Lúc Cha Hoắc nhận được điện thoại của Trần Kiến Đào thì vừa mới nằm xuống không đến hai giờ.
Bởi vì thiếu ngủ nghiêm trọng nên chuông điện thoại vang lên nhiều lần hắn mới bị đánh thức.
Dưới bọng mắt còn có vết bầm màu đen nhàn nhạt, trong hai mắt có mấy tơ máu, bởi vì bị điện thoại đánh thức, một đôi mắt tức giận như muốn phun lửa.
Tóc rối bời, thậm chí còn có mấy cọng còn quật cường dựng đứng lên.
Hắn mở miệng, âm thanh khàn khàn rất lạnh lẽo.
"Trần Kiến đào, anh tốt nhất có việc quan trọng, nếu không......"
Trần Kiến Đào ở đầu điện thoại bên kia, vừa vuốt mắt vừa hỏi Hoắc Trầm Lệnh đang trong cơn tức giận.
"Trầm Lệnh, Tể Tể nhà cậu có ở nhà không?"
Hoắc Trầm Lệnh không cần suy nghĩ trả lời ngay: "Ở nhà!"
Không đợi Trần Kiến Đào nói chuyện tiếp, Hoắc Trầm Lệnh đen mặt cúp điện thoại.
Sau đó ném điện thoại di động về chiếc ghế sô pha cách giường lớn mấy mét, hiển nhiên không muốn bị bất kỳ một cuộc điện thoại nào quấy rầy giấc ngủ.
Những tấm rèm màu tối dày dặn đã được kéo ra che kín cửa, phòng ngủ tối đen như mực.
Hoắc Trầm Lệnh thở một hơi thật dài, sau đó túm chăn mền đổ người nằm xuống.
Nhắm mắt lại, đi ngủ.
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
Hoắc Trầm Lệnh đã nằm xuống nhắm mắt lại đi ngủ, từ trên giường nhảy dựng lên.
Không quan tâm trên người vẫn còn đang mặc áo ngủ quần ngủ, chạy thẳng đến phòng Hoắc trầm Vân ngủ ở trên lầu.
Hắn chạy nhanh đến nỗi có thể hình dung như là bước đi như bay.
Còn chưa có tới phòng ngủ, nhưng trái tim đã lạnh đi một nửa.
Bởi vì cửa phòng mở toang!
Hô hấp của Hoắc Trầm Lệnh như dừng lại, hai chân lao đi như gió xông vào phòng.
Trong phòng ngủ, chăn mền chất thành một đống trên giường, Hoắc trầm Vân cùng bánh bao sữa đều không có ở đây.
Hoắc Trầm Lệnh điều chỉnh hô hấp gọi: "Tể Tể"
"Trầm Vân"
Không có ai trả lời!
Hoắc Trầm Lệnh mặt đen như đáy nồi, vô thức sờ túi quần tìm điện thoại.
Sờ soạng một lúc không thấy gì, lúc này mới nhớ ra hắn ném di động của mình trên ghế sa lon trong phòng ngủ.
Hoắc Trầm Lệnh từ từ lấy lại bình tĩnh, quay người vội vã đi xuống lầu.
Kết quả là đụng phải con út đang lén lén lút lút leo lên lầu hai.
"Awwww!"
"Tê!"
Hoắc tư Thần day day cái mũi của mình, một câu chửi tục muốn buột miệng nói ra thì nhìn thấy trước mặt mình là cha ruột đang mặt mày cau có khó chịu đứng sừng sững, ngay lập tức ỉu xìu.
"Hắc...... Cha...... Cha...... Chào buổi sáng!!!"
Đối mặt với ánh mắt muốn đánh người của cha mình, Hoắc Tư Thần vội vàng thu mình vào góc tường, lẩm bẩm gì đó.
"Cha không nhìn thấy Cha không nhìn thấy mình cha không nhìn thấy mình!"
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Nếu như Nếu không còn vướng chuyện bánh bao sữa đi ra ngoài thì hắn thật muốn đưa con trai út đến chỗ Cố Thích Phong mổ sọ, xem bên trong đầu có phải chứa bã đậu không!
"Đi chơi đi!"
Hoắc tư Thần như được đại xá, lao người chạy lên trên lầu.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn con chạy còn nhanh hơn thỏ, nghiến chặt răng.
"A!"
Hắn cười lạnh một tiếng, nhanh chóng chạy về gian phòng của mình.
Tìm thấy điện thoại trên ghế salon, Hoắc Trầm Lệnh ngay lập tức gọi cho Trần Kiến Đào.
Nhưng mãi không có ai bắt máy!
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Cha Hoắc hít một hơi thật sâu rồi nặng nề thở ra.
Hai tay chống ở eo, ngẩng đầu nhìn trần nhà!
Sau đó quyết đoán nhấc đôi chân dài chạy thẳng đi ra ngoài, đi đến bãi đỗ xe sân sau nhà.
Hắn liền chọn chiếc xe chạy siêu tốc độ, vừa nhanh vừa hiệu quả!
Mở cửa xe ngồi vào ghế lái thì bên phía tay lái phụ bỗng nhiên truyền đến âm thanh của con út.
"Cha, con chờ cha thật lâu!"
Ân thanh rất hào hứng, rất vui vẻ, không che giấu cảm xúc chờ mong!
Tay Hoắc Trầm Lệnh nhanh hơn đầu, đưa tay muốn tát một cái vào người đối diện!
Chờ nhận ra đây là con trai út, hắn cảm giác chỗ ngực vừa rồi bị con trai út đụng vào càng đau đớn hơn.
Bàn tay sắp tới trên mặt con đột nhiên lệch ra một chút, bởi vì động tác quá nhanh và bất ngờ nên không kìm được sức, người ngã tiến về phía trước.
Hoắc tư Thần sợ hãi nhảy dựng lên, trán đập vào cửa xe bên cạnh bên trái.
Lại một tiếng “Aw” đau đớn vang lên.
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Cha Hoắc nhắm mắt lại, hít thở một nhịp thật sâu sau đó mở mắt!
Thấy con đang ôm trán không dám lên tiếng, hắn đau lòng nhìn đứa con út, hít một hơi thật sâu.
Hoắc tư Thần vừa muốn mở miệng, Cha Hoắc chỉ cảm thấy tim càng đau hơn, ngay lúc con trai út chưa lên tiếng, liền hung dữ cảnh cáo.
"Đừng nói chuyện!"
Nếu không lão tử đánh chết ngươi!
Cuối cùng một câu kia, hắn giữ ở trong cổ họng.
Nếu không thật sự lời vừa nói ra khỏi miệng sẽ trực tiếp biến thành hành động!
Đôi mắt của bạn nhỏ Hoắc Tư Thần gần như đã rơi lệ.
Trách hắn sao!
Vì sao chứ!
Bạn nhỏ Hoắc tư Thần không hiểu ra sao, Cha Hoắc ngồi lên ghế, khóe mắt liếc nhìn hắn.
"Dây an toàn!"
Hoắc tư Thần không còn thấy tủi thân nữa, rất nhanh gài dây an toàn xong, miệng nhỏ lại bắt đầu lải nhải.
"Cha, con chạy đến phòng chú út thấy chú út và Tể Tể đều không có ở đó, con biết khẳng định là bọn họ đã đi ra ngoài. Hiện tại trời còn chưa sáng, cha khẳng định không yên tâm chú út lúc mang Tể Tể đi ra ngoài chơi vào lúc này nên nhất định sẽ lái xe đi tìm, cho nên con ở trong xe chờ cha!"
"Con đoán cha khẳng định sẽ đi chiếc siêu tốc độ này, bởi vì tốc độ nhanh nhất, đẹp nhất!"
Lẩm bẩm nói xong một lượt liền nháy mắt với cha ruột, dáng vẻ như là"Cha, con có phải là rất thông minh không, mau khen con đi".
Hoắc Trầm Lệnh nắm chặt tay lái, đạp chân ga hết cỡ, dùng tốc độ một trăm tám mươi kilomet trên giờ chạy đi, đuôi xe xì khói một cái đã chạy ra ngoài hơn mười mét.
Hoắc tư Thần: "A a a! A a a! (Chửi thề)! (Chửi tục)!"
Giọng Cha Hoắc trầm thấp phát ra cảnh cáo lạnh lùng.
"Còn nói thô tục nữa...... Cha ném con xuống!"
Bạn nhỏ Hoắc tư Thần vội vàng che miệng mình, ngón tay nhỏ lại nhấc lên, chỉ về phía cha ruột.
"Lão...... Tử, Cha vừa định nói như thế......"
Cha Hoắc: "Đúng, lão tử, họ Lý tên Nhĩ, tên thụy là Đam, tên tự là Bá Dương, có người gọi là Thụy Bá Dương, người thời cuối Xuân Thu, năm sinh năm mất không rõ......"
// Theo sử ký Tư Mã Thiên, Lão Tử người làng Khúc Nhân, hương Lệ, huyện Hỗ, nước Sở (thuộc tỉnh Hồ Nam hiện nay); họ Lý tên Nhĩ, tên tự là Bá Dương, tên thụy (tên khi chết) là Đam; làm quan sử, giữ kho chứa sách của nhà Chu. Đến nay, người ta vẫn mơ hồ về năm sinh, năm mất của ông, chỉ biết khoảng – tCN, thuộc thời Xuân Thu Chiến Quốc (vào khoảng cuối Xuân Thu sang đầu Chiến Quốc), sống cùng thời với Khổng Tử.
Mặt Hoắc tư Thần ngơ ra, hoang mang không hiểu gì.
"Cha, cha đang nói cái gì vậy?"
Bọn họ không nói cùng một vấn đề, phải không.
Cha Hoắc liếc con trai út một cái: "Không đọc sách cẩn thận, lão tử cũng không biết! Không sợ làm mất mặt Hoắc gia!"
Hoắc tư Thần: "......"
A!
Cậu là đứa nhỏ tám tuổi đang là học sinh tiểu học, cậu phải biết lão tử sao!
Nếu cậu học giỏi, cậu đã sớm giống anh cả, anh hai nhảy lớp như thế rồi!
Bạn nhỏ Hoắc tư Thần cúi đầu sầu não, nói nhỏ.
"Trong nhà tất cả đều là người chăm chỉ học tập, ngẫu nhiên có một người học không tốt, không phải nên cao hứng sao, dù sao cũng không có ảnh hưởng gì!"
Cha Hoắc từ trên cao nhìn sang.
"Con nói cái gì?"
Bạn nhỏ Hoắc tư Thần ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt ở trên đầu gối, ngoan ghê gớm.
"Cha, con nói muốn giống các anh học tập, học tập cho giỏi, mỗi ngày học tốt hơn!"
Cha Hoắc vừa lái xe vừa đáp lại.
"Thừa dịp anh cả con đang ở nhà, trở về nói anh thu xếp một kế hoạch học hè cho con sau!"
Hoắc tư Thần: "......"
Yên lặng quay đầu đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ!
Ngay cả cảm giác hồi hộp khi ngồi siêu xe cũng không thể khiến cậu vui sướng hơn!
Đột nhiên nhìn về phía chân trời xa có rất nhiều mây mù tụ lại, hai mắt cậu trừng lớn.
"Cha, cha, cha, cha mau nhìn phía kia!"
Cha Hoắc nghiêng đầu nhìn sang, kia là phương hướng chùa Minh Giác.
Mây đen cuồn cuộn, còn nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt cách khá xa, không biết là ánh đèn hay là cái gì khác.
Vừa lúc lúc này, Trần Kiến Đào gọi điện thoại tới.
Cha Hoắc nhận điện thoại ngay lập tức.
"Tể Tể và trầm Vân đang ở bên ngoài chùa Minh Giác"
Trong điện thoại từ Trần Kiến Đào gọi đến, có rất nhiều âm thanh khó nghe, có tiếng chửi rủa, còn có những tràng cười quái dị, nghe thấy cũng biết ở đó có thể đang xảy ra chuyện gì đó.
"Tôi...... Tút tút tút......"
Điện thoại tự nhiên cúp máy, bị ngắt kết nối!
Mặt mày Cha Hoắc nặng nề, liếc mắt nhìn con trai út.
"Ngồi yên và giữ vững!"
"A!"
"Oaaa!"
"Cha, con sợ hãi...... Hơi sợ......"
Hoắc Trầm Lệnh: "Nghĩ đến chuyện chú út và Tể Tể có khả năng xảy ra chuyện đi, con sẽ không sợ nữa!"
Hoắc tư Thần: "......"
Tể Tể là con gái ruột lão đại Địa Phủ, không chết được.
Ngược lại là chú út......
Có thể sẽ tương đối thảm!
Bạn nhỏ Hoắc tư Thần bỗng nhiên có cảm giác mình và chú út có tình cảnh rất giống nhau, đồng bệnh tương liên!
Ài ………!