Minh Vương Sủng Phi

chương 44: minh hoàng ám đế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

edit: quỳnh quỳnh

beta: rinina

Nhan Nhiễm Tịch đỡ Dạ Thương Minh vào phòng, Khinh Âm và Cổ Điệp đóng cửa lại và canh ở ngoài cửa, không hề động dung như bốn người kia.

Trong phòng, Dạ Thương Minh nằm ở trên giường, Nhan Nhiễm Tịch rót chén nước đưa qua.

Dạ Thương Minh vẻ mặt suy yếu, khóe miệng mở ra, ý tứ thực rõ ràng 'Ngươi uy ta'.

Nhan Nhiễm Tịch cũng không so đo giúp Dạ Thương Minh uống nước, không chú ý tới trong mắt của Dạ Thương Minh hiện lên chút ánh sáng, buông chén thản nhiên nói: "Bây giờ có nên nói đến chuyện Lâm Nhược Thủy của người rồi hay không?"

Dạ Thương Minh sửng sốt, thì ra nàng không phải đặc biệt đến thăm hắn? Định ngồi dậy, nhưng thân thể suy yếu của hắn làm sao còn sức chứ.

Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi, trong lòng bực bội, nàng không ngờ mình lo lắng nửa ngày người ta căn bản là không có việc gì , nhưng nàng nào biết đâu rằng, ngày hôm qua Dạ Thương Minh bị thương rất nặng, nhưng năng lực khôi phục cũa hắn rất nhanh, vừa mới tỉnh lại chợt nghe Nhan Nhiễm Tịch phải rời khỏi thì cảm thấy bất đắc dĩ mới nói một phen.

"Nói đi." Nhan Nhiễm Tịch giọng điệu có chút không hờn giận.

Dạ Thương Minh thật cẩn thận nhìn thần sắc của Nhan Nhiễm Tịch mở miệng nói: "Lâm gia là nhà mẹ đẻ của mẫu thân ta, trước lúc chết mẫu thân có nói qua muốn ta sau này phải chiếu cố Lâm gia thật tốt, nhưng ta không có cảm tình gì với Lâm gia, nên lời nói của mẫu thân với ta căn bản là không có tác dụng gì, chính là không có việc gì thời điểm thuận tay giúp một phen mà thôi.

Nhưng sau đó trong lúc vô tình ta phát hiện một bí mật là Lâm Nhược Thủy.

Lâm Nhược Thủy không phải là nữ nhi của Lâm gia, tuy rằng thân phận không rõ, nhưng ta tra được nàng và cái chết hai mươi năm trước của mẫu thân ta có liên quan, cũng đánh cắp một trong tứ đại thần khí – Trấn Yêu Lệnh, còn có nàng đang muốn giết người của Ám vực, nhưng dù có làm cách nào cũng tra không được người phía sau màn là ai ?"

Nghe thấy hai chữ Ám vực , Nhan Nhiễm Tịch ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn về phía Dạ Thương Minh, ánh mắt híp lại, bắn ra tia sáng nguy hiểm.

Dạ Thương Minh không có để ý: "Kỳ thật ta cũng mới tra được ở buổi tối trước ngày diễn ra thọ yến, vốn ngày đó gặp ngươi ở Mỹ Thực Trai ta đã nhận định ngươi, cho nên không tính điều tra ngươi, ta biết ngươi không phải, ta nghĩ chờ tới lúc ngươi chính miệng thừa nhận, nhưng Bộ Kinh Thiên đến làm cho ta có cảm giác nguy cơ, nên mới khẩn cấp muốn biết chuyện của ngươi, ta lập tức phái người điều tra, ban đầu ta cũng rất chú ý nhất cử nhất động của Ám vực, sau lại điều tra ngươi , dù tư liệu tuy rằng rất khó tìm, nhưng vì là có dấu vết để lại, cho nên ta xác định ngươi chính là Ám đế của Ám vực."

"Sau đó thế nào.?" Nhan Nhiễm Tịch hạ mí mắt hỏi.

"Ban đầu ta định sau khi thọ yến kết thúc sẽ chậm rãi bồi dưỡng tình cảm với ngươi, nhưng Thượng Quan Bác Thành xuất hiện thật sự ngoài dự đoán của ta, lúc trước vì muốn có được càng nhiều tin tức cho nên ta có tiếp xúc với Lâm Nhược Thủy, bởi vì ta chưa từng xem trọng nữ nhân, nên hắn nghĩ Lâm Nhược Thủy là đặc biệt với ta, ta cũng không thèm giải thích, bởi vì ta cảm thấy không cần phải giải thích ta không có cảm giác gì với Lâm Nhược Thủy, lúc ấy ta sợ ngươi hiểu lầm nên mới có phản ứng, sau đó ngươi để cho ta rời đi, nhìn bộ dáng của ngươi giống như tức giận, nghĩ tới việc Lâm Nhược Thủy là điểm mấu chốt duy nhất được người nọ phái ra điều tra để đối phó với Ám vực nên ta mới đi khỏi, lúc ấy ta nghĩ người ở trong cung hẳn là không ai có thể làm gì ngươi? Lại sợ Ám vực của ngươi xảy ra vấn đề, cảm thấy manh mối không thể để đứt đoạn mới đi ra ngoài, kỳ thật sau khi ta ra ngoài thì lập tức thấy hối hận, mặc kệ thế nào ta cũng không nên rời khỏi ngươi." Dạ Thương Minh cau mày, trong mắt cất chứa vô hạn đau xót và hối hận.

"Cho nên lúc Thượng Quan Bác Thành xuất hiện ngươi ngửi thấy hương vị của 'Say mê thủy tiên', đã biết dụng ý của hắn, cũng biết chỉ cần ngươi vừa động khí, sẽ kích phát thai độc trong cơ thể ngươi, mục đích của ngươi là muốn để Thượng Quan Bác Thành biết, sau đó vào lúc hắn thả lỏng cảnh giác sẽ cho hắn một kích, nhưng ta không rõ, ngươi biết rõ như vậy sao còn trúng chiêu?" Nhan Nhiễm Tịch nhìn thấy Dạ Thương Minh như vậy thì lập tức nghĩ ra được mọi chuyện, nhưng không nghĩ tới một tầng này.

"Ừ, ta vốn chỉ nghĩ như vậy, 'Say mê thủy tiên' ta có trúng qua, nhưng Thượng Quan Bác Thành lại làm cho ta tức giận, vốn tưởng rằng như vậy hai người chúng ta không có việc gì, nhưng chúng ta đã xem thường Thượng Quan Bác Thành, bên trong thứ hương kia không chỉ có 'Thị huyết' mà còn có 'Say mê thủy tiên' ."

Dạ Thương Minh nói vậy nhưng trên mặt cũng không có hối hận, hắn cũng không hối hận việc mình đã làm, nếu lặp lại một lần nữa hắn cũng sẽ làm như vậy, tuy rằng biết không hẳn là tức giận, nhưng là khi hắn nhìn thấy ánh mắt Thượng Quan Bác Thành nhìn Nhan Nhiễm Tịch hắn không nhịn được, tuy rằng biết Nhan Nhiễm Tịch sẽ tránh được một kiếm kia, nhưng hắn vẫn không nhịn được đánh tiếp, sợ hãi vạn nhất có gì xảy ra, cho nên hắn không hối hận.

Tiếp tục nói: "Thật ra ta vốn không tính động Thượng Quan Bác Thành, nhưng, khi ta thấy hắn dùng ánh mắt đáng ghét đó nhìn ngươi ta không nhịn được, hắn là một người rất nguy hiểm, nên Tịch Nhi, ngươi hãy đáp ứng ta, sau này đừng tiếp xúc nhiều với hắn."

Nhan Nhiễm Tịch trầm mặc, chuyện như vậy nàng thật sự không biết, nhưng mặc kệ người phía sau Lâm Nhược Thủy là ai, là của Ám vực, cũng không thể tùy tùy tiện tiện là có thể điều tra ra, nhưng Dạ Thương Minh lại điều tra ra cái này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Nghĩ đến đây nàng nhìn về phía Dạ Thương Minh, thanh âm có chút lạnh lùng: "Vậy ngươi là loại người nào ?"

Khóe miệng Dạ Thương Minh gợi lên, hắn chỉ biết chuyện gì cũng không thể gạt được nàng: "Ngươi là Ám đế Ám vực, như vậy để xứng với ngươi , ta tự nhiên là Minh hoàng Minh điện."

" Minh hoàng Minh điện?" Nhan Nhiễm Tịch luôn luôn bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi nữa, Minh hoàng nổi danh thần bí như nàng cư nhiên là Minh vương Dạ Thương Minh.

Thực vừa lòng biểu hiện của Nhan Nhiễm Tịch, thừa dịp nàng chưa chuẩn bị đưa một tay ra ôm Nhan Nhiễm Tịch vào trong ngực: "Đúng vậy, Minh hoàng Ám đế, thật là xứng đôi."

"Trách không được ngươi có thể điều tra ra, xem ra thế lực của Minh điện cường đại hơn cả sự tưởng tượng của ta." Nhan Nhiễm Tịch cảm thán, tuy rằng từ trước đến nay Ám vực của nàng nổi danh cùng với Minh điện, nhưng nàng cũng hiểu được nàng vẫn thua Minh điện một chút.

"Ha ha, nếu ngươi muốn biết ngày nào đó ta mang ngươi đi tổng bộ Minh điện nhìn xem."

"Được, đến lúc đó ta dẫn người đi chiếm Minh điện của ngươi, sau này Ám vực có thể xưng bá rồi." Nhan Nhiễm Tịch đắc ý nói, khi nàng nghe Dạ Thương Minh nói mang nàng đi trong lòng nàng là rất cảm động, tổng bộ có ý nghĩa gì nàng rõ ràng hơn bất kỳ ai, nhất là giống như Ám vực và Minh điện, nếu không khéo tuyệt đối sẽ bị diệt môn, cho nên tổng bộ của bọn họ đều thiết lập tại một nơi bí mật.

Dạ Thương Minh sủng nịch nhìn Nhan Nhiễm Tịch cười nói: "Ha ha, lao lực như vậy làm gì, nếu ngươi muốn ta sẽ cho ngươi." Nói xong cắn nát đầu ngón tay, dùng nội lực điểm lên trán Nhan Nhiễm Tịch, một đạo kim quang hiện lên, hắn vừa lòng nhìn Nhan Nhiễm Tịch: “Vậy thì được rồi, chỉ cần ngươi thúc dục lực lượng trong cơ thể, thì dấu hiệu trên trán ngươi sẽ xuất hiện, mọi người trong Minh điện biết đây là cái gì, cho nên ngươi là có thể tùy tiện điều động người.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio