Trong mật thất Huyền môn là một nam tử áo trắng, cả người lộ ra hơi thở thanh tao nho nhã, trong mắt mang theo một tia sầu lo, nhìn lão nhân đầu bạc nằm trước mặt, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Chưởng môn sư phó, ngươi phải kiên trì, ta đã gửi bồ câu đưa thư cho Vụ Thí sư phó tin tưởng hắn sẽ đuổi tới."
Hắn vẫn xưng hô như vậy, nhớ ngày đó, chính mình đi ra ngoài du ngoạn, trong lúc vô tình gặp và đấu võ mồm với hai lão quái nhân, kết quả mạc danh kỳ diệu bị hai người nhận làm đồ đệ, hắn trở thành đồ đệ của hai người, đương nhiên từ đầu tới đuôi căn bản là không hỏi quá ý kiến của hắn, nhưng bọn họ đối với hắn thật sự tốt lắm, làm cho hắn lạnh như băng nhiều năm mà lại hòa tan trước bọn họ.
Lúc này một Huyền môn đệ tử vội vã chạy vào, thở hổn hển nói: "Đại sư huynh, không tốt , nhị sư huynh mang theo thật nhiều người đến, đều là một ít đại môn phái, đại sư huynh chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Nam tử áo trắng trong mắt chợt lóe, trong âm thanh mang theo tia sắc bén: "Đi, chúng ta đi nhìn xem."
Lúc này trước cửa Huyền môn tụ tập đầy người, một nam tử mặc áo xanh, cả người mang theo âm khí, làm người ta cảm thấy thực không thoải mái, khóe miệng kia tươi cười nịnh nọt, làm người ta càng thêm khinh thường, đây là huyền môn nhị đệ tử cũng là con của chưởng môn Tăng Hồng, bằng không lấy bộ dáng của hắn căn bản không có khả năng lên làm huyền môn nhị sư huynh.
Nam tử áo trắng đi ra ngoài thấy biểu tình của mọi người, trong lòng cũng khinh thường, nếu không phải những người này ở Huyền môn đưa cho Tăng Hồng một chén canh, nhưng nhị sư đệ chính hắn lại ngốc nghếch nghe theo bọn chúng, vì bọn họ không tiếc hạ độc chính phụ thân thân sinh ra mình, thật sự làm người ta thất vọng đau khổ, nếu không phải đây là đứa con duy nhất của sư phó, hắn nhất định sẽ giết hắn.
Thấy người tới, tất cả mọi người thu thập tâm tình của mình, trước mắt người này bọn họ không dám nghĩ đến đắc tội, trước không nói hắn có thiên phú võ công kinh người, chỉ bằng hắn là Nhị đồ đệ của Vụ Thí, cũng là nhị sư huynh Hàn Ngọc Tiêu của Phiêu Miểu, bọn họ cũng không dám động vào hắn, nếu không cũng sẽ không tìm huyền môn chưởng môn xuống tay, chỉ là bọn hắn không ai biết bọn họ động vào hảo bằng hữu nhiều năm của Vụ Thí.
Hàn Ngọc Tiêu lạnh lùng nhìn người trước mắt, khinh thường mở miệng.
Rốt cục Tăng Hồng ở dưới ánh mắt Hàn Ngọc Tiêu cũng không có cách nào kiên trì, mở miệng nói: "Đại sư huynh, sư phó nay đã không sống được nữa, ta là con của sư phó theo lý chức chưởng môn phải nhường cho ta, thỉnh đại sư huynh giao ra chưởng môn lệnh."
Châm chọc nhìn Tăng Hồng, nhịn xuống ý định muốn giết hắn, mang theo tức giận cùng châm chọc: "Ngươi cũng biết ngươi là con của sư phó, vậy mà ngươi cư nhiên còn hạ được nặng như vậy, ngươi rốt cuộc có tâm hay không."
Có lẽ là do ánh mắt Hàn Ngọc Tiêu, có lẽ do lời nói của hắn làm cho Tăng Hồng tức giận, quát: "Hắn không phải cha ta cha, hắn chưa từng để ta vào trong mắt, trong mắt của hắn đều là ngươi, tất cả đều là tại ngươi mới phát sinh, ta không có sai, hơn nữa Huyền môn này vốn chính là của Tăng gia, ngươi có tư cách gì mà ở trong này nói chuyện, kỳ thật hắn như bây giờ không phải hợp ý của ngươi sao? Như vậy ngươi có thể danh chính ngôn thuận làm chưởng môn, ngươi hiện tại há mồm ngậm miệng nói là ta hạ độc, kỳ thật động cơ của ngươi lớn nhất, ngươi dựa vào cái gì nói ta.
Chớ quên, ngươi vẫn là đồ đệ của thần y vụ thí, tại phương diện hạ độc ngươi so với ta không phải có kinh nghiệm hơn sao?"
"Hừ, ngươi nói bậy, sư phó đối đãi với ta ân trọng như núi, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ giống nhau làm ra chuyện súc sinh này? Sư phó kỳ thật là rất thương ngươi nhưng mà không biểu đạt ra thôi, nhưng ngươi lại nghe theo những người này, đem sư phó độc hại, nhị sư đệ ngươi chẳng lẽ thật sự nghĩ bọn họ thật tâm giúp ngươi sao? Bọn họ chính là nhìn trúng Huyền môn thôi, ngươi thật sự làm cho tâm huyết của sư phó rơi vào tay những người này?" Hàn Ngọc Tiêu kỳ thật vẫn là hy vọng Tăng Hồng hồi tâm chuyển ý, dù sao hắn cũng là đứa con duy nhất của sư phó, cho dù là sư phó tỉnh lại thấy cục diện như vậy cũng sẽ rất đau lòng, điều này hắn không muốn nhìn thấy .
Tăng Hồng nghe thấy lời của Hàn Ngọc Tiêu liền do dự , hắn cũng không phải ngu ngốc, hắn biết những người này sẽ không tốt như vậy, nhưng mà nhìn bộ dáng giáo huấn của Hàn Ngọc Tiêu, âm lãnh nói: "Hừ, ngươi không cần phải ly gián, hôm nay nếu ngươi đem chưởng môn lệnh giao ra đây ta sẽ cho ngươi toàn thây, còn không cả Huyền môn sẽ máu chảy thành sông."
"Ngươi... Nhị sư đệ, ngươi thật sự là mù mắt rồi?" Hàn Ngọc Tiêu nhíu mày hỏi.
"Ha ha, không cần gọi ta là nhị sư đệ, ta vĩnh viễn sẽ không ở dưới ngươi." Biểu tình âm lãnh, làm Hàn Ngọc Tiêu căm hận.
Những người khác cũng đều nói: "Hàn đại hiệp, mặc kệ nói như thế nào Huyền môn này cũng của họ Tăng, ngươi vẫn là đem chưởng môn lệnh giao ra đây đi."
"Đúng vậy, Hàn đại hiệp, ngươi nếu khư khư cố chấp, sẽ làm cho người trong thiên hạ tưởng ngươi muốn giành chức vị chưởng môn."
"Đúng vậy..."
"..."
Nghe tiếng châm chọc Hàn Ngọc Tiêu không hề tức giận, trong mắt phát ra hàn quang:
"Hừ, chưởng môn lệnh là tự tay sư phó giao cho ta, không có mệnh lệnh của sư phó ta sẽ không giao ra, hôm nay các ngươi ở Huyền môn giương oai đừng trách ta đại khai sát giới .
Các ngươi hẳn là biết, ta tuy là đồ đệ của thần y Vụ Thí, nhưng ta không biết nhân từ là như thế nào, có chính là tâm ngoan thủ lạt, muốn có được lệnh bài trước hết phải bước qua xác ta."
Huyền môn đệ tử bình thường đều thực thích Hàn Ngọc Tiêu, cũng biết Hàn Ngọc Tiêu là loại người gì, nhìn phản đồ đều căm hận mà rút kiếm ra.
Nhìn người Huyền môn không thức thời người ở đây đều nhíu mày, lúc trước thật không dễ dàng gì mà thuyết phục được Tăng Hồng nay sao có thể tay không mà ra về, Huyền môn bọn họ vốn mơ ước từ lâu, tuyệt đối không thể như vậy buông tha.
Bọn họ là nghĩ như vậy, nhưng Tăng Hồng thấy Huyền môn đệ tử ủng hộ Hàn Ngọc Tiêu mà trở nên kích thích: "Ngươi đã không tức thời như vậy, vậy đừng trách ta không nể tình nghĩa đồng môn."
Xoay người đối với ngoại lai nói: "Các vị anh hùng, nếu bọn họ đã khăng khăng như vậy chúng ta cũng không cần hạ thủ lưu tình."
Nghe những lời này của Tăng Hồng bọn họ cũng không cố kỵ gì, hai bên mọi người đều giằng co, giương cung bạt kiếm, đại chiến hết sức căng thẳng, chính là một đạo âm thanh lạnh lùng vang lên: "Ha ha, thật sự là náo nhiệt, xem ra ta đến đúng thời điểm."
Mọi người đều nhìn lại.
Mọi người đều theo thanh âm nhìn lại, một áo trắng nam tử, che lụa trắng, ánh mắt mông lung, trên đầu là một cây trâm màu bạc, bên hông là ngọc bội màu trắng ngà, mọi người tinh tường thấy mặt trên có khắc hai chữ Phiêu Miểu, không cần phải nói cũng biết người trước mắt là ai.
Theo sau Phiêu Miểu là một hắc y nam tử, mang theo màu bạc mặt nạ, khí phách cả người làm cho người ta không thể xem nhẹ, mặt nạ màu bạc cũng là dấu hiệu của tử vong, mọi người cũng nghe nói qua, đây đúng là minh điện Minh hoàng, lập tức mọi người ngây ngẩn cả người, ai cũng không dám động đậy.
ở trước mặt minh điện bọn họ cũng chỉ là môn phái nho nhỏ, thấy chưởng môn Huyền môn sắp chết mới dám tới đây.