Hiểu Nhi kéo Hạo Nhiên đang sững người không nói nên lời đi ra chỗ khác thì thầm
- Sao thế?
- Tài khoản.....anh gửi rất nhiều ngân hàng, vốn mấy hôm trước thư kí kêu chuyển tiền nhưng anh nói không cần gấp cũng đâu có xài nhiều. Không ngờ hôm nay đi bốc đại cái thẻ, lại có ít tiền như vậy..... - giọng điệu hối lỗi của hắn thật khiến cô bốc hỏa
- Trời ơi, chắc tôi chết! - Hiểu Nhi vò đầu bứt tóc - giàu quá cũng là cái tội sao? Nhiều thẻ ngân hàng quá nên bốc đại á? - cô đi qua đi lại thở dốc
- Em còn tiền không?
- Tôi....không có, mua hết sách cho anh rồi - cô lấy lại hơi - hơn nữa thẻ ngân hàng cũng không có đem vì em luôn cất trong ngăn đá tủ lạnh
- Thẻ mà lại cất trong ngăn đá sao?
- Ờ, thì sao. Hễ có tiền là em lại tiêu hết. Nhưng mà giờ tính sao? gần đây cũng chẳng có cái khách sạn nào cả, mưa càng ngày càng to kìa - Hiểu Nhi cuống hết cả lên
- Chị ơi - Hạo Nhiên chạy lại - không thể thuê phòng nào sao ạ?
- À, không thể thuê phòng, nhưng đủ để thuê phòng ạ - chị tiếp tân mỉm cười. Hiểu Nhi suy nghĩ chập rồi, nhưng không còn cách nào khác đành phải đồng ý thôi. người chung phòng, bình thường coi phim cô sẽ chửi biên kịch viết kịch bản gì mà xưa như trái đất, lúc nào cũng có những cảnh tình cảm lãng xẹt này nhưng mà hôm nay, ý trời quyết định
- Phòng đẹp nhỉ? Lãng mạn ghê - Hiểu Nhi liếc nhìn hắn, lấy bộ đồ mới mua
- Lãng xẹt thì có - cô thẳng chân vào phòng tắm trước
Hạo Nhiên kéo ngang tấm rèm. Trời không đẹp như hắn tưởng tượng, mưa như không muốn ngưng luôn, ngoài đường không có mấy người đi xe. Nhìn kĩ phòng này cũng chỉ có cái giường lớn thôi
- Anh đang thẩn thờ gì thế? Đi tắm đi - Hiểu Nhi lau lau đầu tóc, mặc bộ đồ thun mới tinh, cô nằm thẳng cẳng lên giường, bật điều hòa độ
h tối. Hạo Nhiên cũng tắm xong ra ngồi trên ghế
- Tối nay tính ngủ thế nào?
- Còn tính toán gì nữa, đương nhiên là anh ngủ đất em trên giường rồi - Hiểu Nhi chuyển kênh liên tục
- Không công bằng, trời này nằm đất khó chịu lắm - hắn cằn nhằn
- Không thích thì ra thuê phòng khác mà ngủ, nếu anh có tiền...lè... - Hiểu Nhi lè lưỡi rồi trùm mền kín mít vì ti vi chẳng có gì coi cũng không có gì chơi
Hạo Nhiên ngặm đắng nuốt cay nằm dưới sàn, còn được cô khuyến mãi cái gối và đứa phải đắp chung mền, nửa trên nửa dưới. Hiểu Nhi ngủ say sưa không biết trời đất gì, còn hắn thì lại bị mất ngủ nữa hay sao ấy. Hơn nữa sàn nhà cứng nhắc như vậy, khó chịu muốn chết, hắn cứ lăn qua lăn lại suốt
h tối. Hiểu Nhi cựa quậy tỉnh giấc, tiếng hách xì liên tục cứ quấy giấc ngủ của cô. Đôi mắt cô lờ mờ mở ra, trời vẫn còn mưa giông. Hiểu Nhi nằm nghiêng người lại, tiếng hách xì vang ra từ dưới sàn. Cô mở to mắt nhìn, hắn đang co ro lại, cố gắng nhắm nghiền mắt nhưng có vẻ không thành
Hoảng hốt Hiểu Nhi đứng dậy, cô đưa tay sờ vào người hắn, lạnh ngắt. Hiểu Nhi rung rung tay hắn, Hạo Nhiên mở mắt, hắn thấy mắt cô ngấn nước thì run run ngồi dậy
- Em sao thế? Sao lại khóc? - hắn lo lắng hỏi, nhìn xung quanh cô xem có bị gì không
- Xin lỗi....xin lỗi, em xin lỗi....hức...hức.... - Hiểu Nhi nói trong nước mắt - em đã quên là....anh bị chứng mất ngủ....
- Hở? - Hạo Nhiên không ngờ lí do cô khóc lại ngớ ngẩn như vậy - anh không sao mà, anh đang cố ngủ
- Không - Hiểu Nhi lật đật bật điện thoại - h rồi, tiếng kể từ khi tắt đèn nhưng sao anh chưa ngủ
- Anh định uống thuốc ngủ nhưng nghe lời em nên anh đã bỏ hết rồi, bây giờ rất khó nhắm mắt - Hiểu Nhi ôm anh vào lòng, ôm chặt để sưởi ấm cho anh
- Xin lỗi....xin lỗi....xin....lỗi.... - miệng cô xin lỗi không ngừng, làm hắn cũng thấy xót, hắn vuốt vuốt tấm lưng nhỏ bé của cô
con người nằm trên cùng chiếc giường. Hiểu Nhi có lẽ vẫn còn thấy có lỗi nên ôm luôn hắn ngủ luôn, trùm kín mền. Lần đầu tiên cô chủ động ôm hắn sau bao lâu như vậy. Và dường như khi ôm người hắn yêu bấy lâu ngủ vậy, cảm giác thật dễ chịu, Hạo Nhiên dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Và cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, hắn có giấc ngủ ngon như vậy
Hạo Nhiên ngủ mạch đến sáng. Có lẽ ngủ quá say và ngon nên khi hắn tỉnh dậy Hiểu Nhi đã đi đâu mất. h sáng, Hạo Nhiên xuống bàn buffet để ăn sáng, thấy Hiểu Nhi đã ngồi đó từ bao giờ, chăm chỉ ăn súp cua
- Anh ngủ ngon chứ? - Hiểu Nhi thấy anh thì hỏi
- Ờ, rất ngon - hắn cũng nhanh chóng làm tô bún rồi cả lên đường về nhà
- Em sao thế? - thấy Hiểu Nhi có vẻ khó chịu khi đứng dậy thì lo lắng, thật sự sắc mặt cô rất khó coi
- Không....không sao - Hiểu Nhi cười trừ nhưng thật ra muốn giấu chuyện
tiếng trước.....khi Hiểu Nhi vừa tỉnh dậy, lại chạm ngay mặt hắn, thấy mình đang nằm trong vòng tay của hắn, hoảng hồn quay đi nhưng không ngờ tiếp xuống mặt đất ngay lập tức
Hiểu Nhi ngồi trong xe mà cái mông đau không tả nổi. Hạo Nhiên vẫn không đoán ra được chuyện gì nên cũng lái xe mạch về công ty. Vừa xuống xe là Hiểu Nhi đã bắt ngay taxi về nhà
- Em đi đâu thế?
- Về nhà - cô ngồi lên xe
- Sao lúc nãy không kêu anh chở đi luôn?
- Anh làm sao biết nhà em?
- Ờ....thì trong lý lịch em ghi thế? - Hạo Nhiên không thể để cho cô biết việc hắn lén lúc đi điều tra cô được
Hiểu Nhi chẳng quan tâm mà chạy về nhà. Bây giờ cô không thể ngồi được nữa mà chỉ nằm thôi. Về nhà còn bôi thuốc nằm tịnh dưỡng nữa. Cái nhà không khác gì cái ổ chuột này luôn mang mùi hương quen thuộc đối với cô. Hiểu Nhi nằm đến trưa thì dậy vì thấy đã đỡ đau nhức hơn. Cô phải công nhận mình ngủ nhiều thật
Hạo Nhiên sau giấc ngủ ngon thật có tinh thần làm việc, anh mới nghĩ ra trò chơi mới, định sẽ càn quét thị trường trận nữa trong khi Health and safety còn đang lộng hành. Bây giờ mấy đứa trẻ ghiền game lắm. Không để ý thời gian mà bây giờ đã trưa rồi, điện thoại thì Hiểu Nhi không nghe máy chắc là cô bận chuyện gì
Hiểu Nhi đột nhiên nổi máu siêng vì cô không thể chịu nổi nữa, cứ thế này người cô sẽ mọc nấm mất. Cô dọn dẹp đủ thứ, đúng là sạch sẽ khác thường thật, cô cũng công nhận chính mình ăn ở sao mà dơ thế. Cô liếc nhìn vào bếp. Thật ra chỗ đó không hề có dụng cụ nấu nước bếp núc gì vì cô có nấu ăn đâu. Lúc còn là sinh viên cô ăn ở căn tin trường, còn làm ở bệnh viện thì có nhà ăn, bây giờ thì được Hạo Nhiên đãi. Chỗ đó dùng để để tất cả sách cô nghiên cứu, tính ra cũng nhiều phết đấy. Sách ngập cả gian bếp, chỉ có tủ lạnh là đáng quý nhất vì nó có thẻ tín dụng của cô
Trong đó cũng đựng bia, nước ngọt và đồ ăn vặt nữa. Hiểu Nhi mò mẫm tủ lạnh nhưng trống không
- Tủ lạnh sao lại lạnh thế? - Hiểu Nhi đành lấy chút tiền trong ngăn tủ khóa để đi siêu thị. Nhưng cô chợt nhớ xe cô bây giờ vẫn còn ở công ty, nhưng lại hết xăng
Cô bực tức lấy thêm tiền để đi taxi và đổ xăng nữa. Cái số lúc nào cũng tiêu tiền là sao? Đã nghèo mà còn gặp cái eo nữa
Hiểu Nhi tình cờ gặp Sa Mi trước công ty. Xem kìa, cái kiểu liếc nhìn người khác thật khó ưa. Hiểu Nhi cúi đầu chào rồi tiến thẳng đến chiếc xe của mình
- Tối qua người vui vẻ chứ? - nó hỏi vu vơ
- Tất nhiên, nhưng tôi nghĩ nếu có giám đốc ở đó thì chẳng sẽ vui hơn đấy
- Vậy sao? Nghe nói tối qua Luck ngủ rất ngon, xem ra cô đã làm tròn nhiệm vụ của mình. Sau khi anh ấy khỏi bệnh, chắc cũng nhanh kết thúc hợp đồng rồi
- Phải, nhưng lúc đó anh ấy cũng đâu cần nữa, vì đã có vợ bên cạnh rồi - Hiểu Nhi cười đểu
Rõ ràng câu nói ám chỉ sau này Hiểu Nhi sẽ trở thành vợ hắn, Sa Mi hiểu được nên vô cùng tức giận. Nó không kiềm được mà bực bội nện đôi giày cao gót lên sàn, hùng hồn đến ép Hiểu Nhi tựa người vào thành xe
- Cô....cẩn thận cái miệng, cái gì cũng có giới hạn của nó. Tôi sẽ không nhường nữa đâu, người có tiền bao giờ cũng có quyền hơn mà - Sa Mi nghiến răng ken két nhưng có vẻ Hiểu Nhi chẳng sợ sệt gì còn nhe răng cười nữa
- Tùy cô thôi, lái xe cẩn thận - Hiểu Nhi luồn lách ngồi vào xe, để lại phía sau chỉ còn cô gái đang điên tiết
Hiểu Nhi ghé siêu thị mua chút đồ. Đi loanh quanh quầy ăn vặt
- Ủa Nhi? Cậu cũng ở đây sao? - bộ dạng cuốn hút của Thiên Minh khi xách cái giỏ nhỏ nhỏ dạo quanh siêu thị
- Ờ, không ngờ cậu cũng đi siêu thị đấy - Hiểu Nhi cười tươi
- Cái này phải nói với cậu mới đúng. Mình mua nhiều đồ chút, có muốn ăn cùng không? - Thiên Minh lắc lắc cái giỏ hóm hỉnh đề nghị
- Ăn chùa mà, đương nhiên phải đi rồi. h mình sẽ qua
- Mình sẽ nhắn tin địa chỉ
Chia tay Thiên Minh, Hiểu Nhi cất hết đồ vào tủ lạnh. Cô định ghé công ty xem thế nào nhưng thấy hắn chẳng thèm điện thoại nên chắc nghĩ không sao. Tối qua hắn cũng ngủ sướng lắm còn gì
h tối ở nhà Thiên Minh....
- Woa, mình không biết là cậu nấu ăn giỏi đến thế đấy? - Hiểu Nhi vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm lừng từ gian bếp
- Phải ăn mới biết được - anh chầm chậm đặt từng đĩa lên bàn, tuyến nước bọt của cô bắt đầu hoạt động mạnh
- Vậy mình ăn đây - Hiểu Nhi ăn thử miếng cá đầu tiến, mắt mở to biểu lộ sự kinh ngạc - Đỉnh! - cô đưa ngón cái khen ngợi
Nhận được lời khen ngợi, nụ cười Thiên Minh không bao giờ ngớt trên môi. Lần đây tiên anh có cảm giác được sống lại. Hiểu Nhi vẫn là người mang cho anh cảm giác thoải mái đó
Đang ăn ngon thì điện thoại đổ chuông, Hiểu Nhi bực mình vì phải ngăn dòng cảm xúc. Không biết tên trời đánh nào mà điện thoại lúc này không biết
- Alo?
- Em đang ăn hả? - Hạo Nhiên nghe tiếng ngọng ngọng của cô là đoán ngay
- Ừm....
- Ăn mình?
- Không, mình
- Ai nữa?
- Thiên Minh
- Sao không đợi anh?
- Em với anh đâu phải người yêu, sao phải quán triệt như thế? - Hiểu Nhi vẫn gắp miếng thịt bỏ vào miệng nhai
- Vậy em tính để anh ăn mình hả? - Hạo Nhiên tức tối nói, nghe giọng hờn dỗi
- Ờ - Hiểu Nhi cúi cùng cũng cúp máy, tiếp tục bữa ăn
Wa, thật sự hắn hết chịu nổi rồi. Cái kiểu đối xử này chẳng giống như ngày trước cô bám riết lấy hắn, ghét tên kia. Tức giận vì bị bỏ, hắn không chịu ăn uống gì hết, nằm trên giường nhắm nghiền mắt lại. Nhưng cho dù nhắm thế nào cũng không thể bỏ được cảm giác khó chịu và những suy nghĩ lúc trước về buổi hẹn người cứ bay bổng trong đầu hắn. Hạo Nhiên nghĩ cho dù bây giờ ngủ chắc cũng không được, chi bằng lấy tỉnh táo làm việc đi cho nó hiệu quả