: Chú Sẽ Gặp Xui Xẻo! Kiểu Như Thiếu Cánh Tay Hoặc Gãy Chân
Hoàng đại tiên khi nhìn thấy Tống Kiều, lập tức chạy trốn đến bên cạnh hắn.
Bởi vì bị thương nghiêm trọng, lúc hóa thành hình người tay chân đều không có cử động như bình thường.
"Tống phó bộ trưởng, cứu mạng!"Hoắc tư Thần: "! ! A a a!!!!"Hoắc tư Lâm cùng Hoắc tư Tước: "! ! "Hai người một người giữ chặt tay Hoắc tư Thần, một người bịt miệng hắn lại.
"Tư Thần, thả lỏng một chút! Chỉ là con chồn thôi!"Hoắc tư Thần đang hoảng sợ thét lên, con người suýt thì lồi ra khỏi hốc mắt, một tay đẩy bàn tay đang che miệng của anh hai ra.
"Cái quái gì thế?"Bạch Minh Tư cười nhạt: "Chồn!"Hoắc tư Thần trong nháy mắt lại cảm thấy rùng mình!"Chồn? Em vừa nói rồi quả bóng kia sờ tới sờ lui trơn bóng! ! Mềm mềm, Tể Tể còn nhắc nhở em là nó rất xấu rất thúi kia!""Ặc! Buồn nôn chết đi được! ặc!"Hoắc tư Thần dùng lực xoa tay, cảm giác vẫn không được, vội vàng chạy đến vòi nước cách đó không xa mở vòi cọ rửa tay.
Hoàng đại tiên: "! ! "Bổn đại tiên cầu ngươi sờ chắc?Bổn đại tiên còn biệt khuất đây!Bổn đại tiên để cho mấy đứa trẻ con nhân loại như ngươi tùy tiện sờ vào sao?Nếu như không phải kiêng kị đứa nhỏ kia cường hãn vũ lực, bổn đại tiên chỉ cần vài phút là chơi chết các ngươi, đám con nít nhân loại kia!Bánh bao sữa xoay người, ngẩng đầu, con mắt vừa tròn vừa lớn trực tiếp nhìn chằm chằm hắn.
Hoàng đại tiên: "! ! "Hoàng đại tiên một giây sau liền quỳ xuống đất.
"Tiểu đại nhân, ta sai rồi!"Trừ Bạch Minh Tư đã tận mắt chứng kiến thực lực của bánh bao sữa, đang nở nụ cười yếu ớt nhìn bánh bao sữa, thì những người còn lại, mỗi người đều trừng lớn con ngươi chấn kinh.
Nhất là bạn nhỏ Hoắc tư Thần vừa chạy đi rửa tay trở về liền thấy một màn này, con chồn kia đang hướng bánh bao sữa nhà hắn mà quỳ lạy, phản ứng đầu tiên là bối rối.
Phản ứng thứ hai là cấp tốc nhảy đến trước mặt bánh bao sữa, đem bánh bao sữa bảo hộ chặt chẽ ở sau lưng, đối với con chồn đang quỳ trên mặt đất trợn mắt nhìn.
"Ngươi nghĩ đối với Tể Tể nhà chúng ta làm gì?"Hoàng đại tiên: "! ! "Cầu xin tha thứ và nhận sai của mình cũng không thể a?Đừng không nói lý lẽ như vậy có được không?Làm thế nào mới có thể bỏ qua?Quả nhiên, con người đều là sinh vật ti tiện xảo trá đáng khinh bỉ, hắn ghét nhất nhân loại, thích nhất yêu ma!Giọng nói mềm mại và dễ thương của bánh bao sữa từ sau lưng anh ba truyền ra.
"Chồn, ngươi còn dám thô lỗ đối với anh ba của Tể Tể, bản Tể Tể! ! "Bạch Minh Tư nhìn Tống Kiều cùng Chu Việt còn đang ở đây, nhanh chóng ngắt lời bánh bao sữa.
"Tể Tể yên tâm, nó cho dù có tà tâm, cũng không có gan làm.
"Bánh bao sữa bất mãn hừ hừ: "Gan cũng không thể có!"Mấy anh trai của bé, những yêu quái này nhớ thương mà tìm nuốt thì sao a?Con chồn ngoan ngoãn cúi đầu khom lưng và dập đầu.
"Không dám, không dám! Tiểu nhân tuyệt đối không dám! Cầu! ! "Bạch Minh Tư nhìn về phía Tống Kiều, ngắt lời hắn.
"Tống phó bộ trưởng, nó liền giao nó cho ngài đi.
"Bánh bao sữa vội bổ sung: "Thế nhưng là anh Minh tư, anh ba còn muốn đá bóng chơi mà.
"Hoắc tư Thần ghét bỏ: "Đừng! Tể Tể! Anh ba em về sau không muốn đá banh nữa, xui xẻo!"Chồn: "! ! "Có bản lĩnh ngươi không làm anh trai bánh bao sữa xem!Bổn đại tiên một ngụm có thể dí ngươi!Ý niệm này vừa xuất hiện ở trong lòng, chồn bỗng nhiên đối diện với đôi mắt to đen nhánh đang từ sau lưng Hoắc tư Thần thò đầu ra thăm dò.
Chồn yên lặng rơi lệ.
Tiểu đại nhân, kỳ thật tiểu nhân càng muốn bóp chính bản thân mình!Đang trọng thương lại bị kinh hãi, con chồn cũng không chịu được nữa hai mắt khẽ đảo liền hôn mê bất tỉnh, biến thành một con chồn to béo.
Bánh bao sữa lạnh lùng chằm chằm hắn một lúc mới dời ánh mắt đi.
Lúc bé nhìn về phía các anh trai thì lại là đứa nhỏ đáng yêu mềm mại nhu thuận.
"Anh ba, vậy chúng ta đi chơi cái khác nha?"Hoắc tư Thần cầu còn không được, mà hắn rất muốn hỏi bánh bao sữa đến cùng mọi chuyện là như thế nào.
Hắn ghét bỏ muốn chết, nhưng cũng tò mò muốn chết.
"Được, đi, anh ba dẫn em đi đến bên kia chơi!"Hoắc tư Lâm cùng Hoắc tư Tước liếc nhìn nhau, cất bước đi theo.
Bạch Minh Tư cũng chuẩn bị đi, lại bị Tống Kiều gọi lại.
"Bạch thiếu gia, liên quan tới Tể Tể tiểu thư, cậu có muốn nói gì không?"Bạch Minh Tư xinh đẹp nho nhã trên mặt vẫn như cũ nở nụ cười yếu ớt, đáy mắt nhưng lại thâm trầm hơn, mặc dù mới tám tuổi nhưng lại ổn trọng như là một người trưởng thành.
"Tống phó bộ trưởng muốn hỏi chuyện của Tể Tể, Minh Tư cảm thấy ngài trực tiếp đến hỏi chú Hoắc sẽ tốt hơn, dù sao chú Hoắc cũng là người giám hộ của Tể Tể.
"Chu Việt bất mãn.
"Bạch thiếu gia, chúng ta là người của cơ quan ngành đặc biệt, đây là Tống phó bộ trưởng, cho dù là ông nội của Bạch thiếu gia nhìn thấy Tống phó bộ trưởng chúng ta cũng phải khách khí.
"Tống Kiều chờ hắn nói xong, mới nhàn nhạt quát lớn một câu.
"Chu Việt!"Chu Việt mím môi, bất mãn ngậm miệng.
Bạch Minh Tư nghe, cười nhạt nhìn Tống Kiều.
"Tống phó bộ trưởng cảm thấy Minh Tư vừa rồi rất không lễ phép sao? Xin hỏi Tống phó bộ trưởng cảm thấy Minh Tư có chỗ nào không lễ phép, Tống phó bộ trưởng chỉ ra Minh Tư lập tức thay đổi.
"Tống Kiều: "! ! "Chu Việt a một tiếng: "Bạch Minh Tư, đừng tưởng rằng Bạch gia các ngươi có thể thông linh, liền vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì! Các ngươi chẳng qua chỉ là nửa huyền môn, chân chính Huyền Môn chi đạo không hề ít cũng không có khẩu khí như thế mà chất vấn Tống phó bộ trưởng của chúng ta?"Tống Kiều nhíu mày: "Chu Việt, xin lỗi Bạch thiếu gia!"Chu Việt quay đầu, nhìn trời.
Trên mặt Bạch Minh Tư vẫn giữ nụ cười, cười phi thường xinh đẹp nho nhã, nói chuyện cũng vẫn rất nhẹ nhàng và nhã nhặn.
"Tống phó bộ trưởng không cần như vậy, Chu tiên sinh nói không sai, Bạch gia chúng ta xác thực không là gì cả, để Tống phó bộ trưởng tự mình đi một chuyến là Bạch gia chúng ta không hiểu chuyện, ngày mai sau khi tan học, Minh Tư nhất định tự mình đi tìm bác Trần nhận lỗi.
"Tống Kiều khóe miệng giật một cái.
Chu Việt sắc mặt thay đổi.
Bánh bao sữa đã đi rồi lại quay lại, nhưng mà chỉ có một mình bé.
"Anh Minh tư, Bác Trần là ai vậy?"Chu Việt nghĩ đến sự tình lần trước, nhìn thấy minh Tể Tể liền tức giận, ỷ vào lúc này Hoắc Trầm Lệnh không ở đây, không cần suy nghĩ liền quát lớn bánh bao sữa.
"Trẻ con cách xa ra một chút, ngươi thì biết cái gì!"Tống Kiều cùng Bạch Minh Tư đồng thời lên tiếng: "Chu Việt!"Tống Kiều là quát lớn, mang theo cảnh cáo.
Bạch Minh Tư thanh âm cực lạnh, giống như là chạm đến vảy ngược của hắn.
Không đợi Bạch Minh Tư nói tiếp, Tống Kiều đã lạnh lùng lên tiếng.
"Chu Việt, xin lỗi!"Hắn cảm thấy Chu Việt ra ngoài quên mang theo đầu óc, thế mà lại có thể một lần nữa đắc tội trưởng tộc Bạch gia tương lai cùng với hòn ngọc quý trên tay người nắm quyền Hoắc gia!Chu Việt mím môi, nghe ra lãnh ý bên trong lời nói của Tống Kiều, không tình nguyện mở miệng, thái độ lấy lệ còn giọng nói thì hàm hàm hồ hồ.
"Thật xin lỗi.
"Bánh bao sữa liếc hắn một cái: "Chú sẽ gặp xui xẻo! Kiểu như là thiếu cánh tay hoặc là gãy chân đó!"Chu Việt: "Ngươi! ! "Con ranh con, thế mà còn nguyền rủa hắn!Nhưng vì cố kỵ Tống Kiều ở đây, Chu Việt đem uy hiếp nuốt xuống.
Tống Kiều vội vàng tiến lên hoà giải, xin lỗi lại lấy lòng, sau đó mới sách con chồn nằm trên đất mang theo Chu Việt rời đi.
Bánh bao sữa giơ tay nhỏ bắt đầu đếm xem.
"Một!""Hai!"Bạch Minh Tư không rõ ràng cho lắm: "Tể Tể, em tại sao muốn đếm vậy?"Bánh bao sữa lên tiếng: "Tể Tể đếm đến một trăm hai mươi thì chú người xấu vừa rồi bắt nạt Tể Tể cùng anh Minh Tư sẽ bị thiếu cánh tay, gãy chân!"Bạch Minh Tư: "! ! "! ! Xe từ nhà cũ Bạch gia lái ra ngoài thì bánh bao sữa cũng đếm tới một trăm linh tám.
Hai mươi giây sau, trên đường Hương Chương phát ra một tiếng vang lớn, Chu Việt cả người từ trong xe bay ra ngoài, tay phải cùng chân trái bay ra trực tiếp va chạm với một cây cốt thép, bị gãy ngay tại chỗ.
Chu Việt hôn mê bất tỉnh.
Tống Kiều đẩy cửa xe ra, nhìn thấy thảm trạng của Chu Việt mà cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn nhớ tới câu nói kia của bánh bao sữa.
"Chú sẽ gặp xui xẻo! Kiểu như thiếu cánh tay hoặc gãy chân!".
: Không Cẩn Thận Đã Đút Rượu Cho Bánh Bao Sữa
Trong hậu hoa viên nhà cũ Bạch gia, Ông Bạch đang cùng mấy đứa nhỏ ăn cơm chiều.
Quản gia đi tới, Bạch Minh Tư nhanh chóng nhìn sang.
Bánh bao sữa dán vào tai anh Minh Tư dùng giọng trẻ con nói nhỏ: "Anh Minh tư, đến lúc rồi."
Bạch Minh Tư quả nhiên từ quản gia bên kia nghe được mấy chữ "Tống phó bộ trưởng" "Chu Việt" "Xảy ra chuyện" "gãy mất".
Bạch Minh Tư: "......"
Hoắc tư Thần một mặt u oán nhìn về phía bánh bao sữa cùng anh Minh Tư đang kề tai nói thì thầm, buồn bực hừ hừ.
"Tể Tể, em không cùng anh ba thân thiết nữa rồi."
Bánh bao sữa mờ mịt ngẩng đầu: "Không có nha, Tể Tể đặc biệt thích anh ba!"
Hoắc tư Tước đùa nàng: "Vậy còn anh hai?"
Bánh bao sữa vội vàng gật đầu, sợ anh Tư Lâm cùng anh Minh Tư cũng hỏi, liền dùng giọng con nít ngây ngô nịnh nọt các anh.
"Tể Tể đều thích các anh trai, còn có ông nội Bạch, Tể Tể cũng thích."
Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng ho khan: "Cho nên, đều không thích ông nội ruột cùng với bà nội ruột?"
Đám người nhanh chóng ngẩng đầu, bất ngờ khi thấy là ông bà nội Hoắc đáng lẽ đang ở nhà cũ của Hoắc gia mới đúng.
Ông Bạch đứng lên: "Hoắc lão tiên sinh, Hoắc lão phu nhân."
Bà nội Hoắc như rất quen thuộc: "Lão Bạch, đây là ăn cơm chiều à, vừa vặn tôi và ông Hoắc còn chưa có ăn, có thể cùng ăn không?"
Bạch lão gia tử: "......"
Lời đều đã nói như vậy, ông có thể nói “không” sao?
Bánh bao sữa đang ngồi ở giữa Hoắc tư Tước và Bạch Minh Tư, lúc này nhìn thấy ông nội bà nội tới, vội vàng từ trên ghế trượt xuống, lật đật nện bước nhỏ bằng đôi chân ngắn ngủn đi đến bên cạnh hai ông bà.
"Ông nội, bà nội!"
Bà nội Hoắc xoay người đem bánh bao sữa ôm: "Tể Tể a, bà nội nhớ cháu quá, làm sao đến giờ cơm mà cũng không biết về nhà nha!"
Không đợi bánh bao sữa nói chuyện, Bà nội Hoắc đã tự bào chữa.
"Nhưng không sao, Tể Tể quên về nhà cũng không vấn đề gì, ông nội bà nội tới đón Tể Tể là được. Chúng ta ăn cơm trước, ăn no rồi trở về lại ăn thêm có được hay không? Bà nội tự mình chuẩn bị bánh nếp cho Tể Tể, còn có rượu nếp, đặc biệt thơm ngọt và mềm, Tể Tể nếm thử nhất định sẽ thích."
Bánh bao sữa nghe nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, làm Bà nội Hoắc cười ha ha.
"Ôi Tể Tể, cục cưng của bà thật đáng yêu!"
Đám người đều phụ họa: "Rất đáng yêu!"
Nhất là động tác nuốt nước bọt vừa rồi của bé, quá đáng yêu.
Ông nội Hoắc cùng Ông Bạch đi sang phòng bên cạnh nói chuyện phiếm, Ông Bạch đoán chừng Ông nội Hoắc còn không biết đứa cháu gái này có năng lực đặc thù, cho nên nói chuyện rất cẩn thận.
"Hoắc lão tiên sinh......"
Ông nội Hoắc khoát khoát tay: "Bạch lão đệ, mấy năm nay tôi bị người tính kế thành hồ đồ rồi, ông cũng hồ đồ theo, cũng không muốn gọi anh Hoắc nữa sao?”
Ông Bạch nghe Hoắc Trầm Huy nói cũng đã hiểu sơ qua Ông nội Hoắc bọn họ mấy năm này biến hóa đều là có nguyên nhân, nhưng trên thực tế kiểm tra Hoắc An An lại không tra ra được cái gì.
Nhưng mà những thay đổi của ông Hoắc cùng mọi người rất dễ nhận thấy được, nên tự nhiên biết bọn họ nói đều là sự thật.
Như vậy, vấn đề ở đâu.
Trên người Hoắc An An có vấn đề gì?
Ông Bạch cau mày: "anh Hoắc, chuyện của An An có nghĩ đến việc tìm người trong Huyền Môn hỗ trợ nhìn xem sao không?"
Ông nội Hoắc trong mắt tràn đầy ý cười: "Ông có thể giúp đỡ chuyện này không?"
Ông Bạch mấy năm này bởi vì không thích vợ chồng ông Hoắc thiên vị lệch lạc, cho nên gần như không cùng hai người qua lại lui tới.
Ngược lại là đối với năng lực trác tuyệt, tỉnh táo tự lập của Hoắc Trầm Lệnh lại nhìn với con mắt khác.
"Nếu như ông đồng ý......"
Ông nội Hoắc cầu còn không được: "Đương nhiên đồng ý! Vậy phiền phức Bạch lão đệ rồi."
Ông Bạch khó được cười cười: "Không có việc gì, chỉ cần hai người có thể tỉnh táo lại, so ra đều tốt hơn."
Ông ban đầu cũng hoài nghi hai ông bà Hoắc thay đổi là có vấn đề gì đó, cũng tự mình điều nhưng tìm không thấy một chút dấu vết, dần dà không thể không từ bỏ.
Ông Bạch nhíu nhíu mày, hỏi ôn hòa.
"Ông Hoắc, mọi người làm sao lại bỗng nhiên tỉnh táo lại?"
Ông nội Hoắc nhìn bánh bao sữa đang được bạn già ôm ngồi trên đùi đút cho ăn ở nhà ăn bên cạnh, cả đời hắn đều nghiêm khắc cẩn trọng lại nộ ra nụ cười cưng chiều dung túng.
"Là Tể Tể giúp chúng tôi, cũng giúp Trầm Lệnh nhà tôi."
Hai nhà Hoắc gia cùng Bạch gia trước đây đều có quan hệ rất tốt, bởi vì bị hệ thống ảnh hưởng tới dần dần lệch đi, cho nên mới cùng Bạch gia không lui tới nữa.
Hiện tại lại ngồi cùng một chỗ trò chuyện, ông nội Hoắc liền đem chuyện trước đây nói hết ra lần lượt tất cả.
Sau khi nói xong, ánh mắt vẫn nhìn về phía bánh bao sữa đang ăn cơm ở phòng bên cạnh.
"Tôi nhớ rõ, Tể Tể ở trên vành tai của tôi nhẹ nhàng đụng một cái, cả người tôi trong nháy mắt liền vô cùng nhẹ nhõm."
Nói đến đây, Ông nội Hoắc rốt cục nói đến chuyện hôm nay vì sao tự mình tới.
"Bạch lão đệ, Trầm Huy nói với tôi, Trầm Lệnh nói Tể Tể có đôi mắt âm dương, là thật sao?"
"Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, mắt âm dương của bé có thể phong bế không? Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nhìn thấy những thứ kia, vạn nhất bị hù dọa thì làm sao bây giờ?"
Ông Bạch nghĩ đến chuyện vừa rồi quản gia nói, suy đoán bánh bao sữa không chỉ đơn giản có mắt âm dương.
"Trước mắt thì thấy Tể Tể rất dũng cảm, so với trong tưởng tượng của chúng ta thì tốt hơn rất nhiều, đứa bé tựa hồ cũng không e ngại những thứ đó."
Ngược lại, Minh Tư thỉnh thoảng nói với Tể Tể về những thứ ma quái kia thì con mắt của cô bé còn phi thường sáng.
Hình như là rất thích thú!
Còn có hôm nay ở bên ngoài bệnh viện, khí thế khi đối phó với con chồn kia......
Dù là ông có nhiều kinh nghiệm, cũng bị khí thế trên người bánh bao sữa làm cho kinh hãi khiếp sợ.
Cái này......
Ông Bạch cũng không biết nói như thế nào.
"Về phần phong bế...... Trước đó Trầm Lệnh cũng mang Tể Tể tới đây, tôi học nghệ không tinh, chỉ có thể chờ đợi cha tôi xuất quan rồi xem lại cho Tể Tể sau."
Ông nội Hoắc hơi kinh ngạc: "Ông học nghệ không tinh?"
Không có khả năng!
Bạch Tùng Thư thế nhưng là một trong ba người lợi hại nhất trong gia tộc Bạch gia, cho dù là người của cơ quan đặc biệt cũng phải lễ nhượng ba phần.
Ông Bạch cười nhạt: "Trầm Lệnh có cùng hai người nói về thân thế của Tể Tể không? Biết cha mẹ ruột của bé khi còn sống làm gì không?"
Ông nội Hoắc nhíu mày: "Tôi cũng tìm người kiểm tra rồi nhưng chỉ biết là cha mẹ đều chết, về sau ở cô nhi viện, lại được Trầm Lệnh thu dưỡng."
Ông Bạch cảm thấy thân phận thực sự của bánh bao sữa tuyệt đối không đơn giản như vậy.
"Nếu như có thể, thì ông điều tra thêm về cha mẹ ruột của Tể Tể, có lẽ có phát hiện gì lạ khác."
Ông nội Hoắc gật gật đầu, bánh bao sữa ôm bát cơm lung la lung lay đi đến.
"Ông nội, Ông nội Bạch, hai ông làm sao không cùng ăn cơm nha?"
Bà nội Hoắc vội vội vàng vàng từ phía sau đuổi theo, vội vàng đỡ lấy bánh bao sữa đang lắc lư.
"Ôi, Tể Tể của bà nội, cẩn thận nhỡ rơi bát xuống thì làm sao?"
Ánh mắt Ông nội Hoắc nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của bánh bao sữa.
"Mặt Tể Tể là có chuyện gì xảy ra?"
Hoắc tư Thần đang ở cửa ra vào co đầu rụt cổ, nghe được lời của ông nội, nuốt nước bọt đi vào.
"Ông nội, cháu tưởng là nước ép nho, cho nên rót cho Tể Tể một chén."
Ông Bạch lần đầu mất đi vẻ điềm tĩnh: "Cái bình ở tận trong góc kia à?"
Hoắc tư Thần gật đầu: "Vâng, cháu thấy Tể Tể luôn nhìn vào chỗ đó, nghĩ là Tể Tể muốn uống, liền đi qua lặng lẽ rót một chén cho Tể Tể......"
Từ phòng ăn bên kia truyền đến giọng Hoắc tư Tước nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc tư Thần, em dám vụng trộm cho Tể Tể uống rượu!"
Hoắc tư Thần thân thể lung lay một cái.
Đôi mắt to của bánh bao sữa có chút ướt át mông lung, cười hắc hắc giữ chặt ống tay áo Hoắc tư Thần, giọng bé nghe đặc biệt mềm mại êm tai.
"Anh ba, nước nho uống rất ngon, Tể Tể còn muốn uống."
Hoắc tư Thần: "......"
Đám người cùng nhau trừng mắt nhìn qua!
Hoắc tư Thần: "......"