Nhan Nhiễm Tịch tự hỏi, đột nhiên ánh mắt nhíu lại, thanh âm băng lãnh vang lên: "Đi ra.
Một bóng đen hiện lên từ chỗ tối, xuất hiện ở trong phòng Nhan Nhiễm Tịch.
Nhan Nhiễm Tịch vừa thấy người tới, ánh mắt vốn lãnh liệt trở nên nhu hòa, cười nhảy từ trên giường xuống nhào vào lòng người nọ: "Ca ca."
Một tiếng ca ca kêu thật ngọt, bỏ mặt nạ ra, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra, trở nên nhu hòa, ngũ quan cân đối, đôi môi mỏng manh để lộ vẻ vô tình, nhưng lúc này dị thường ôn nhu: "Tiểu muội." Thanh âm hùng hậu làm người ta mê muội.
Nhan Nhiễm Tịch buông người đó ra, giữa mi lộ vẻ vui sướng: "Sao ca ca lại đến đây ?"
"Như thế nào? Không chào đón ta." Nam nhân tùy ý ngồi xuống, không có nửa phần câu lệ.
Nhan Nhiễm Tịch cũng ngồi xuống: "Ai nói, nhưng ca ca luôn là một đại nhân vật, sao hôm nay lại có thời gian đến thăm tiểu muội ?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ, trước kia muốn nhìn ngươi ngay cả bóng dáng đều tìm không thấy, hiện tại ở nơi đây, lại để cho người ta mời ta đến." tưởng tượng mình mỗi lần muốn gặp Nhan Nhiễm Tịch đều phải chạy đông tây, muốn liên hệ với nàng thì phải vất vả tìm tung tích.
"Nga ?" Nhan Nhiễm Tịch lông mi nhăn lại.
"Hôm nay có người đến mua đầu của ngươi, mười vạn lượng, thật sự là tiện nghi." Khóe miệng nam nhân cong lên, nhưng trong mắt một mảnh lạnh như băng.
"Xem ra tiểu muội thật đúng là vinh hạnh, để người ta nhờ tới Sát." trong giọng nói Nhan Nhiễm Tịch lộ ra châm chọc.
'Sát' là tổ chức sát thủ khiến mọi người sợ hãi, một khi 'Sát' tiếp nhận nhiệm vụ, trừ phi cố chủ tự mình giải trừ lệnh truy sát, nếu không, cho dù ngươi chạy trốn tới nơi đâu đều sẽ bị giết.
Có điều 'Sát' cũng rất có kỷ luật, có một ít nhân vật mẫn cảm 'Sát' sẽ không ra tay, cũng vì như vậy 'Sát' tuy rằng đáng sợ, nhưng không làm người trong giang hồ chán ghét.
Mà chủ nhân của 'Sát', chính là ca ca đứng trước mắt nàng, Bộ Kinh Thiên.
"Đúng vậy, ngươi thật sự là càng ngày càng có bản lĩnh, mới vừa rồi có người mua mạng ngươi, không biết ngươi còn gây ra chuyện gì." Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong giọng nói tràn đầy sủng nịch.
"Ngươi có biết, cho tới bây giờ đều là họa tìm ta, ta không có biện pháp nào, ca ca người nào muốn mua mạng của ta vậy." Nhan Nhiễm Tịch nhận trà Bộ Kinh Thiên đưa cho, tùy ý hỏi.
"Tra ra được là hàng xóm của ngươi, ở tại Tuyết uyển là Lý Tuyết."
"A, lại là nàng, hôm nay vừa vặn chết một người, thêm một người nữa cũng không sao, ca ca sẽ giúp tiểu muội báo thù chứ ?" Trong mắt thoáng qua sát ý, thật tốt, lặp đi lặp lại nhiều lần, thật sự là bám riết không tha, cho rằng Nhan Nhiễm Tịch nàng dễ chọc sao, vốn không nghĩ đánh, hiện tại xem ra cũng chỉ có thể dùng bạo lực giải quyết .
Hai người không có kinh động Khinh Âm và Cổ Điệp rời đi.
Tại Tuyết uyển
Lý Tuyết nhìn tỳ nữ Hạnh nhi của mình, có chút lo lắng hỏi: "Hạnh nhi, ngươi nói lần này Nhan Nhiễm Tịch sẽ không sống quá ngày mai chứ." Tỳ nữ này là nàng vô tình cứu được, vốn định cho nàng rời đi, nhưng nàng lại không đi mà đi theo bên người báo ân, nàng thông minh tài trí, Lý Tuyết liền dứt khoát cho nàng đi theo, sau lại giúp nàng bày mưu tính kế trong hậu viện này tranh đấu.
"Tiểu thư yên tâm đi, 'Sát' là tổ chức sát thủ nổi danh, khẳng định không có vấn đề gì." Hạnh nhi nói xong ánh mắt lộ ra một chút âm độc.
"Nhưng lòng ta có chút hoảng, ta cảm giác có chuyện gì không hay." Lý Tuyết nhíu mày nói.
Hạnh nhi cũng hơi lo lắng, một trận trầm mặc.
Trong phòng vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng "Ừ, lo lắng thật đúng ."
"Ai ?" Lý Tuyết cùng Hạnh nhi một trận kinh hoảng.
Nhìn về phía gian ngoài, chỉ thấy Nhan Nhiễm Tịch và một người mang mặt nạ nhàn nhã đi đến.
"Nhan... Vương phi." Lý Tuyết không thể tin nhìn Nhan Nhiễm Tịch.
Mà Nhan Nhiễm Tịch lúc này ánh mắt nhìn về phía Hạnh nhi bên người Lý Tuyết, ánh mắt nheo lại, khóe miệng lộ ra tươi cười nguy hiểm: "Ta nói Tuyết sườn phi như thế nào bám riết bổn vương phi không tha, thì ra là do ‘Thiên Diện Yêu Cơ’ trong giang hồ hiến kế." (yêu cơ ngàn mặt = thiên diện yêu cơ nhé, đừng nhầm)
"Thiên Diện Yêu Cơ ?" Lý Tuyết vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc nhìn Nhan Nhiễm Tịch, nhưng ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch luôn luôn ở trên người Hạnh nhi, thật không ngờ lại có cơ hội gặp được nàng ?
Hạnh nhi thấy vậy cũng không ngụy trang: "Ha ha, Nhan Nhiễm Tịch quả nhiên lợi hại, thế nhân đều nói Nhan Nhiễm Tịch trời sinh ngu dốt, yếu đuối nhát gan, nhưng ai có thể biết Nhan Nhiễm Tịch là một người lãnh huyết vô tình, nữ nhân mượn đao giết người, hừ, ở trước mặt ta thu hồi vẻ mặt tươi cười của ngươi lại, đó chỉ là mặt nạ để che đi trái tim lạnh như băng của ngươi thôi, thế nhân không biết, nhưng ta tự mình cảm nhận được, ôn nhu chỉ là giả dối để che mắt người đời."
Vẻ mặt Hạnh nhi tràn ngập phẫn hận, lại làm Lý Tuyết nghe đến mơ màng, nhưng cũng hiểu được một chút là Nhan Nhiễm Tịch kỳ thật rất lợi hại, lời đồn vô năng chỉ là giả.
"Thiên Diện Yêu Cơ, ngươi nói rất đúng." Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ như trước.
"Hừ, ngươi không động thủ, nhưng nếu không phải ngươi làm khó dễ, sao Tiêu Dao Tử có thể huyết tẩy ôn nhu hương ?"
"Ai, thật sự là không biết, nếu không phải ôn nhu hương các người muốn đoạt đồ của ta làm của riêng, đắc tội ta, sao ta có thể làm như vậy ?" Nhan Nhiễm Tịch vô tội nói.
"Hừ, nhiều lời vô ích, ngươi đã đến đây, hôm nay ta sẽ giết ngươi, báo thù cho các tỷ muội trong ôn nhu hương." Thân ảnh nhoáng một cái đến trước mặt Nhan Nhiễm Tịch, còn chưa kịp động thủ, một đạo chưởng lực mạnh mẽ đánh nàng bay ra ngoài.
Một ngụm máu tươi phun ra, ánh mắt vẫn đang nhìn Nhan Nhiễm Tịch nay mới nhìn người bên cạnh nàng, Lý Tuyết không biết, nhưng nàng trà trộn giang hồ nhiều năm như vậy, lăn lộn trong giang hồ rất nhiều, trừng mắt to nhìn nam nhân, hoảng sợ hô: "Sát chủ Bộ Kinh Thiên."