Minh Vương Sủng Phi

chương 42: thị huyết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

edit: quỳnh quỳnh

beta:rinina

Trở lại Tịch Uyển, Nhan Nhiễm Tịch nhận lấy ly trà Khinh Âm dâng lên, thản nhiên hỏi: "Thế nào ?"

Khinh Âm hồi đáp: "Mười tiểu thiếp thì đã giết chín, có một người của chúng ta bị thương nhưng không có nguy hiểm về tính mạnh, vốn định sẽ không xảy ra sự tình gì, nhưng không ngờ có một thiếp thất rất lợi hại, tuy rằng bị thương, nhưng không chết.

Tiểu thiếp ngoại trừ Trình Vũ Tĩnh ra thì đã giải quyết xong."

"Người con sống sót thì tư liệu điều tra sao ?"

"Đã điều tra xong, là một quan viên cấp dưới đưa lên, nhưng không bao lâu sau nhà người này đã bị diệt môn, cho nên đến nay lí lịch của nữ nhân này vẫn là không rõ ràng."

"Tên gọi là gì ?"

"Ngũ Dao."

"Ừ, phái người tiếp tục giám thị."

"Là."

"Phái người đi dược lâu thông tri một tiếng cho dược lão, nếu có người muốn lấy giải dược của 'Thị huyết', không cần khó xử, trực tiếp giao ra."

Khinh Âm kinh ngạc nhìn vào mắt của Nhan Nhiễm Tịch, nhưng là như trước vẫn lên tiếng trả lời: "Dạ."

Nhắm mắt lại, vẫy vẫy tay thì hai người họ đã biết Nhan Nhiễm Tịch muốn nghỉ ngơi, nên không lưu lại mà lui xuống, Tiểu Hắc thì vẫn ở lại bên người Nhan Nhiễm Tịch, bình thường Khinh Âm và Cổ Điệp, đương nhiên còn có Vô, nhưng là loại thời điểm này bọn họ không thể lưu lại, cho nên Tiểu Hắc và Tiểu Kim nghiễm nhiên ở lại bảo hộ Nhan Nhiễm Tịch.

Lại nói về hoàng cung, Trì Ngưng Liên và Bạch Ngạn Túng chạy tới ngay lúc thích khách đều đã tự tử hoặc trốn chạy hết.

Lúc này Dạ Thương Minh đã hôn mê , ở trong thiên điện, Thượng Quan Thương Vân gấp đến độ không có cách nào, nghe thấy người bên ngoài nói Bạch Ngạn Túng đến, nhanh chóng cho hắn tiến vào.

Bạch Ngạn Túng và Trì Ngưng Liên đi vào thì nhìn thấy Dạ Thương Minh đang nằm trên giường, cau mày đi lên kiểm tra một phen.

Thượng Quan Thương Vân vội vàng hỏi: "Thế nào rồi ?"

"Thai độc tái phát." Bạch Ngạn Túng vẻ mặt ngưng trọng nói.

"Thai độc ? Không phải tới đầu tháng mới tái phát sao ? Sạo lại phát bây giờ ?" Thượng Quan Nghị Sở nói.

"Chắc là do dược vật kích phát, mới khiến thai độc tái phát sớm hơn." Bạch Ngạn Túng cau mày: "Bây giờ thai độc đã ổn định lại, nhưng cứ thế này cũng không phải biện pháp, quan trọng nhất là cánh tay đang bị thương."

"Vết thương này có vấn đề ? Trách không được làm cách nào cũng không cầm máu được." Thượng Quan Nghị Sở nhíu mi nhìn vết thương vẫn đang chảy máu của Dạ Thương Minh.

"Tự nhiên cầm không được, trúng độc thị huyết." Bạch Ngạn Túng sắc mặt âm trầm nói.

"Thị huyết." Mọi người kinh ngạc , 'Thị huyết' là cái gì bọn họ đều rất rõ ràng, một trong các loại cực phẩm độc dược của dược lâu, lúc luyện ra 'Thị huyết’, quái y Phiêu Miểu để lại và nói, dược lâu chỉ bán túi, kết quả không đến một khắc 'Thị huyết' đã bán xong rồi, đương nhiên dược lâu vẫn còn chẳng qua không bán thôi.

Độc ‘Thị huyết' chỉ cần là miệng vết thương đụng vào một chút sẽ không ngừng đổ máu, cho đến hết mới thôi , nên xưng là 'Thị huyết' .

"Mẹ nó, cư nhiên là 'Thị huyết'! Có giải dược hay không?" Thượng Quan Thương Vân luôn tươi cười cũng không nhịn được mắng to rồi đứng lên, hỏi Bạch Ngạn Túng.

"Đây là dược thuộc loại cực phẩm, chỉ cần không phải Thiên Cực dược phẩm của dược lâu thì đều có giải dược, nhưng không biết bọn họ có cho không, mọi người đều biết, dược lâu cao cấp, ngoài dược phẩm còn người nào có giải dược, nhưng dược lâu có quy định của nó, hơn nữa cho dù là có cũng chỉ có một phần, thực không khéo lần này là giải dược của 'Thị huyết' đã bị Phiêu Miểu dặn dò, tuyệt đối không bán, dược lâu làm việc luôn luôn khác hẳn với người thường, nhưng tuyệt đối không được, thì bọn họ thà rằng hủy diệt cũng tuyệt không giao ra, cho nên nếu muốn lấy được giải dược thì rất khó." Bạch Ngạn Túng cũng không như ngày xưa mà tà cười , chỉ còn lại vẻ mặt ngưng trọng.

"Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác ? Ngươi không phải là sư huynh của Phiêu Miểu kia sao, ngươi thử dùng quan hệ xem có được không." Thượng Quan Nghị Sở cũng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này thôi.

Bạch Ngạn Túng vẻ mặt hiện lên u sầu: "Mặc dù ta là sư huynh của Phiêu Miểu, nhưng là trên đời này trừ sư phụ có gặp qua hình dáng của Phiêu Miểu, thì chúng ta căn bản chưa từng tiếp xúc qua, hơn nữa sư phụ thập phần yêu thương Phiêu Miểu, không có sự cho phép của Phiêu Miểu hắn tuyệt đối không để lộ nửa phần, trước kia ta cũng từng đi dược lâu, muốn Phiêu Miểu tự mình đến xem bệnh, không có kết quả gì, còn bị cự tuyệt ở ngoài cửa nữa, Phiêu Miểu căn bản là một tảng đá, quan hệ gì cũng không có tác dụng."

"Vậy làm sao bây giờ ? Bây giờ cũng không có biện pháp khác, chúng ta cùng đi, thử một lần, thật sự không được thì đi tìm sư phụ cũng được mà." Thượng Quan Thương Vân còn có chút lý trí.

"Cũng chỉ có thể làm như vậy." Sắc mặt của người nằm ở trên giường đã không còn chút máu. Bạch Ngạn Túng thở dài uy thuốc cho Dạ Thương Minh: "Đây là bổ huyết , còn có thể kiên trì một đoạn thời gian, chúng ta cũng phải nhanh chút hành động."

"Đợi chút, chị dâu đâu ?" Thượng Quan Nghị Sở coi như có chút lương tâm nghĩ đến Nhan Nhiễm Tịch

"Hừ, miễn bàn nàng đi, mình ở trong này sinh tử chưa biết, nàng ngược lại một đường trở về vương phủ đi ngủ , thái độ không nhanh không chậm không chút lo lắng." Bạch Ngạn Túng tức giận nói.

"Túng, ngươi có có phải có thành kiến với chị dâu hay không, kỳ thật chị dâu rất tốt, nếu không chị dâu thì Minh bị thương càng nghiêm trọng, hơn nữa nàng còn dẫn một cao thủ đi, bằng không chúng ta cũng không có khả năng vô sự đâu." Thượng Quan Nghị Sở vì Nhan Nhiễm Tịch biện giải nói.

"Hừ, nàng thật là tốt như vậy sao? A Sơ đừng quên nàng là người củaTây Tần quốc, ai biết nàng có tâm tư gì không. " Bạch Ngạn Túng hừ lạnh nói.

Một câu làm tất cả mọi người không nói cái gì nữa, thân phận Nhan Nhiễm Tịch quả thực vẫn rất khả nghi .

"Được rồi, không cần nói nàng nữa , hôm nay quả thật nàng đã cứu Minh, bây giờ chúng ta nên đi dược lâu trước đã, ngươi ở lại đây chăm sóc Minh." Thượng Quan Thương Vân đánh gãy lời bàn luận của mọi người về tâm tư của Nhan Nhiễm Tịch.

"Đợi chút, hoàng cung người đông phức tạp , ngươi vẫn là mang Minh về vương phủ, chúng ta đi lấy giải dược sau đó trực tiếp về vương phủ." Bạch Ngạn Túng nói.

Mọi người gật gật đầu, trong hoàng cung rất không an toàn.

Chia làm hai đường, Bạch Ngạn Túng, Thượng Quan Nghị Sở, Thượng Quan Thương Vân ba người một đường, dùng khinh công chạy về phía dược lâu đi, cũng không xa lắm, cho nên không đến một lát đi vào.

Nghênh đón là một gã sai vặt, nghe được ba người nói ra thân phận cùng ý đồ đến, trực tiếp báo cáo dược lão: "Chuyện này chúng ta không làm chủ được, dược lão hiện đang ở bên trong, các ngươi cùng dược lão nói chuyện đi."

Tầng cao nhất, ba người nhìn đại môn, đi vào liền gặp lãi nhận có cái đầu đầy hoa râm nhìn vẻ mặt có nếp nhăn nhưng che không được ánh mắt sáng quắc kia, thân thể cường tráng những thân mình một bộ tuổi già sức yếu.

Dược lão, người được Phiêu Miểu tín mhiện giao cho chưởng quản dược lâu này, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng không dám đắc tội với hắn.

Nhìn dược lão Chu một thân khí thế, đúng thật không phải là người bình nhưng bọn hắn cũng không phải người bình thường, thấy dược lão không nói gì, Bạch Ngạn Túng dẫn đầu mở miệng: "Dược lão kỳ thật hôm nay chúng ta đến là vì giải dược 'Thị huyết’ mà đến." Một bộ dáng thật cẩn thận, hắn cũng không có quên được lần đầu tiên đến là bị mời ra ngoài như thế nào

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio