương tiếc: "Không có gì, chính là Tĩnh nhi không cẩn thận va chạm vương phi."
Lúc này Dạ Thương Minh ánh mắt mới chuyển hướng, nhìn người đang ngồi trên ghế phía trước, trong tay cầm ly trà, hai con ngươi đen phủ sương mù, làm cho người ta cảm thấy huyễn hoặc, thấy không rõ cảm xúc bên trong, bộ dáng cười nhẹ, cảm giác thân thiết nhưng thực ra là xa cách, làm cho người ta cảm giác huyền bí muốn thân cận.
Cảm giác được vương phi không phải người vô năng trong truyền thuyết, hơn nữa, chỉ sợ vương phi sẽ không đơn giản như vậy, chính là hắn cũng không rõ, vương phi có phải hay không trên đường bị người ta tráo đổi? hắn sẽ hảo hảo tra xét.
Không nhìn nữ tử đang nước mắt như mưa, ánh mắt biến đổi, lãnh liệt sắc bén bắn nhìn thẳng Nhan Nhiễm Tịch, mang theo thanh âm từ tính, chậm rãi mở miệng: "Bên ngoài là chuyện gì xảy ra?" Áp lực vô hình, hướng Nhan Nhiễm Tịch hỏi, chính Nhan Nhiễm Tịch vẫn như trước ngồi yên chống lại cặp con ngươi đen kia, cười nhẹ nói: "Không có gì, chỉ là chết mấy người thôi."
Dạ Thương Minh nheo mắt lại, cho tới bây giờ đều không có người dám nhìn thẳng mắt hắn, ngay cả hai người bạn tốt cũng không, nhưng là... nữ tử trước mặt này lại dám.
"Các ngươi đều đi xuống đi." Dạ Thương Minh khoát tay.
Bốn người không dám ở lâu, ai cũng không dám ngỗ nghịch trước Dạ Thương Minh, vui sướng khi người gặp họa nhìn Nhan Nhiễm Tịch, vội vàng rời đi.
Nhìn hai tỳ nữ bên cạnh Nhan Nhiễm Tịch không có ý rời đi, mày dãn ra, trong mắt hỗn loạn không kiên nhẫn, thanh âm không hờn giận nói: "Không có nghe thấy lời của ta sao? Đi ra ngoài."