Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

chương 62: tượng cốt điêu mỹ nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ngọc

Beta: Hạ Y

__________

Trong số các phó bản dị thường trong cửa hàng búp bê, có ba phó bản cấp C, trừ đảo búp bê, búp bê thế thân ra, bản cuối cùng được gọi là “Tượng cốt điêu mỹ nhân”.

Bối cảnh của phó bản là một trường học, con búp bê ở trung tâm là pho tượng lấy xương người làm vật liệu, có điều pho tượng to bằng lòng bàn tay, tổng cộng có sáu cái, rải rác khắp nơi trong sân trường, tất cả chúng đều làm từ hài cốt của một người phụ nữ.

Theo ghi chép trong sổ tay từ người quản lý cửa hàng, người phụ nữ này tên là Đan Chi, khi còn sống là danh kỹ Giang Hoài. Khi về già, Đan Chi bị mắc bệnh hiểm nghèo, được một thợ điêu khắc mua lại, trước khi chết phải chịu hết sự tra tấn, sau khi chết, khắc cốt mọi thống khổ, Đan Chi trở thành quỷ mang lệ khí rất nặng.

Đan Chi là một con quỷ kiều diễm mang oán khí sâu nặng, sức mạnh mê hoặc nhân tâm rất cao, thực lực đã đạt tới cấp B, chỉ vì xương cốt của nàng bị chia thành sáu pho tượng lưu lạc ở khắp nơi, khiến sức mạnh của nàng bị phân chia. Hơn trăm năm trước, vì nàng đồ sát mấy người ở nơi nào đó mà bị Phục yêu sư phát hiện, sau đó sáu pho tượng từng cái đều bị phong ấn, trong đó có một pho tượng chứa phần lớn linh hồn của Đan Chi đã đoạt xá thân thể của một người còn sống, thiếu chút nữa đã khiến Phục yêu sư phong ấn thất bại.

Sau này, sáu pho tượng cốt điêu được thu nhận trong viện bảo tàng mỹ thuật của một trường học, vì năm tháng trôi qua, cộng thêm các pho tượng tập hợp lại với nhau, phong ấn của Phục yêu sư để lại dần dần bị tiêu hao. Mặc dù Đan Chi không đủ sức phá tan phong ấn ở pho tượng, nhưng có thể dựa vào pho tượng mê hoặc các học sinh hiến tế cho mình, linh hồn hiến tế càng nhiều, nàng cũng ngày càng mạnh.

Đây chính là ghi chép trong sổ tay liên quan đến nàng, sau khi tham gia trò chơi sinh tồn Đan Chi bị phong ấn lần nữa, nhưng lần này Yến Lâu sẽ không xem thường. Phó bản đã xuất hiện những dị thường, ai mà biết phong ấn Đan Chi có xảy ra vấn đề gì hay không? Nếu như phong ấn thực sự bị phá vỡ, vậy cậu phải đối mặt với một lệ quỷ cấp B hoàn chỉnh.

Yến Lâu đóng quyển sổ tay của quản lý cửa hàng, ánh mắt dừng trên sáu pho tượng mỹ nhân trắng toát, tư thế khác nhau trong tủ trưng bày pha lê một lúc, sau đó nói với Kill- và Kill- sau lưng: “Đi thôi.”

Chuyến này cậu không mang theo Đường Cát, độ nguy hiểm của Đan Chi khác với trước đây, vì suy nghĩ cho khẩu phần ăn của mình, cậu cũng không hy vọng đầu bếp duy nhất trong cửa hàng xảy ra chuyện gì.

Sau khi từ hoàng cung trở về, cậu gần như không ngừng tiến vào phó bản mới, Yến Lâu biết rằng mình đang trốn tránh, cậu không muốn nghĩ sâu về chuyện thất lễ trước đó.

Biết mình thầm mến người ta là một chuyện, không khống chế được cảm xúc và hành vi lại là một chuyện khác, Yến Lâu đã từng trải qua đào tạo tàn khốc không cho phép mình phạm sai lầm như vậy.

Lần này tiến vào phó bản không phải là điểm dừng chân ngẫu nhiên, mà là cố định trong căn phòng búp bê của trường, đây là địa điểm của phó bản mà người quản lý cửa hàng búp bê thiết lập.

Trong căn phòng búp bê không bật đèn, diện tích hơi nhỏ hẹp, búp bê len và gấu bông được xếp trong tủ gỗ ở hai bên, đôi mắt bằng nhựa vô hồn nhìn thẳng trung tâm.

Yến Lâu cầm một con gấu bông màu xanh lam nhéo một cái, phát hiện cảm giác không đúng, nhìn kỹ hơn hóa ra là một chiếc túi xách.

Cậu ngỡ ngàng để con gấu vào trong hộc tủ, trong lòng lại sinh ra một chút nghi ngờ.

Đây cũng nằm trong phạm vi nhiệm vụ của cậu sao?

Những sát thủ trong đội quân Kill đều là những lưỡi đao lặng lẽ, Yến Lâu có muốn than thở cũng không được, cậu không nhịn được nhớ Đường Cát nhanh nhẹn.

Kéo cánh cửa căn phòng búp bê ra, bên ngoài là sương mù trắng xóa, trong sương lờ mờ vọng ra tiếng cười đầy sức sống của tuổi trẻ.

Yến Lâu vô cảm chờ một lát, sương mù trước mắt từ từ tản đi, hương thơm ngọt ngào của trà sữa và trái cây bay tới, ba tốp học sinh đang cười đùa với nhau, không bao lâu đã có người phát hiện ra cậu.

“Ôi! Căn phòng búp bê đang mở cửa ạ!” Mấy nữ sinh cười khúc khích, nghiêng người: “Ông chủ chịu về rồi à? Gần đây cửa hàng có gì mới không?”

Yến Lâu nhìn bọn họ, một lát sau nở nụ cười dịu dàng: “Mấy đứa đến xem chẳng phải sẽ biết à?”

Bên ngoài, nhiều người lần lượt đi tới, các cô gái vây quanh nhìn đi nhìn lại con búp bê trên tủ gỗ, đặc biệt là chiếc túi hình gấu bông được không ít nữ sinh ưa thích.

“Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền ạ?” Một cô gái đeo cặp sách màu đen giơ một con cáo bằng len màu hồng nhạt.

Yến Lâu nhìn nhãn dán trên kệ hàng nói: “Năm mươi.”

Nữ sinh lộ vẻ do dự: “Hơi đắt ạ, có thể bán rẻ hơn một chút được không ạ?”

“Cửa hàng nhỏ không mặc cả nhé.” Yến Lâu thờ ơ đáp, ánh mắt không ngừng xem kỹ học sinh trong tiệm lẫn ngoài tiệm.

Trong mắt cậu, một nửa người đều có âm khí quấn lấy, có nhẹ có nặng, còn có rất ít người bị thâm nhập vào não, âm khí nặng đến mức không thấy rõ bóng người, đã bị búp bê cốt điêu khống chế hoàn toàn.

Tình hình nghiêm trọng hơn so với những gì cậu tính toán, không tới ba tháng, rốt cục Đan Chi đã làm thế nào để khống chế hơn nửa trường học? Sức mạnh của nàng mạnh mẽ như thế sao?

Ngôi trường này khoảng chừng có mười nghìn người, hiện tại hơn một nửa đã bị xâm chiếm, toàn bộ trường học đều bị âm khí che kín trời, trong mắt người bình thường là trời đất u ám, đã lâu rồi không nhìn thấy bầu trời quang đãng.

Yến Lâu đóng cửa tiệm búp bê, mang theo Kill- và Kill- ra ngoài cửa.

Ngoại trừ âm khí che kín bầu trời bên ngoài, sân trường bình thường đến kỳ lạ, học sinh qua lại hoặc là bàn về phim ảnh, đồ ăn ngon, hoặc là oán trách bài tập về nhà, các kỳ thi, không có bất kỳ cái gì khác thường.

Vị trí mỗi lần sáu pho tượng cốt điêu xuất hiện đều không cố định, ở nơi tràn ngập âm khí này, Yến Lâu cũng rất khó tìm được tung tích của Đan Chi.

Yến Lâu xoay Chiếc Nhẫn Quyền Lực trên ngón trỏ, con mắt màu hổ phách phản chiếu tòa ký túc xá màu đỏ tươi, bên trong dày đặc âm khí gần như muốn tràn ra ngoài.

Bên trong tòa ký túc xá này nhất định có một pho tượng cốt điêu, nhưng một tòa ký túc xá ít nhất có mấy trăm người, chẳng lẽ cậu tìm từng người một? Hơn nữa đây lại còn là ký túc xá nữ.

Yến Lâu lén nhìn Kill- ở một bên: “Nếu không thì cậu…”

Kill-: “Không.”

Yến Lâu:???

Trời ơi, sát thủ lãnh khốc vô tình cũng bắt đầu từ chối mệnh lệnh!

Kill- nói: “Kill- là con gái.”

Kill- gật đầu: “Cô ta đánh người rất tàn bạo.”

Yến Lâu: “…”

Cậu không biết sát thủ Kill ác độc như thế lại sợ con gái? Nguyên nhân là bóng ma tâm lý của đồng nghiệp quá lớn?

Hơn nữa, đội quân Kill đều mang mặt nạ giống nhau, quần áo giống nhau thậm chí là đến dáng người cũng giống nhau, Yến Lâu thường nhận biết dựa vào nhãn dán bên trên tủ kính, thật đúng là không phát hiện được trong bọn họ có một cô gái!

Ừm, m, bụng tám múi, ngực phẳng, chém người lại là một cô gái.

Khóe miệng Yến Lâu giật một cái, không thể tưởng tượng hình ảnh đó, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đi chỗ khác xem đã.”

Bên trong cuốn sổ ghi lại pho tượng cốt điêu lần đầu tiên xuất hiện ở tòa nhà nghệ thuật của trường học, rất nhanh Yến Lâu đã tìm đến tòa nhà kiến trúc màu trắng, âm khí bên trong quả thực nặng hơn so với những nơi khác một chút, nhưng lại kém rất nhiều với ký túc xá nữ.

Hoặc là sức mạnh của pho tượng cốt điêu ở ký túc xá nữ mạnh hơn so với những cái khác, hoặc là nơi đó không chỉ có một pho tượng cốt điêu.

Khuôn viên trường có hạn, khoảng cách giữa các pho tượng cốt điêu quá gần, vả lại thời gian tiếp xúc quá lâu, quỷ hồn của Đan Chi có thể di chuyển giữa các pho tượng.

Muốn bắt được nàng, một là tập hợp tất cả các pho tượng cốt điêu để nàng không còn chỗ nào để trốn, hai là tập hợp lại hơn nửa pho tượng cốt điêu để ép buộc Đan Chi xuất hiện, phương pháp này có lẽ sẽ chọc giận đối phương. Yến Lâu không thèm để ý rằng có chọc giận đến Đan Chi hay không, từ thái độ của nàng rất khó để hai người có thể thương lượng, không bằng trực tiếp sử dụng vũ lực để giải quyết.

Hơn nữa Yến Lâu cảm thấy kỳ quái, Đan Chi không thể không biết rằng cậu đã đến rồi, vì sao đến bây giờ nàng vẫn chưa có hành động gì? Trốn tránh ra mặt thì có ích lợi gì?

Phòng điêu khắc ở tầng ba, nhìn từ cửa sổ có thể không ít tác phẩm của học sinh, tượng hình người từ thạch cao trắng nhìn cậu qua cửa kính trong suốt, trong nháy mắt dường như cậu nhìn thấy pho tượng thạch cao đó đang nở nụ cười với cậu.

Thủ đoạn đe dọa thấp hèn này không ảnh hưởng được Yến Lâu, chính cậu cũng làm quỷ mấy chục năm, còn sợ mấy cái này à?

Điều mà cậu thực sự chú ý là quỷ hồn đang bám trên tượng thạch cao nhưng đó không phải là Đan Chi cậu đang muốn tìm, mà là một quỷ hồn nam yếu ớt, linh hồn mới chỉ có mấy tháng.

Kill- đẩy cửa phòng học, vô cảm lôi nam quỷ từ tượng thạch cao kia ra ngoài.

Nam quỷ ngẩn ra, sau khi anh ta trở thành quỷ thường dọa những học sinh khác, rất thích nhìn người khác hoảng sợ, đây là lần đầu tiên đe dọa chẳng những không có hiệu quả mà còn bị người ta chặn bắt.

Nam quỷ không cam tâm, sau khi đến trước mặt Yến Lâu bỗng nhiên biến cả người thành trắng bệch, trên trán có một lỗ máu, máu “ào ào” chảy xuống, trong nháy mắt đã thấm ướt cổ áo trước ngực.

Yến Lâu khẽ cười, đưa tay lấy đầu mình xuống, hỏi anh ta: “Chơi vui không?”

Nam quỷ: A a a a! Cứu mạng, có ma!

Nam quỷ: “Ồ, không, chơi không vui!”

Nam quỷ uất ức thu lại hình quỷ, Yến Lâu cũng để đầu mình về lại chỗ cũ, sau đó hỏi: “Biết Đan Chi ở đâu không?”

“Đan Chi?” Nam quỷ ngơ ngác: “Ai thế? Tôi không biết.”

Yến Lâu nói: “Một mỹ nhân được tạc bằng xương trắng, cậu chưa từng gặp?”

Nam quỷ giật mình kinh ngạc, sau đó liền cảnh giác: “Anh đến hẹn hò với nữ thần? Tôi nói cho anh biết, nữ thần là của tôi!”

“Nữ thần?” Yến Lâu hơi nhíu mày: “Có chuyện gì, nói cho tôi biết?”

Nam quỷ không tình nguyện: “Không thể, tôi không thể nói cho anh, tiểu bạch kiểm nhà anh đến cướp nữ thần của tôi thì làm sao?”

Yến Lâu trầm mặc mấy giây, đưa tay ngắt đầu xuống: “Thế giờ như nào?”

Nam quỷ:!!!

“Tôi, tôi nói…” Nam quỷ khuất phục, nói thật nhanh: “Đại khái là nửa năm trước có một đàn anh học năm ba không cẩn thận bị giam trong phòng học điêu khắc ở cuối hành lang, ngày hôm sau kể cho người khác nghe anh ta gặp được nữ thần trong mơ, nghe nói ở đó có một pho tượng, vả lại còn rất đẹp. Những người khác ban đầu không tin, nhưng đàn anh kia liên tục mang chăn gối trải ra sàn trong phòng điêu khắc mấy ngày, có người tò mò đi đến, không ngờ cũng nhìn thấy nữ thần, tin tức này được truyền ra, người đến chỗ này càng ngày càng nhiều.”

Cậu ta nói đoạn đầu, Yến Lâu đã đoán được đại khái chuyện sau đó.

Cậu hỏi: “Đàn anh kia bây giờ thế nào rồi?”

Nam quỷ ngẩn người nói: “Anh ta… Hình như chết rồi, gặp tai nạn xe cộ.”

“Vậy còn những người từng đến phòng điêu khắc đâu?”

Nam quỷ chần chừ nói: “Chết rồi, tất cả đều chết hết. Có người chết bất đắc kỳ tử, có người trượt chân chết, có người tranh chấp với người khác rồi bị giết… Tôi, tôi khi học tiết điêu khắc, trong một lần ngẩn người đã gục đầu lên pho tượng.”

Yến Lâu gật đầu, vẻ mặt không bất ngờ: “Tổng cộng chết mất bao nhiêu người?”

Nam quỷ nói: “Khoảng… hai mươi, ba mươi người?”

Cậu ta nói xong cũng hơi hoảng sợ, không ý thức được rằng đã có nhiều người chết như vậy, nhưng dường như không ai chú ý tới sự liên quan.

Nam quỷ hoang mang nhìn Yến Lâu: “Tôi, tôi sắp chết rồi đúng không?”

Yến Lâu tốt bụng nhắc nhở: “Cậu chết rồi.”

Nam quỷ: “Ồ”

Yến Lâu nói tiếp: “Nhưng mà có thể chết thêm một lần nữa, ví dụ như bị nàng ta ăn sạch, ngay cả cặn cũng chẳng còn.”

Nam quỷ: “… Bây giờ tôi chạy còn kịp không?”

Yến Lâu mỉm cười: “Không kịp nữa rồi.”

Cậu ta chết trong tay Đan Chi, trên người có ấn ký của nàng, trong trường hợp khẩn cấp, cậu ta sẽ trở thành đồ ăn để bổ sung năng lượng, muốn chạy cũng không dễ.

Nam quỷ: “Ồ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio