Hiểu Nhi thấy Sa Mi đang đứng canh trước nhà cô thì cười khẩy. Chậm rãi đi lại gần
- Có chuyện gì mà giám đốc đích thân tìm đến nhà tôi thế?
- Cô....tôi sẽ bắt đầu giành lại Luck, anh ấy đã bắt đầu thay đổi rồi. Chỉ có cô biến mất, Luck mới để ý tới tôi - Sa Mi hình như đến đây để tuyên chiến với cô
- Phụt.... - Hiểu Nhi phụt cười khi nghe thấy lời nói trẻ con đó - Thì ra cô không tự tin đến vậy, tôi còn tưởng cô sẽ nói anh ấy thuộc về cô chứ, thì ra chỉ mới để mắt thôi sao
- Cứ cười đi - nhìn nó có vẻ tức lắm
- Dù sao.... - cô ngưng cười - mai tôi cũng sẽ đi côn đảo ngày lận, nếu cô có đủ tự tin để giữ chân Luck thì cứ làm, còn nếu không an tâm thì cứ thuê người đến giết tôi là xong, thần không biết.....quỷ không hay - Hiểu Nhi ghé sát môi đến tai của nó, lời nói vẫn đáng sợ làm Sa Mi nổi cả gai óc
Hiểu Nhi cười khẩy vào nhà đóng cửa cái rầm, để lại Sa Mi đứng như trời trồng
Hạo Nhiên đi qua đi lại trong phòng. Hắn chẳng còn tâm trí để làm việc nữa rồi. Hết lăn lên giường lại chơi game, ăn kem....nhưng cuối cùng hắn lại chọn cách đọc sách. Thật sự hay đến thế sao?
Hạo Nhiên đọc hết trang này đến trang khác, đến nỗi không để ý đến có người vào phòng. Mi mắt của hắn muốn cụp xuống, rồi lại mở lên, cụp xuống rồi mở lên. Đầu Hạo Nhiên cũng nghiêng nghiêng muốn ngủ. Sa Mi vừa tức giận từ nhà Hiểu Nhi về đây, đứng trước mặt cô mà hắn cũng chỉ đọc sách không nói lời
Sa Mi bực tức, thô bạo giật lấy cuốn sách, trừng mắt với hắn. Hạo Nhiên bị tác động bất ngờ nên bừng tỉnh
- Anh....thật sự em không có cơ hội sao? - Sa Mi nói như sắp khóc
- Em sao thế? - Hạo Nhiên ngạc nhiên vì thái độ kì quặc của nó - Em....bị Hiểu Nhi nói gì nữa sao?
- Anh hãy bỏ Hiểu Nhi đi, cô ta có gì hay ho đâu chứ? - Sa Mi khóc lóc
- Anh....yêu cô ấy. Nếu em đến đây để nói chuyện này thì về đi. Đưa sách cho anh - Hạo Nhiên chìa tay ra đòi lấy sách, nhưng Sa Mi đã mạnh tay vất cuốn sách lăn lóc vào trong góc phòng. Hạo Nhiên nhìn theo tiếc nuối
- Em yêu anh. năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy - Sa Mi vào tay qua cổ hắn, nhón chân chạm nhẹ vào bờ môi mà nó hằng mong ước đó
Hiểu Nhi thu dọn đồ đạc xong nhìn quanh cũng không có gì cần thiết nữa thì mang túi xách đi. Cô nghĩ chắc hắn đang ở công ty buồn đến chết nên tính mua chút gì đó đến ăn với anh cho vui trước khi đi. Hiểu Nhi ghé qua chỗ trước đây cô hay tới, mua bịch bánh tráng trộn. Mặc dù lớn rồi nhưng khi nhìn thấy cô cũng không ngăn nổi nước bọt tiết ra
Khi gần đến phòng thì Hiểu Nhi thấy cửa mở, không thể nào Hạo Nhiên lại tự nhiên mở cửa toang hoang thế này
Và cảnh tượng người hôn nhau là thu hết vào mắt cô. Hạo Nhiên đứng thất thần, còn Sa Mi thì đang mãnh liệt thực hiện nụ hôn không được đáp trả
Không may ánh mắt Hạo Nhiên phút chốc nhận ra sự có mặt của người thứ ba. Hiểu Nhi rời ánh mắt, cô đảo mắt nhìn xung quanh như để giải tỏa sự căng thẳng. Hạo Nhiên đẩy Sa Mi ra, đôi môi run rẩy
- Hiểu Nhi.... - Hạo Nhiên thốt ra vài tiếng nhưng trái tim thắt lại. Hiểu Nhi nhìn hắn rồi nhìn quyển sách tội nghiệp đang nằm dưới sàn
- La Hiểu Nhi, cô thấy rồi chứ - Sa Mi nhìn cô đắc chí
- Wa.... - Hiểu Nhi cười khẩy tiếng, nhưng nhanh chóng chau mày lại tỏ vẻ tội nghiệp - thấy rồi, thấy rất rõ là đằng khác. Tôi không ngờ....
Hạo Nhiên bất động, hắn không biết phải giải thích thế nào với cô. Nếu như hắn nhớ không lầm thì đây là nguyên nhân chủ yếu gây ra bất hòa giữa nam và nữ chính. Sa Mi tranh thủ thêm dầu vào lửa, dập tắt hi vọng trong cô
- Cô không ngờ tình cảm lại dễ thay đổi như vậy chứ gì, chỉ e là mấy ngày sau cô đi có lẽ Luck sẽ không nhận ra cô mất - nó cười đắc ý vì Hiểu Nhi mắc bẫy
- Tôi không ngờ....cô lại bày cái trò cổ lỗ sĩ này để rồi tự cười đắc ý mình đấy
Hạo Nhiên và Sa Mi đều bất ngờ, còn sắc mặt Sa Mi thì như tối sầm lại
- Cô...cô nói gì? - nó lắp bắp run người
- Có phải bị tôi vạch trần nên thần trí không được ổn định không? Mong cô sau này nếu muốn bày trò hại tôi thì nên tìm kiểu gì mới mới ví như đêm khuya thuê sát thủ đến nhà giết tôi trong im lặng đi thì được. Còn mấy trò ấu trĩ này mà để tôi bắt gặp lần nữa....thì cô tự nhớ tôi sẽ làm gì rồi phải không - Sa Mi nghe Hiểu Nhi đề nghị có vẻ hơi đáng sợ, nó chẳng muốn lãng phí tương lai như vậy. Và cũng như bao lần khác, nó ngậm ngùi rời đi
Hạo Nhiên bất ngờ thoát khỏi cơn giông bão liền thấy lòng nhẹ nhõm nhưng không ngờ, nó là dự báo cho cuộc nội chiến đẫm máu. Hiểu Nhi liếc thật sắc hắn
- Dù gì thì anh cũng phải có lập trường chứ, đàn ông con trai gì mà để con gái tự tiện hôn thế kia - Hiểu Nhi giận dỗi tuông trào
- Thì....anh cũng bất ngờ không phản kháng được chứ bộ. Anh cũng có lập trường riêng, cũng nói rõ tình cảm anh chỉ dành cho em thôi mà - hắn bây giờ chỉ biết rít lên những tiếng khe khẽ như ruồi muỗi
- Vậy sao? Em không biết anh có bản lĩnh đàn ông không nữa. Suốt ngày chỉ ngồi máy tính, thân hình thì gầy gò, thể thao cũng không biết gì, lại cứ vẻ ỏng ẹo yếu ớt. Sao nhiều người lại chết mê anh thế nhỉ? - cô không biết nói gì hơn, chỉ lôi khuyết điểm của hắn ra bàn tán - Thôi ăn đi - Hiểu Nhi đưa bịch bánh tráng cho hắn
- Ò. Anh cũng không phải yếu ớt, lúc ở Mĩ người ta cũng trang bị để anh tập Gym, cũng có cơ đấy chứ, không tin em coi đi - cầm lấy bịch bánh tráng như hắn vẫn quyết buông lời tranh cãi, còn sắp cởi áo ra cho cô coi
- Thôi đi. Làm mất cả ngon. Thế bây giờ anh kể ưu điểm nghe thử coi
- Anh nói cho em nghe. Người thông minh như anh ở cái đất nước nhỏ bé này không nhiều đâu - cái này thì cô đồng tình gật đầu - còn nữa anh vừa hiền lành, dịu dàng, tinh tế, ân cần quan tâm người khác, hơn nữa quan trọng là vẻ ngoài hào nhoáng. Còn chê gì nữa
- Không phải là hiền lành, dịu dàng mà là nhu nhược, yếu ớt thì có, còn vẻ ngoài thì mới mấy năm gần đây mới hào nhoáng, còn lúc học trung học anh cũng đẹp bình thường thôi - dù vậy cô cũng phân bua
- Ai cũng nói anh mặt mày sáng sủa
- Ờ. Không những sáng sủa mà tối cũng sủa nữa
- Em... - Hạo Nhiên không cãi lại cô, đành ngậm ngùi ăn tiếp
Thoáng chốc người đã chơi sạch bịch bánh tráng, đành lấy kem ra ăn. Hiểu Nhi không còn hứng cãi nhau nữa. ơ kem, cái muỗng. Hiểu Nhi và Hạo Nhiên tựa đầu vào nhau, nhàn nhã ăn kem
- Mai là em đi rồi - Hiểu Nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh
- Anh sẽ nhớ em lắm - Hạo Nhiên mắt nhắm nghiền, có chút buồn ngủ
- Anh.... - ánh mắt Hiểu Nhi dừng lại trên đồ vật quen thuộc bị bỏ quên. Bỗng nhiên cô đứng dậy làm thân người của hắn chao đảo, đôi mắt lờ đờ - cho dù không đọc anh cũng đừng quăng nó chứ - Hiểu Nhi khó chịu, phủi bụi trên quyển sách
- Là Sa Mi quăng nó khi anh đang cố đọc đấy. Dù vậy anh cũng thấy hơi buồn ngủ - Hạo Nhiên che miệng ngáp
- Thật á? Anh buồn ngủ hả? - cô mừng rỡ như bắt được vàng
- chút. Nhưng anh muốn thức chút nữa để nói chuyện với em, mai em đi rồi còn gì - hắn níu kéo tiếc nuối
- Ờ. Nhưng mà anh ngủ đi, khó khăn lắm mới ngủ được mà - Hiểu Nhi xoa xoa đầu tóc mềm mại của hắn
Hiểu Nhi vẫn ôm hắn trong tư thế thoải mái đấy. người ôm nhau ngủ thật ngon
Sáng mai....Hiểu Nhi nhận chuyến bay h đến côn đảo. Lại không thể chào tạm biệt hắn. Cô bật laptop hắn lên. May thật là tối qua vẫn chưa kịp tắt
Hạo Nhiên tỉnh dậy thì đã h. Hắn ngủ đến nỗi đau quay như chong chóng. Tỉnh dậy mặt ngơ ngơ ngác ngác, thì ra căn phòng này thật trống vắng. Hôm nay cô đã đi rồi, Hạo Nhiên buồn chán vệ sinh rồi ăn sáng mình. Bỗng hắn thấy căn phòng này sao mà lạnh lẽo quá. Trước khi Hiểu Nhi xuất hiện chẳng phải hắn đã tháng ăn sáng mình sao. Hạo Nhiên nhâm nhi ly cafe ấm, tay đút vào túi quần đứng bên cạnh cửa gương, ngắm nhìn thành phố xinh đẹp này
Hạo Nhiên cười nhạt, thư ký gọi anh đến phòng họp. Chắc lại bàn bạc chiến lược mới. Thật ra thì chỉ khi có ý tưởng mới hắn mới nói vài lời, chứ bình thường hắn chỉ làm cảnh thôi. Và hôm nay cũng không ngoại lệ, Health and safety thật sự còn sức ảnh hưởng quá lớn
Hương gió biển Hiểu Nhi đã cảm nhận ngay khi vừa đến đây. Cô mặc chiếc đầm có ren ở dưới màu trắng xách nách, còn đội chiếc mũ vành màu vàng chanh nữa. Trông cứ hệt như đang đi nghỉ mát không bằng. Hiểu Nhi leo lên taxi đến khu trung tâm y tế, cô sở dĩ không đi cùng chuyến bay với những người khác là do thân phận đặc biệt của mình, không phải là bác sĩ bệnh viện
Hiểu Nhi trở lại nơi này lần thứ , cảm giác thật sảng khoái. Cô hít hà hương biển thoang thoảng trong khoang mũi, bất giác môi cũng mỉm cười
- Hiểu Nhi? - anh chàng kính cận ngạc nhiên hỏi
- À, xin chào, tôi là Hiểu Nhi ở bệnh viện Maxi - cô chìa tay ra, nở nụ cười thật tươi
- Chào, tôi là Huỳnh Minh, chúng ta vào thôi - anh ta cũng đưa tay ra bắt
Cả cũng vào trong để chuẩn bị h sẽ có người tới khám bệnh. Hiểu Nhi khoát chiếc áo blouse quen thuộc mà lâu rồi cô chưa động tới đó, trên ngực có logo của côn đảo. Trong khi dọn đồ, mọi người tranh thủ làm quen với nhau. Có chị tên là Thảo, chị Thảo làm tình nguyện viên ở đây năm rồi, cũng có bạn trai ở đây, tính lập gia đình luôn. Chị kể cuộc sống ở đây cũng đâu thoải mái gì. Đại học y dược gì đó cũng chẳng chuyên nghiệp là mấy nên bác sĩ cũng chẳng có trình độ. Thỉnh thoảng , tháng lại có bác sĩ nhận lệnh về đây chữa trị, mỗi lần đều là những người khác nhau
Người dân không được chữa trị đúng cách sẽ để lại nhiều di chứng. Đó cũng là lý do giáo sư Châu cử Hiểu Nhi, chỉ có cô mới thấu hiểu nỗi đau khổ của người bệnh nhân
- Hiểu Nhi, ra thôi, có người đến rồi đấy
- Dạ! - Hiểu Nhi cười tươi hơn bao giờ hết