Đứng ở bên cạnh, Đổng Tung Tung nhìn thấy Hoắc Trầm Lệnh theo bản năng liền lui về sau một bước, trực giác mách bảo cô khuôn mặt lạnh lùng này, khí thế bức người này là nam nhân vô cùng nguy hiểm.
Nhưng cô lại cảm thấy Lục Tây Lăng không sai, thế là lấy hết dũng khí mở miệng.
"Chào Anh, anh Tây Lăng......"
Hoắc Trầm Lệnh thần sắc hờ hững nhìn sang.
Đổng Tung Tung rất sợ, nhưng vẫn là nhanh chóng giải thích.
"Anh Tây Lăng chưa bao giờ ôm trẻ con, cho nên mới suýt nữa làm ngã Tể Tể, anh hiểu lầm anh ấy rồi."
Lục Tây Lăng chột dạ, cũng không cố giải thích vì sự thật đúng là hắn suýt nữa làm ngã cháu ruột.
"Anh đã tới, vậy thì ôm Tể Tể đi nghỉ ngơi đi."
Hoắc Trầm Lệnh không nói gì, sau lưng Hoắc tư Cẩn Hoắc tư Tước và Hoắc tư Thần tiến lên hai bước vây quanh chú út.
Lục Tây Lăng: "...... Sao sao sao...... Làm cái gì thế?"
Hoắc tư Thần ôm chặt lấy đùi chú, ngẩng đầu lên nhìn chú út ruột mới xuất hiện.
"Chúng cháu tới đón Tể Tể, tiện thể gọi chú út đi ăn cơm chung."
Hoắc tư Cẩn lễ phép gật đầu với Đổng Tung Tung: "Cô Đổng có cùng đi không?"
Dù là khí thế của Hoắc tư Cẩn so với Hoắc Trầm Lệnh còn ngây ngô hơn nhiều, vẫn chỉ là một học sinh, nhưng Đổng Tung Tung nghĩ đến gia thế của họ thì thấy tự ti.
"Không cần không cần, tôi còn muốn trông nom bác Lục, anh Tây Lăng, anh đi đi."
Không chờ Lục Tây Lăng trả lời, Đổng Tung Tung cười cười với mấy người Hoắc tư Cẩn, sau đó nhanh chóng quay người rời đi.
Hoắc tư Tước nhướng lông mày: "Chú út, kia là bạn gái của chú sao?"
Đổng Tung Tung đi rất nhanh nhưng vẫn nghe được câu hỏi của Hoắc tư Tước, bước chân hơi khựng lại.
Sau đó nghe thấy Lục Tây Lăng giải thích.
"Không phải, kia là em gái hàng xóm! Chú là chó độc thân, làm sao có bạn gái được?"
Trái tim Đổng Tung Tung giống như bị bàn tay vô hình bóp thật mạnh, trong nhất thời hô hấp không thông thuận, sợ bị người khác nhìn ra bất thường, cho nên bước đi nhanh hơn.
Đáng tiếc không ai nhìn thấy.
Mặc dù Lục Tây Lăng không muốn một mình đi gặp người nhà họ Hoắc, nhưng họ chính là người thân ruột thịt. Hơn nữa, còn chuyện đã xảy ra của Đổng gia tạm thời không cách nào thay đổi được, ở trước mắt người nhà họ Hoắc căn bản là chuyện không đáng nhắc tới.
Quan trọng nhất, kẻ cầm đầu Hoắc trầm Vân nhất định phải xin lỗi Đổng Tung Tung!
Lục Tây Lăng đi theo năm người một nhà Hoắc Trầm Lệnh đi tới khách sạn ăn cơm, chính thức gặp ông nội Hoắc và bà nội Hoắc.
Hai ông bà không bất ngờ khi con trai út đi tới, nhưng nhìn thấy bánh bao sữa ngủ ngáy o o ở trong vòng tay Hoắc Trầm Lệnh thì hơi sửng sốt.
"Tể Tể ngủ rồi sao?"
"Bé con ăn điểm tâm chưa?"
"Có thể gọi bé dậy không?"
Đây cũng là vấn đề mà Hoắc Trầm Lệnh lo lắng, nhưng lo lắng này đã trở thành sự thật, lúc người một nhà cùng ngồi ăn thì bánh bao sữa vẫn ngủ chổng vó lên, mặc kệ mọi người gọi thế nào đi chăng nữa thì bé cũng không tỉnh dậy.
Theo lời nói của Hoắc trầm Lệnh thì lúc bánh bao sữa từ cô nhi viện đến ở Hoắc thị trang viên đã bị đảo lộn giờ sinh học rồi, làm những người của Hoắc gia đều hơi lo lắng.
"Như thế thì...... Buổi tối hôm nay có thể lại tỉnh táo, phấn chấn gấp trăm lần hay không?"
Hoắc tư Thần cười hắc hắc: "Như vậy có phải buổi tối hôm nay chúng ta lại ngủ trên sàn nhà không?"
Hoắc tư Tước: "Ngủ dưới sàn nhà, có thể trông được không?"
Hoắc tư Cẩn: "Ăn sáng xong, để Tể Tể ngủ đến hai giờ chiều, sau đó đánh thức mang bé con ra ngoài đi chơi khắp nơi cho thật mệt, để ban đêm bé có thể ngủ. Nếu như gọi không dậy......"
Bà nội Hoắc nhìn về phía con trai út đang cúi đầu ăn cơm, vừa mới tìm được trở về.
"Để chú út và mấy đứa đưa bánh bao sữa đi chơi."
Lục Tây Lăng đang ăn ngon thì giống như mèo bị giật mình, lông tóc toàn thân như dựng đứng lên.
"Không được!"
Tất cả những người Hoắc gia đồng thời nhìn sang, Hoắc tư Thần hiếu kì không hiểu.
"Chú út, sao lại không được? Chẳng lẽ chú không thích Tể Tể sao?"
Lục Tây Lăng: "Thích."
Nếu như không phải bánh bao sữa đánh bậy đánh bạ xông vào phòng phòng tắm của hắn thì hắn cũng sẽ không biết bản thân mình thì ra không phải con ruột của cha mẹ, mà là con trai của Hoắc gia, gia tộc đứng đầu nước Hoa.
Nhưng hắn rất xấu hổ!
Quan trọng hơn là...... Hắn sợ ma hic!
Mặc dù ôm bánh bao sữa vừa ấm vừa mềm mềm, nhưng bé cũng tự mình nói bé hiện tại là người, cho nên hắn hoài nghi ban đêm bé không phải người, chẳng lẽ là sai sao?
Khuôn mặt của Hoắc tư Lâm đang rất mỏi mệt, nhưng chuyện liên quan đến bánh bao sữa, vẫn cố gắng mở miệng.
"Chú út cũng thích Tể Tể, sao lại không muốn?"
Lục Tây Lăng: "......"
Ông nội Hoắc dứt khoát quyết định: "Buổi tối hôm nay con chăm sóc Tể Tể, quyết định như vậy đi, ăn cơm!"
Lục Tây Lăng: "...... Ông Hoắc, tôi......"
Mặt ông nội Hoắc nghiêm lại, âm thanh vang lên rất có lực.
"Gọi cái gì Hoắc thế, gọi cha!"
Lục Tây Lăng: "......"
Hoắc Trầm Huy bởi vì không tìm được Vương Ngọc Linh, cho nên kế hoạch ly hôn thất bại, tâm trạng đang không được tốt lắm, nhưng đối mặt với em trai vừa mới tìm được vẫn rất bao dung.
"Tây Lăng, ý của cha mẹ là nếu như em đồng ý thì em và anh cả còn có anh hai em đều có chữ Trầm làm chữ lót, nên gọi em là....."
Lục Tây Lăng đột nhiên ngắt lời anh trai, ánh mắt sáng rực lại có ý khiêu khích nhìn về phía ông bà Hoắc.
"Tôi muốn gọi là Hoắc trầm Vân, nếu không sẽ không về Hoắc gia!"
Bà Hoắc im lặng một lúc.
"Hoắc trầm Vân cái tên này vốn chính là của con, lúc trước có sai lầm, bây giờ đã tìm được trở về thì cái tên này tự nhiên vẫn là của con."
Lục Tây Lăng kinh ngạc: "Thật?"
Bà Hoắc nghẹn lời.
"Chúng ta là người nhà họ Hoắc, lời nói ra chính là nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!"
Lục Tây Lăng: " Hoắc trầm Vân cũng giả kia không phải là người tốt! Hắn hoàn toàn là một tên cặn bã, bại hoại!"
Ông nội Hoắc nheo mắt lại: "Cho nên con muốn gọi là Hoắc trầm Vân, là vì muốn trả thù hắn? Vì sao thế? Sao lại nói hắn cặn bã, bại hoại?"
Lục Tây Lăng căn bản không có ý định nói vào lúc này, nhưng Ông nội Hoắc đã hỏi đến nên hắn cũng không giấu giếm.
"Hắn ỷ vào có gia thế tốt, có cha mẹ đằng sau hậu thuẫn, nên trong mấy năm đã có ba mươi triệu người hâm mộ, nhưng mà đã làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu trên đời."
Lần này không phải Ông nội Hoắc hỏi, mà là Hoắc Trầm Huy và Hoắc Trầm Lệnh đồng thời đặt câu hỏi.
"Ví dụ như?"
Cảm xúc của Lục Tây Lăng kích động, lấy điện thoại di động ra tìm ba tấm ảnh.
Phạm vi chụp của ba tấm ảnh chụp đều rất lớn, Hoắc tư Tước cùng Hoắc tư Thần muốn nhìn cho kỹ thì bị anh cả Hoắc tư Cẩn che mắt.
Hoắc tư Thần gào lên: "Sao tất cả mọi người đều có thể nhìn?"
Hoắc tư Cẩn âm thanh lạnh lùng: "Bởi vì chúng ta là người trưởng thành! Mà các em vẫn là trẻ con!"
Hoắc tư Thần: "......"
Hoắc tư Tước: "...... Nhưng trên bản chất, chúng ta đều là đàn ông!"
Hoắc tư Cẩn ha ha cười một tiếng: "Đàn ông chưa thành niên!"
Hoắc tư Tước: "......"
Điện thoại của Hoắc Trầm Lệnh bỗng nhiên vang lên vào lúc này.
Trong phòng an tĩnh lại.
Hoắc Trầm Lệnh nhận điện thoại xong, mày nhíu lại, nhẹ nhàng vuốt v bánh bao sữa nằm ở trên giường, dường như chỉ có như thế mới có thể đè x uống lửa giận trong lòng.
"Cha, Hoắc trầm Vân kia những năm gần đây luôn cùng cha mẹ ruột của mình liên hệ!"
Ông nội Hoắc nhíu mày: "...... Hắn biết bản thân không phải là con cháu Hoắc gia?"
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu: "Vâng! Tin tức mới nhất mà Giang Lâm tra được, sai lầm lúc trước giữa em út và hắn là do cha mẹ ruột hắn cố ý ôm nhầm, vì chính là để hắn có thể lớn lên trong nhung lụa, kim tôn ngọc quý!"
Nói đến đây, hắn lại nhìn về phía anh cả Hoắc Trầm Huy.
"Còn có tin tức khác, Hoắc An An cùng hắn cũng có quan hệ."
Hoắc Trầm Huy sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt.
Hoắc tư Lâm nhìn thần sắc thay đổi của cha, lại nghĩ tới khi còn bé hắn từng nhìn thấy mẹ và chú út qua lại rất thân thiết, nhất thời cả người cứng đờ, âm thanh khô khốc.
"Chú hai, không phải là...... An An là con của hắn chứ?"