Edit: Ngọc
Beta: Hạ Y
____________
Beatrice sinh ra ở một Thế giới nhỏ, thế giới này người sở hữu dị năng mới có thể tồn tại, dị năng của Beatrice chính là năng lực mê hoặc, được kế thừa từ mẹ cô.
Ở trên người mẹ cô, năng lực này không kiểm soát được, liên tục phát tán, năng lực này mang lại cho bà sức quyến rũ kinh người, nhưng cũng mang lại sự tra tấn không dứt.
Lúc còn nhỏ Beatrice đã kế thừa năng lực này, khi còn nhỏ cô cũng không thể kiểm soát được, nhưng khi cô lớn thì năng lực này càng ngày càng mạnh, cô học được cách khống chế sức mạnh ma mị này để thu được nhiều lợi ích lớn hơn.
Thành phố Cosenvo không lớn cũng không nhỏ, không tính là nổi tiếng ở thế giới này, nhưng Beatrice sinh ra và lớn lên ở thành phố nhỏ này, vì cô, cả thành phố đều bị bao phủ trong phạm vi của phó bản.
Yến Lâu đẩy cửa tiệm, nhìn một lượt sau đó quay lại nói với Nicholas: “Trời còn chưa sáng.”
Lần này không phải là búp bê đi cùng cậu vào phó bản, mà là bản thể của Nicholas, Yến Lâu nhất thời không thích ứng được.
Nicholas nhìn cậu, hỏi: “Đi không?”
Yến Lâu gật đầu.
Hiểu biết của bọn họ với phó bản này có hạn, rõ ràng nhất chính là sức hấp dẫn kinh khủng của Beatrice, cái khác chỉ có đôi câu vài lời.
Yến Lâu không đoán được hiện giờ Beatrice đang ở đâu, thành phố lớn như thế, bọn họ không thể tìm từng tí từng tí một được, chỉ có thể dựa vào ghi chép đến nơi ở của Beatrice để tìm chút manh mối.
Cậu cầm quyển sổ tay của chủ tiệm xem xét cẩn thận đoạn ghi chép ngắn ngủi, sau đó không nhịn được oán trách một câu: “Sao Trác Vũ Sanh không ghi kỹ hơn một chút…”
Nicholas cầm lấy nhìn qua, nói: “Vẻ ngoài của Beatrice quá hợp tác, không cho anh ta cơ hội để điều tra rõ hơn.”
Yến Lâu hiểu rõ, ở trước mặt Nicholas cậu hơi buông lỏng, không khỏi tặc lưỡi.
“Số đại lộ Conroe… Chúng ta có nên tìm bản đồ trước không?” Không có bản đồ, hai người họ sẽ rất khó tìm được địa chỉ.
Đi trên một con đường lạ lẫm, Yến Lâu nhìn sắc trời, nói: “Dựa vào tình huống bình thường, chẳng mấy chốc nữa trời sẽ sáng, chúng ta có thể thử tìm người hỏi một chút.”
Nhưng phó bản đã mất kiểm soát, Yến Lâu cũng không rõ bọn họ có thể tìm được người bình thường không.
Hai người tiến về phía trước rất nhanh, bước vài bước đã đi qua mấy con phố.
“Bệ hạ.” Yến Lâu đột ngột nói, ánh mắt nhìn chăm chú về phía xa xa: “Ngài nhìn bên kia.”
Nicholas nhìn theo ánh mắt cậu, dưới ánh nắng yếu ớt, một pho tượng màu trắng ngọc đứng trong quảng trường trống vắng.
Hai người nhìn nhau, thoắt một cái liền hóa thành hư ảnh đi đến quảng trường.
Toàn thân pho tượng màu trắng ngọc đều trơn bóng, nhìn qua có vẻ như được làm từ ngọc thượng hạng, tay nghề của người điêu khắc cực kỳ thâm sâu, từng sợi tóc của pho tượng đều hiện lên rõ ràng, đuôi lông mày quyến rũ ở khóe mắt hiện ra vô cùng tinh tế, gần như đứng trước mặt là một con người thật.
Yến Lâu nhíu mày: “Đây là Beatrice?”
“Có lẽ thế.”
Hai người họ đều chưa từng thấy dáng vẻ của Beatrice, chỉ có thể dựa vào diện mạo của pho tượng để đoán. Dĩ nhiên, suy đoán này ngoại trừ khuôn mặt của pho tượng, còn có sức mê hoặc kỳ lạ không ngừng phát tán.”
“Xem ra Beatrice vẫn còn ở trong phó bản.” Yến Lâu nói, đây là một tin tốt, bọn họ đỡ phải đi khắp nơi bắt người.
Hai người vốn định nhìn một cái rồi đi ngay, ai ngờ sắc trời dần dần sáng lên, người dân trong thành phố tụ tập ở quảng trường, hơn nữa còn có rất nhiều người.
Yến Lâu có chút hiếu kỳ với mục đích của pho tượng, thế là kéo Nicholas đứng sang một bên xem hành động của những người dân.
Pho tượng đứng giữa làn nước trong suốt ở đài phun nước, trong nước không có nhiều cát bụi, suy ra mỗi ngày sẽ có người đến dọn dẹp và thay nước, có thể thấy pho tượng này có địa vị rất cao ở thành phố Cosenvo.
Chỉ thấy những người dân tụ tập lại xung quanh đài phun nước, vẻ mặt từng người vừa thành kính vừa say mê quỳ lạy bức tượng, trong miệng còn lẩm bẩm. Yến Lâu nghe thấy chẳng qua chỉ là thể hiện sự tôn kính và ngưỡng mộ, cảnh tượng này quả thực không khác gì một đám tín đồ điên cuồng đang sùng bái thần linh.
Bái lạy xong, những người này từ từ tiến lên, lấy đồng xu, đồ trang sức từ trong túi thả vào trong đài phun nước, một lát sau một lớp trang sức chất thành đống dưới đáy đài phun nước, mặt nước tỏa ra ánh sáng lấp lánh đến chói mắt.
Yến Lâu nhìn trợn mắt há mồm: “Cô ta đây là… Muốn biến bản thân mình thành tín ngưỡng ở thành phố Consenvo sao?”
“Có lẽ vậy.” Nicholas không có hứng thú với sự tồn tại của tà giáo này, chỉ vì nơi này là phó bản, không phải Thế giới Hắc Ám, y không thể xen vào.
Yến Lâu im lặng lắc đầu, sau đó tóm được một người dân vừa lễ bái xong chuẩn bị rời đi, hỏi: “Tiên sinh, anh có biết đại lộ Conroe ở đâu không?”
Người đàn ông đang mặc đồ ngủ đưa tay sờ kính mắt, nhưng anh chỉ sờ vào khoảng không, khó chịu thu tay lại, nheo mắt lại hơi chần chừ chỉ tay về một phía: “Ừm… Chắc là ở bên kia, tôi quên mang kính mắt cho nên nghe không rõ, cậu vừa nói đại lộ Conroe đúng không?”
Yến Lâu: “… Đúng.”
“Ừm.” Người đàn ông nhíu mắt một lúc, xác định: “Đúng rồi, chính là ở bên kia, tôi nhớ hai bên đường đại lộ Conroe có cây phong, lúc này đang chuyển sang màu đỏ.”
“Cảm ơn tiên sinh.”
Hai người nhìn theo người đàn ông đang mơ mơ màng màng rời đi, Yến Lâu nghi ngờ nói: “Không có kính… Sẽ ảnh hưởng đến việc nghe à?”
“Không biết nữa, khả năng là vậy…” Nicholas cũng ngỡ ngàng, hai người đều không có vấn đề về thị lực, cho nên cũng không biết thị lực và thính lực có liên quan đến nhau không.
Bọn họ đi theo hướng không đáng tin cho lắm của người đàn ông mặc đồ ngủ, hai bên đường quả thực được trồng cây phong, gân lá phong đã chuyển sang màu vàng, nhưng đầu lá vẫn nhuộm một màu đỏ tươi, vừa ấm áp vừa đẹp đẽ.
“Số , chính là chỗ này.” Yến Lâu nhìn tòa nhà trước mắt, từ từ phóng âm khí để bao phủ.
Một lát sau cậu mở mắt, nói: “Hình như không có người.”
Nicholas nói: “Vào xem trước đã.”
Căn nhà dường như đã bỏ trống một thời gian, trên mặt bàn đã trải một lớp bụi, lúc đi lại bụi bay mù mịt.
Hai người không khách khí tìm kiếm manh mối ở trong phòng.
“Trong sổ có nói, người đã biến Beatrice thành con búp bê chính là một trong những người ái mộ cô ta, bác sĩ ngoại khoa Luther.” Yến Lâu nói: “Xem ra nên tìm địa chỉ của người này, có lẽ sẽ có manh mối về Beatrice ở chỗ hắn.”
Kẻ gây họa cho phó bản có tổng cộng sáu con búp bê, tất cả đều xuất phát từ tay vị bác sĩ này.
Bác sĩ Luther là một người dị năng, có một khoảng thời gian hắn từng là bàn đạp cho Beatrice để Beatrice trèo cao, nhưng sau này Luther bị đạp xuống.
Mặc dù biết rõ bản chất của Beatrice, Luther cũng không thể chấp nhận sự thay đổi như vậy.
Tình yêu cuồng nhiệt và nỗi đau không được đáp lại khiến Luther trở nên điên khùng, hắn đố kỵ những người có thể thấy được nụ cười của Beatrice còn mình lại bị Beatrice vứt bỏ hoàn toàn, muốn gặp cô một lần cũng khó khăn.
Luther căm ghét Beatrice bạc tình, nhưng lại điên cuồng si mê sắc đẹp của cô, hắn nổi lên ý nghĩ muốn đem Beatrice về cất giấu, hắn muốn vẻ đẹp này trở nên vĩnh hằng, càng muốn cô chỉ thuộc về mình.
Vì không muốn phá hỏng vẻ xinh đẹp của Beatrice, Luther không lập tức ra tay với cô, trước tiên giết hai người phụ nữ vô tội là Anfia và Irina để làm thí nghiệm. Kết quả thí nghiệm không quá tốt, Luther muốn nhiều vật thí nghiệm hơn nữa, nhưng những người phụ nữ mất tích trước đã khiến cảnh sát chú ý, Luther không dám mạo hiểm, vì thế đưa nanh vuốt sang người bên cạnh.
Hắn đưa nữ trợ lý Blanchett của mình đến nơi khác để sát hại, lần này thí nghiệm của hắn cũng đạt được tiến triển, nhưng hắn lại một lần nữa rơi vào cảnh không có vật thí nghiệm.
Vì Beatrice, Luther đã điên rồi, cuối cùng hắn nhẫn tâm xuống tay với vợ của mình.
Cuối cùng, hắn thu được thành công trên người con gái tám tuổi của mình.
Mặc dù Faye nhỏ tuổi, nhưng cô bé là người dị năng có tiềm năng vô hạn, cuối cùng bị chế thành búp bê chẳng những có ngoại hình xinh đẹp như người thật mà còn giữ được ý chí của Faye.
Luther mừng rỡ như điên liền theo đuôi Beatrice, khiến cô choáng váng rồi bắt cóc. Để chế ra con búp bê có trạng thái, hắn không giết chết Beatrice, mà lột da cô, thu được vật liệu tươi mới, cuối cùng chế tạo thành con búp bê Beatrice hoàn mỹ.
Khi Yến Lâu nhìn thấy ghi chép này cảm thấy không biết nói gì, chẳng biết đây có được coi là báo ứng không.
Cậu chú ý tới cuối trang sách, Trác Vũ Sanh còn viết một câu: Cha nuôi của Beatrice là Norman giữ chức cục trưởng cục cảnh sát của thành phố Cosenvo, có thể biết về vụ án mất tích của những cô gái trẻ.
Điều này đáng lẽ ra Trác Vũ Sanh sẽ phát hiện điểm đáng ngờ nhưng anh ta lại không điều tra thêm.
Bất kể Luther giết chết Anfia và Irina, còn có người trợ lý Blanchett, cục cảnh sát không thể không có tiến triển nào trong khoảng thời gian lâu như vậy, huống chi thế giới này còn có sự tồn tại của người có dị năng, bọn họ có rất nhiều phương pháp để tìm kiếm manh mối.
Yến Lâu nghĩ, nếu như Norman biết rõ hành động của Luther, vậy ông ta có mục đích gì khi không can thiệp vào chuyện này?
Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, Nicholas tìm thấy một cuốn sổ ghi chép trên giá sách, nhìn qua chắc là quyển ghi chép phụ của Beatrice, bên trong có ghi số điện thoại và địa chỉ của Luther.
Yến Lâu xem xong nói: “Anh đoán xem, người này hiện giờ còn sống không?”
Nicholas nhíu mày, một lúc sau không chắc chắn nói: “Có lẽ… Chết rồi?”
Yến Lâu mỉm cười nói: “Vậy tôi đoán hắn ta hiện giờ nửa sống nửa chết, không bằng chúng ta đánh cược một lần?”
Nicholas cười nói: “Vậy em muốn đánh cược cái gì?”
Lần này đổi lại là Yến Lâu nhíu mày vắt óc suy nghĩ, cậu chỉ thuận miệng nói, chưa thực sự nghĩ được sẽ đánh cược gì: “Không thì thôi vậy.”
“Lần trước em nói phong cảnh của Thế giới Hoang Dã không tệ đúng không?” Nicholas nói: “Hay là lần sau chúng ta ghé qua?”
Yến Lâu gật đầu: “Được.”
Nicholas nói: “Đến lúc đó người thua phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng, có thể là bất cứ thứ gì.”
Yến Lâu chần chừ gật đầu, cậu không có yêu cầu gì quá phận với Bệ hạ, Bệ hạ hẳn là cũng không, vậy thì có thể yên tâm rồi.
Nơi ở của Luther là một biệt thự gần vùng ngoại ô, chỗ này có tầng hầm, xung quanh cũng không có hàng xóm láng giềng, thuận lợi cho hắn làm những thí nghiệm đáng sợ kia.
Bây giờ trông căn biệt thự có chút hoang vu, trên mái nhà treo đầy mạng nhện, cỏ dại mọc um tùm trong sân, hoa bị vùi sâu trong cỏ, ngay cả con đường mòn được lát đá cũng không tìm thấy dấu vết.
Nhìn qua giống như chủ nhân ở đây đã rất lâu rồi chưa xuất hiện, nhưng hai người vẫn muốn đi vào để tìm hiểu.