Bạch Ngạn Túng ổn định lại tâm tình, cười nói: "các ngươi thật là mẫn cảm, ta không có chuyện gì, Minh đối ta thực chiếu cố, hắn gần đây mới cưới Nhan Nhiễm Tịch."
Nhan Nhiễm Tịch? Bọn họ cũng có nghe nói qua, Hàn Ngọc Tiêu hỏi: "Nàng làm sao vậy?"
Bàn dưới tay Nhan Nhiễm Tịch hung hăng nhéo đùi Dạ Thương Minh, sau đó trừng mắt nhìn Dạ Thương Minh liếc mắt một cái, Dạ Thương Minh không có biểu hiện ra phản ứng gì, chính là bàn tay to ở dưới bàn đem tay nhỏ bé của nàng nắm lấy.
"Không có gì, vừa mới bắt đầu vẫn nghĩ nàng là gian tế Tây Tần quốc, nhưng sau lại mới biết được nàng căn bản là không phải, trước kia luôn chế nhạo, trào phúng nàng, sau lại mới biết được nàng cư nhiên là lão bản phía sau mỹ thực trai, nhưng biết nàng cũng sẽ có thân phận khác. Ta thật không biết đối diện với nàng ra sao, hiện tại ta thật rối rắm."
Bạch Ngạn Túng đem tâm tình của mình nói ra, đối với hai sư huynh hắn luôn coi là người một nhà, cho nên một ít tâm sự cũng sẽ không gạt bọn họ, chính là hắn đã quên nơi này còn có hai người nữa, dẫn đến cuộc sống bi thảm của hắn về sau.
"sư đệ đây không phải tác phong của ngươi, nói lời xin lỗi đi, đại trượng phu dám làm dám chịu, chính là Nhan Nhiễm Tịch này thật là như ngươi nói?" Hàn Ngọc Tiêu hỏi, thật không giống như tin đồn hắn nghe được.
Bạch Ngạn Túng gật đầu, trong lòng cũng tiếp nhận đề nghị của Hàn Ngọc Tiêu, chính mình không có đầu óc, không nghe Minh khuyên bảo, không biết hắn xin lỗi nàng có nhận hay không ?
"Tốt lắm, chúng ta thật vất vả mới tụ họp một lần, không cần nói chuyện mất hứng ." Bắc Thần Liệt chặn lại nói.
"Ân." Mọi người đồng ý .
Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện động tĩnh năm người nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên bụng bự đi tới, xem ra hắn là một người có thân phận, không có để ý, chính là hắn lại hướng bọn họ đi tới .
Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi.
Trung niên nam nhân cười hớ hớ đi tới: "Vài vị quấy rầy , ta là thành chủ nơi này Mã Ngọc, gặp vài vị khí độ bất phàm cố ý muốn kết giao, không biết các vị có thể tới nhà của ta?"
Nói thực khách khí, cười thực gian trá, đây là đánh giá ở trong lòng Nhan Nhiễm Tịch.
Hàn Ngọc Tiêu trong lòng không kiên nhẫn, nhưng là nhiều năm giáo dưỡng không cho phép hắn biểu hiện ra ngoài, trên mặt như trước là ôn hòa tươi cười: "Hảo ý của ngươi chúng ta nhận, nhưng lần này là chúng ta huynh đệ tụ hội, cho nên sẽ không phiền toái mã thành chủ."
"Không có gì phiền toái, chính là thỉnh mọi người đi qua nhà của ta, tin tưởng chư vị sẽ cho Mã mỗmặt mũi đi." không thèm để ý bọn họ cự tuyệt, tiếp tục nói.
Mọi người lộ ra một chút không kiên nhẫn, chỉ nghe thấy Bạch Ngạn Túng mang theo tà mị tươi cười đáp: "Tốt, dù sao chúng ta cũng là nhàn đến nhàm chán, nếu Mã thành chủ có kiên nhẫn như vậy, chúng ta sẽ đi tới?"
Mọi người hiểu được ý tứ của Bạch Ngạn Túng, muốn nhìn một chút Mã Ngọc này muốn làm gì, như thế nào không buông tha cho bọn họ.
Nhưng là Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh không nghĩ như vậy, nguyên bản chính là nghĩ muốn hảo hảo ăn một bữa cơm, hiện tại lại thế này, âm mưu của Mã Ngọc kia cùng bọn họ không liên quan.
Dạ Thương Minh lạnh lùng cự tuyệt: "Chúng ta sẽ không đi."
Mã Ngọc nhìn ra Dạ Thương Minh trên người bất phàm cười nói: "Như thế nào không đi, mọi người đều cùng đi đi, Mã mỗ thích nhất kết giao với những người tài hoa, hy vọng mọi người đều cho Mã mỗ mặt mũi."
Nhan Nhiễm Tịch nghe xong lời của Mã Ngọcnở nụ cười: "Ha ha, Mã thành chủ như thế nào nhìn ra chúng ta là người tài hoa, thật sự là thật có lỗi, lúc này đây Mã thành chủ nhìn lầm rồi, chúng là những người không có tài."
Trong mắt mang theo khôn cùng châm chọc, nàng không tin Mã Ngọc này có ý tốt gì đến tìm bọn họ.
Nhưng Bạch Ngạn Túng lại nói: "Sư đệ, chúng ta thật vất vả mới tụ tập một lần, ngươi mặc kệ như thế nào cũng phải đi với chúng ta."
"Đúng vậy, mọi người cùng nhau đến thì phải cùng nhau trở về, đi thôi." Hàn Ngọc Tiêu cũng mở miệng, Nhan Nhiễm Tịch bất đắc dĩ theo đứng lên, Dạ Thương Minh tự nhiên cũng sẽ không rời đi một mình, đi theo phía sau Nhan Nhiễm Tịch.
Mọi người đi theo Mã Ngọc một đường đi vào Mã phủ, phủ đệ của hắn cũng to lắm .
Đi vào Mã phủ hiện ra một tòa đình, Mã Ngọc cười nói: "Ha ha, nơi này là địa phương đẹp nhất Mã phủ, cho nên mọi người liền ở trong này đi." Nói xong đối với hạ nhân bên cạnh nói: "Đi, nói cho phòng bếp làm đồ ăn mang đến đây."