Bánh bao sữa ngủ một giấc đến chín giờ tối, đôi mắt ướt át ngái ngủ lúc mới tỉnh dậy vẫn còn đang đờ đẫn.
Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước trông nom ngồi ở bên cạnh, nhịn không được nhéo nhéo gò má nhỏ của bé mấy cái.
"Tể Tể tỉnh rồi."
Bánh bao sữa chớp chớp đôi mắt to, lại dụi dụi mắt cho tỉnh táo hơn, sau đó lăn vào trong lồ ng ngực anh cả, chào hai anh.
"Anh cả, anh hai."
Cái đầu nhỏ của bé nhìn xung quanh không thấy cha và anh ba, bánh bao sữa lại quay đầu nhìn về phía anh cả.
"Anh cả, cha và anh ba đâu rồi?"
Hoắc tư Cẩn nhẹ nhàng cười, xoa xoa đầu bánh bao sữa, trong lòng một mảnh mềm mại.
"Cha đang dạy anh ba học, tạm thời sẽ không ở đây."
Bánh bao sữa: "Anh cả, bây giờ đang được nghỉ hè mà?"
Hoắc tư Tước cười giải thích: "Thành tích học tập của anh ba không tốt, cần phải học thêm."
Bánh bao sữa nhìn anh cả, lại nhìn anh hai, tin tưởng chớp đôi mắt to.
Sau đó lại bắt đầu lo lắng.
"Anh cả, anh hai, sau này Tể Tể đi học mà thành tích không tốt, có phải là cha cũng sẽ để Tể Tể học bù vào kỳ nghỉ hè không?"
Bánh bao sữa biết chữ ở địa phủ, nhưng bé chắn chắn không đếm được nhiều...... cha Minh Vương nói bé có thể phân biệt rõ giữa nhiều và ít, rất nhiều và rất ít là được rồi.
Ví dụ như đội âm binh của địa phủ và một con quỷ, đó chính là rất nhiều và rất ít.
Đội ngũ uống canh Mạnh bà thật dài không nhìn thấy điểm cuối đó là nhiều, mà từng con ma sau khi uống canh tiến vào bể luân hồi thì có thể đếm bằng ngón tay hay ngón chân, đó chính là ít.
Lúc ấy bé cũng rất rầu rĩ, lo lắng đến mức liên tục mười ngày nửa tháng không ngủ, cha Minh Vương về sau biết được cũng không nói nên lời.
Cha nói bé là con gái của cha, không biết đếm thì cũng không sao, tiểu công chúa đếm không hết thì để nhân viên của địa phủ đếm.
Bé là tiểu công chúa Địa Phủ, không phải làm công ở Địa Phủ!
Về phần những con quỷ khó xử lý hoặc bị nhốt ở mười tám tầng Địa Ngục đều không cách nào đếm thì chỉ cần trực tiếp nuốt đến con số mà bé cảm thấy có thể đếm là được.
Có câu nói kia của cha Minh Vương, bé vui tươi hớn hở khi chỉ cần nhìn sách biết chữ, nhưng tính toán đếm số của bé thì vẫn rất kém.
Cho nên bây giờ bé rất lo lắng.
Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước đồng thời cười ha ha.
Hoắc tư Tước cười lớn ôm lấy bánh bao sữa.
"Sẽ không sao đâu Tể Tể, đến lúc đó anh cả và anh hai đều có thể dạy em, không cần cha và anh ba em, cha dạy anh ba thôi đã rất mệt mỏi rồi."
Dù sao muốn em út hỗ trợ giấu diếm thân phận của Tể Tể, về sau có bất cứ chuyện gì mà ông bà nội sinh nghi về thân phận của bánh bao sữa thì em út đều phải nhẫn nhịn chịu đựng rồi.
Nói chuyện một lúc, Lục Tây Lăng vừa mới chính thức đổi tên sang gọi là Hoắc trầm Vân đi tới.
Hắn đứng ở cửa hơi chần chờ.
"Tể Tể tỉnh rồi hả?"
Bánh bao sữa nhìn thấy chú út, vội vàng chào hỏi chú.
"Chú út, chào buổi tối."
Bé con rất nhiệt tình, Hoắc trầm Vân nhìn bé so với ban ngày không có chỗ nào kỳ quái khác lạ, cười cười đi vào.
"Chào buổi tối, Tể Tể có đói bụng không? Bà nội để dành cho Tể Tể rất nhiều đồ ăn ngon, chú út ôm cháu xuống dưới ăn cơm nhé?"
Bánh bao sữa lập tức duỗi hai tay múp míp như củ sen ra: "Chú út, ôm cháu nhé!"
Hoắc trầm Vân âm thầm động viên bản thân, sau đó đi tới bế bánh bao sữa lên.
Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy dáng vẻ chú út như chuẩn bị hy sinh anh dũng.
Chờ chú út ôm bánh bao sữa đi rồi, Hoắc tư Tước và anh cả Hoắc tư Cẩn mới trêu đùa nhau.
"Vẻ mặt của chú út vừa rồi giống như không phải mang Tể Tể đi ăn cơm, mà là đi đánh trận nhỉ."
Hoắc tư Cẩn cũng cười, nhưng không nói chuyện này, mà hỏi một chuyện khác.
"Em còn có thể nhìn thấy ma nữa không?"
Hoắc tư Cẩn lắc đầu: "Không!"
Hoắc tư Cẩn: "Cho nên thật ra xung quanh chúng ta vẫn có ma tồn tại chỉ là chúng ta đều không thấy được nữa."
Hoắc tư Tước nhìn khắp bốn phía, đây là phòng ngủ chính của cha, bố trí trong phòng vẫn giống lúc mẹ còn sống, xa hoa lại không quá nổi bật, còn có rèm cửa màu trầm lạnh mà cha thích.
Nghĩ đến đây, Hoắc tư Tước bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài ban công, sau đó hô lên gọi anh.
"Anh cả, anh tới đây nhìn đi, không biết chú út muốn mang theo Tể Tể đi đâu?"
Hoắc tư Cẩn nghe thấy vậy cũng chạy nhanh ra ban công, quả nhiên thấy chú út ôm bánh bao sữa lên chiếc xe mà ông nội mới mua cho chú út, chạy về phía cổng biệt thự.
Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước ngay lập tức chạy đi, rất nhanh tới ga ra tầng ngầm, cùng lên xe rời đi.
——
Trên xe, Hoắc trầm Vân hơi tự trách.
"Thật xin lỗi Tể Tể, đêm hôm khuya khoắt chú út không phải cố ý mang theo cháu đi ra ngoài đâu, mà là chú út bất ngờ có việc gấp."
Bánh bao sữa đang bưng một cái bát lớn, cái bát tô to bằng cả đầu bé, mà giò heo hầm thì chất đầy trong bát. Có một cái móng heo to hơn cả hai tay của bé cộng lại, còn có một cái to hơn cả khuôn mặt bé.
Bé đang cầm giò heo ngặm, một miệng chảy đầy dầu mỡ. Nghe thấy chú út nói, bé húp một miếng súp nuốt xuống, sau đó mới nói chuyện cùng chú.
"Không vấn đề không vấn đề gì, Tể Tể rất thích đi chơi vào ban đêm."
Hoắc trầm Vân không đành lòng lừa gạt bánh bao sữa.
"Tể Tể, chú út không phải mang cháu đi chơi, mà là đi làm việc."
Hơn nữa còn là chuyện rất khó giải quyết.
Mà hắn lại không muốn người Hoắc gia xen vào chuyện này.
Lúc nói chuyện điện thoại trong phòng khách không có người khác, lại vì hắn đấu tay thua không thể rút lại lời đã nói, đành phải vội vàng ôm bánh bao sữa cùng đi ra ngoài.
Bánh bao sữa vẫn vui tươi hớn hở gặm chân giò trên tay của mình.
Mặc dù, khúc giò heo còn lớn hơn cả khuôn mặt bé, nhưng ngược lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn rất sạch sẽ, khóe miệng bé có mỡ đông dính vào thì cũng rất nhanh được bé dùng đầu lưỡi lim đi. Hoắc trầm Vân nhìn thấy cũng hơi ngạc nhiên nhưng sau đó trong lòng lại đầy cảm thán.
Tể Tể thật ngoan!
Tể Tể thật dễ chăm!
Đương nhiên, hắn còn lén lút mang theo một số thứ đã chuẩn bị sẵn, ví dụ như chu sa, các loại bùa trừ tà khác.
Dù sao hắn đã từng bị dọa rồi, nên hắn sợ chết!
Bánh bao sữa nhìn chú út đang lái xe, lại nhìn một tòa nhà cao tầng ở đằng xa.
"Chú út là muốn đi đến tòa nhà ở phía trước kia sao?"
Hoắc trầm Vân cũng không biết rõ là chỗ nào, khi nhìn xuống vị trí mà đối phương gửi cho hắn, sau đó lại nhìn tòa nhà mà bánh bao sữa nói, hắn hơi kinh ngạc.
"Tể Tể làm sao biết?"
Bánh bao sữa đang định nói "Bởi vì Tể Tể nhìn thấy âm khí vờn quanh bốn phía tòa nhà kia", lời đã đến bên miệng lại nhịn xuống.
Chú út sợ hãi, chú út rất nhát gan, bé không được hù dọa chú út.
Bé cúi đầu tiếp tục gặm giò heo ngon ngon, giọng bé hàm hồ trả lời.
"Là Tể Tể đoán mò."
Hoắc trầm Vân đang căng thẳng thần kinh, buông một tay đang nắm tay lái ra, lặng lẽ cho tay vào túi cầm lấy một chiếc bùa trừ quỷ.
Hắn không được tự nhiên, cho nên hơi ngượng ngùng tằng hắng một cái, không dám nhìn đôi mắt to long lanh của bánh bao sữa.
"Tể Tể, cháu có thể giúp chú út cầm cái này không?"
Nói xong, Hoắc trầm Vân lấy lá bùa ra đưa cho bánh bao sữa.
Bánh bao sữa không cần nhìn cũng biết đó là cái gì, chắc là đã từng được khai quang, trên bùa còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Không thể!"
Phía trước là ngã tư, Hoắc trầm Vân đang đạp chân ga, vừa vặn có một cô gái trẻ đi qua, mà xe lại vẫn đang lao tới.
Bánh bao sữa nhanh chóng mở tay chú út ra đút lá bùa vào tay, sau đó lại gập tay chú út thành nắm đấm.
"Tể Tể không cần cái này, nhưng chú út cần nha!"
Lúc tay hắn nắm lại, Hoắc trầm Vân rõ ràng cảm giác thấy chân mình không tự chủ đạp phanh, đồng thời cô gái trẻ mà vừa rồi nhìn thấy đã lùi lại một chút, thân xe đi sát qua người cô gái, thiếu chút nữa thì có tai nạn xảy ra rồi.
Mồ hôi lạnh trên trán Hoắc trầm Vân ứa ra, thở ra một hơi.
"Nguy hiểm thật!"
Bánh bao sữa gật đầu: "Đúng vậy, thiếu chút nữa thì thân thể vất vả lắm mới chắp vá được bị đâm nát rồi!!"
Hoắc trầm Vân: "Cái gì?"
Bánh bao sữa vội vàng dùng giò heo ngăn chặn cái miệng nhỏ của mình, tròng mắt đen nhánh đảo một vòng.
"Ngô...... Tể Tể nói...... Tốc độ xe nhanh như vậy, nếu như đụng vào người...... có khi tan thành từng mảnh mất?"
Chị gái kia chắc là bị tà vật nhập thể, vừa rồi là bị tà vật thao túng đi đụng xe chú út.
Con quỷ kia cũng rất cảnh giác, nó chỉ là điều khiển chị gái đó trong nhất thời, chứ cũng không bị đánh dấu để điều khiển cả đời.
Tránh thoát một kiếp nạn này là có thể an toàn rồi.
Bánh bao sữa nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra hình ảnh chú út không cầm chặt bùa trừ tà.
Xe hủy hai người vong!
Bé chậm rãi mở to mắt, nhìn tòa nhà cao ở phía trước, gặm một miếng giò heo nhai, vừa ăn vừa nghiêng cái đầu nhỏ nở nụ cười thật tươi.
Bé thích nhất là buổi tối, vừa có thể chơi vừa có thể ăn!