Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

chương 78: đồ mã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Teade

Beta: Hạ Y

____________

Mấy ngày nay, cổng nhà họ Bạch bị những người ra vào giẫm phẳng cả rồi, khách trong thành lẫn ngoài thành nối đuôi nhau thăm hỏi không dứt, đầy tớ trong nhà bận tối tăm mặt mày, không ai để ý đến vài gương mặt xa lạ xuất hiện trong nhà, cho dù bọn họ thấy cũng tưởng mấy người này đến ăn chực thôi.

Yến Lâu dẫn người vào sân lớn nhà họ Bạch một cách suôn sẻ.

Ở phía trước phòng đặt quan tài có vài người phụ nữ trong nhà mặc áo trắng đang khóc nức nở, tiếng khóc nỉ non đau lòng khiến người ta nghe mà lòng buồn man mác, nhưng Yến Lâu đứng xa nhìn rõ lắm, cậu thấy chỉ có một, hai người trong số đó đang khóc thật thôi.

Đa số người trong phòng đặt quan tài là bà con họ hàng, người ngoài không tiện vào, nhưng Yến Lâu nhìn một lát là cậu phát hiện ra điều kỳ lạ ngay.

Chiếc quan tài của bà cụ Bạch khá là sang trọng, không chỉ lớn hơn quan tài của người bình thường hai size, còn được làm bằng đồng, chạm trổ nhiều hoa văn tỉ mỉ nổi lên bên ngoài. Nhưng đây chỉ mới là ngày tang thứ ba mà nắp quan tài đã bị đóng kín, chỉ còn bước cuối cùng là niêm phong quan tài mà thôi.

Nhà họ Bạch tổ chức tang lễ cẩn thận như thế, mời nhiều người đến như thế, sao lại sai sót ở chỗ này được chứ? Trừ phi bọn họ cố ý làm như vậy.

Bọn họ đóng nắp quan tài để che giấu bí mật gì? Chẳng lẽ cái chết của bà cụ Bạch có điều bí ẩn gì đó?

Cậu tự hỏi một lát, nói với Kill– và Kill–: “Hai người đi tìm xem người mà nhà họ Bạch mời đến cúng bái đang ở đâu.”

“Vâng.”

Từ những lời bàn tán của khách, Yến Lâu biết được bà cụ nhà họ Bạch có một đứa con trai và một đứa con gái, bây giờ người quản lý mọi chuyện là con trai của bà ta, ngoại trừ bọn họ ra thì còn có một đứa con vợ lẽ, hai cô con thứ. Bây giờ trong phòng đặt quan tài chỉ có phụ nữ trong nhà và mấy đứa con cháu canh giữ, không thấy bóng dáng người con trai đâu, còn đứa con vợ lẽ mà mọi người nhắc đến thì là một tên bất hiếu, mẹ cả qua đời nhưng không về đưa tang.

Sau khi nghe xong, Yến Lâu dẫn Nicholas rời khỏi phòng đặt quan tài, bọn họ quay người đi vào trong. Người đi qua đi lại ở đây ít hơn bên ngoài, đầy tớ vội vã ra vào, trên mặt còn có vẻ kinh ngạc nhè nhẹ.

Điều này kỳ lạ đây, bọn họ không sợ thi thể được đặt ở sân trước, lại sợ phía trong yên lặng tĩnh mịch, hay là có điều gì đó ghê gớm được giấu trong này?

Nhạc tang và tiếng khóc văng vẳng vọng đến từ sân trước, như bị che một lớp màn, nghe hơi mơ hồ. Bóng cây liễu bên bờ hồ đung đưa nhẹ nhàng, như đáp lại âm thanh ở sân trước, hệt như tiếng khóc đau xót của người phụ nữ.

“Mấy người là ai?” Một thiếu niên mặc đồ tang thò đầu ra từ sau gốc liễu, nhìn bọn họ với vẻ cảnh giác.

Yến Lâu không trả lời cậu ta, mà ngược lại: “Cậu là ai?”

Thiếu niên mím môi đánh giá Yến Lâu một lát mới nói: “Tôi là cháu của bà cụ, đến đây để túc trực bên linh cữu.”

“Cháu?” Yến Lâu nhướng mày quan sát cậu ta, hai mắt đứa bé này sưng đỏ, mặt mày tiều tụy, nhìn có vẻ là khóc ghê lắm: “Không phải những người túc trực bên linh cữu đều ở sân trước cả à? Sao cậu lại trốn ở đây?”

Thiếu niên há miệng, nghẹn một lát, sau một lúc lâu mới khó chịu nói: “Tôi đang hỏi mấy người mà, mấy người là ai? Sao lại chạy vào trong này, mau đi ra ngoài đi!”

Yến Lâu chưa trả lời thì một đầy tớ vội vàng chạy từ xa đến, kêu lên: “Cậu Lục? Cậu Lục, sao cậu lại ở đây?”

Nhân lúc tên nhóc không chú ý, Yến Lâu kéo Nicholas trốn đi.

Đầy tớ nén giận nói: “Ông chủ đã dặn rồi, bọn tôi không được để cậu đi lung tung, nếu ông chủ không thấy cậu thì sẽ giận đấy.”

Vẻ mặt thiếu niên trở nên nặng nề, một lát lâu sau, cậu ta mới gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi đi ra hít thở không khí thôi.”

Cậu ta quay đầu về phía Yến Lâu đứng lúc trước, thấy không có ai thì tưởng là bọn họ đi rồi, cũng chẳng nói chuyện này cho đầy tớ nghe.

Thiếu niên đi vào căn phòng phía tây ở sân trong, cửa sổ phòng đóng chặt nên không thể biết rõ tình hình trong đó, nhưng Yến Lâu vừa đến gần là cảm nhận được cái lạnh ngay, đó là âm khí dày đặc.

Yến Lâu khẽ nói với Nicholas: “Anh lên nóc nhà với tôi, nhẹ nhàng chút thôi, đừng để người ta phát hiện.”

Nicholas gật đầu rồi nhẹ nhàng nhảy lên mái ngói, không gây ra tiếng động gì.

Yến Lâu nhìn y với vẻ khen ngợi, khiến Nicholas dở khóc dở cười.

Yến Lâu nhẹ nhàng lật mái ngói ra, nhìn vào phòng qua khe hở, chẳng những bên trong kéo mành cửa sổ mà chỉ có một ngọn đèn nhỏ, trong góc tối đen, chỉ những nơi gần sát ngọn đèn mới có chút ánh sáng mỏng manh.

Phía trước ngọn đèn là một chiếc quan tài đen kịt, chỉ đỏ quấn quanh bốn phía, lá bùa được dán chi chít phủ khắp cả quan tài, mà ngọn đèn nằm ở trước quan tài là một ngọn đèn trường minh.

Thiếu niên kia vừa vào phòng là lùi hẳn tận góc phòng, tránh xa quan tài, cúi đầu sợ run.

Không ai ở gần đó nữa, Yến Lâu liếc mắt ra hiệu cho Nicholas, sau đó cậu nhẹ nhàng đậy mái ngói lại. Nicholas ăn ý, hiểu được ý của cậu, hai người nhẹ nhàng nhảy xuống đất rồi nhanh nhẹn đẩy cửa đi vào.

Tiếng mở cửa khiến đứa nhóc bên trong run lên, vùi đầu vào tay như đà điểu, loáng thoáng còn nghe được tiếng hít không khí sợ hãi của cậu ta.

Nắp quan tài vẫn chưa được đóng kín, Nicholas bước đến đẩy nắp quan tài ra, hai người thấy rõ trạng thái lúc chết của bà cụ Bạch nhờ ánh sáng mờ nhạt.

Da bà cụ màu xanh xám, hai mắt trợn trừng lồi lên, những dấu tay trên cổ đã biến thành màu đen. Chết không nhắm mắt như vậy mà người nhà họ Bạch không biết thẹn, dám gọi là hỉ tang? Không có chuyện ma quái như là xác chết vùng dậy đã cảm tạ trời đất.

Từ âm khí đầy phòng mà nói, bà cụ Bạch biến thành ác quỷ chắc rồi, hơn nữa oán khí còn rất nặng. Nhưng Yến Lâu không trông thấy quỷ hồn của bà cụ trong phòng, bà cụ đi đâu rồi?

Nicholas đi một vòng quanh chiếc quan tài bị dán bùa, y nói: “Đây là pháp trận diệt tà, nếu quỷ hồn quay về trong cơ thể bị nhốt bên trong quan tài, cùng lắm sau bốn mươi chín ngày sẽ tan thành tro bụi.”

Yến Lâu gật đầu, gật được một nửa thì chợt phát hiện một vấn đề: “Sao anh biết?”

Nicholas khựng lại, lòng hoảng sợ trong chớp mắt rồi ổn định lại, còn tìm được một cớ qua loa: “Ta cũng không biết tại sao mình lại biết.”

Yến Lâu cảm thấy có lẽ đây là thiên phú của búp bê, dù gì thì trong quá trình búp bê sinh ra linh hồn, luôn có những chuyện bất ngờ xảy ra, có tính biến đổi, xuất hiện một thiên tài cũng chẳng có gì kỳ lạ nên cậu không nghiên cứu sâu xa nữa.

Sau khi cậu quan sát xác chết xong bèn đóng nắp quan tài lại, thiếu niên ngồi xổm trong góc, hai tay ôm đầu gối, mở một con mắt ra cẩn thận nhìn chăm chú vào bọn họ: “Này… Rốt cuộc, rốt cuộc hai người là ai thế?”

Yến Lâu ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, an ủi cậu ta một cách ôn hòa: “Cậu đừng sợ, tạm thời không có ma đâu.”

Thiếu niên run lên, muốn khóc đến nơi, nói thẳng chữ đó ra như vậy được hả?

“Nhóc à.” Yến Lâu hỏi: “Cậu tên gì?”

Cậu ta chần chừ một chút rồi đáp: “Bạch Đoan.”

“Tôi nghe bọn họ gọi cậu là cậu Lục, cậu và bà cụ Bạch là gì của nhau?”

Đứa bé mím môi nói: “Ba tôi là con thứ, không thân với bà cụ, nhà bọn tôi đã đi khỏi nhà họ Bạch nhiều năm rồi.”

Yến Lâu nhướng mày: “Người bên ngoài nói là ba cậu không về?”

Bạch Đoan nghe xong, nước mắt chảy ra ào ào: “Ba tôi có về, ngày đầu tiên nhận được tin là về rồi, ông ấy, ông ấy bị… hại, hu hu!”

Yến Lâu đưa khăn cho cậu ta: “Lau đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Cậu nói cho tôi nghe đi.”

Bạch Đoan siết chặt chiếc khăn, nắn ngón tay, do dự một lúc lâu mới nói: “Bà ấy bị bác cả bóp chết, tôi không biết lý do cụ thể, chỉ biết bà ấy chết không cam lòng, cùng ngày hôm đó là hiện về quấy phá… nhưng bác cả là người hại bà ấy, ba tôi lại phải đổi mạng!”

“Đổi mạng?”

“Phải!” Bạch Đoan gật đầu, khóc lóc: “Bà cụ vừa chết, một đám người bỗng đến nhà họ Bạch, là mấy tên đạo sĩ làm phép kia đó, bọn họ nói là trông thấy oán khí ngập trời ở đây, chắc chắn có ác quỷ làm bậy nên chạy đến trấn áp.”

“Bác cả giả bộ nói là tình cảm của ông ta và bà cụ rất sâu đậm, không muốn hồn bà cụ bị tan mất, có một tên đạo sĩ họ Diêu bèn nói cách đổi mạng. Ông ta nói bà cụ cũng không nỡ hại con trai ruột nên phải tìm một người khác thay bác cả, bà cụ báo thù xong là im chuyện, bọn họ chỉ cần chuẩn bị cho bà cụ một buổi cúng bái, làm ma chay rình rang thì sau này bà ấy sẽ không đến gây sự nữa.”

Yến Lâu nhìn âm khí dày đặc trong phòng, cậu nói: “Có vẻ như cách này không hiệu quả?”

“Cũng không hẳn là thế.” Bạch Đoan nói: “Sau, sau khi ba tôi bị hại, đêm đó đúng là bà cụ tha cho bác cả, nhưng không bao lâu sau là bà ấy lại bắt đầu làm ầm lên. Bác cả vội vàng rước tôi đến, may, may mà ba tôi cứu tôi, đám đạo sĩ kia bèn bảo là đổi qua người khác, tôi bị bọn họ bắt ở đây canh chừng linh cữu.”

Bạch Đoan biết nhiều chuyện như thế, rõ ràng là ông cụ Bạch không định để cậu ta sống sót rời khỏi đây, nhưng vì chưa giải quyết được quỷ hồn của bà cụ Bạch nên bọn họ giữ mạng cậu ta lại để cản tai ách.

“Quỷ hồn của ba cậu đâu?” Yến Lâu hỏi.

Bạch Đoan khựng lại một lát, cậu ta lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không thể thấy được bọn họ vào ban ngày.”

“Bác cả của cậu và tên đạo sĩ kia ở đâu?”

Bạch Đoan nói: “Ở phía đông.”

“Bọn tôi đi đến đó xem sao, cậu phải cẩn thận, thấy tình hình không ổn thì phải bỏ chạy ngay.” Yến Lâu nói.

Cậu đang định đẩy cửa đi ra ngoài, đột nhiên Bạch Đoan nói: “Phải rồi, còn một chuyện nữa.”

“Chuyện gì?” Hai người cùng nhìn về phía cậu ta.

“Tốt nhất lúc hai người đi đến phòng xép ở phía đông khu nhà thì phải cẩn thận chút.” Bạch Đoan hơi sợ, cậu ta nói: “Lúc trước tôi có lén nhìn nơi đó, trong đó có rất nhiều người giấy, trông rất đáng sợ.”

Người giấy?

Hứng thú của Yến Lâu trỗi dậy, vì số lượng người giấy không khớp nên cậu mới đi tìm, chẳng lẽ những con người giấy còn lại đều ở trong này?

Nicholas hỏi: “Những con người giấy mà cậu thấy có được vẽ mắt không?”

Bạch Đoan nhớ lại một lát, gật đầu chắc nịch: “Có! Đen thui, rất đáng sợ, y hệt người sống vậy!”

Bạch Đoan cho bọn họ biết thêm nhiều điều, quan trọng nhất là vị trí của người giấy, còn một chuyện khác, rất có thể hung thủ giết sư phụ Lương chết chính là quỷ hồn của bà cụ Bạch.

Có lẽ người ra tay là bà ta nhưng kẻ thật sự hại chết sư phụ Lương là đám đạo sĩ kia, hoặc hơn nữa là nhà họ Bạch.

Cậu nói với Nicholas: “Tôi đến phòng xép tìm người giấy, anh đến phía đông khu nhà xem xem tình hình của mấy tên đạo sĩ ra sao.”

Nicholas giương mắt nhìn về phía trước, y nói: “Không cần đâu, bọn họ quay về rồi.”

Y đang nói đến Kill– và Kill– đi tìm đạo sĩ.

Yến Lâu nhìn y, cậu cứ luôn cảm thấy búp bê này là lạ, có những lúc giọng điệu búp bê nói chuyện rất giống chủ nhân, chẳng lẽ nó bị tóc của bệ hạ ảnh hưởng nên có khí chất của bệ hạ?

Kill– báo cáo tình hình một cách đơn giản: “Sáu người.”

Nicholas nghi ngờ nhìn nó: “Chỉ thế thôi à? Không còn gì?”

Kill– nhìn y với vẻ mặt như trước.

Nicholas hơi nhói lòng, may mà cấp dưới này không phải cấp dưới của y… Yến Lâu cũng mệt thật, đúng là y nên đối xử với Yến Lâu tốt hơn chút nữa.

Yến Lâu thấy mà không trách được, cậu hỏi: “Trong phòng có sáu người, tất cả đều là đạo sĩ hết à?”

Kill– lắc đầu, Kill– bổ sung: “Có nhà họ Bạch nữa.”

“Nhà họ Bạch? Ông cụ Bạch? Ngoại trừ ông ta ra còn ai nữa không?” Yến Lâu nói.

Kill– nói: “Không.”

Yến Lâu hỏi tiếp: “Bọn họ nói gì?”

Kill– và Kill– liếc nhau, Kill– lên tiếng, giọng nó hơi chói tai: “Ông Bạch à, ông yên tâm đi, có mấy sư huynh đệ chúng tôi ở đây, không có chuyện gì xảy ra đâu. Chờ đến ngày đầu thất, chúng ta đưa bà cụ vào quan tài, chuyển lên núi, đảm bảo sau này ông không cần lo gì nữa.”

Kill– nói tiếp với giọng khàn khàn: “Không phải tôi không tin các đạo trưởng, chủ yếu là người chết càng lúc càng nhiều, tôi…”

Một giọng nói khác vang lên: “Ha, ông Bạch, sao ông lại không hiểu vậy? Người chết bên ngoài càng nhiều thì oán khí của bà cụ giảm càng nhiều, chẳng phải ông càng an toàn ư?”

Câu này rõ là nói láo nhưng ông cụ Bạch lại tin.

Bọn họ bàn tán một lát, người có giọng nói chói tai kia hỏi: “Cậu Diêu, sao cậu không nói gì vậy? Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, chẳng lẽ cậu không vui à?”

Một giọng nói còn trẻ vang lên: “Dĩ nhiên là tôi vui rồi, tất cả những chuyện này là nhờ các anh, may mà có các anh giúp đỡ!”

“Nào có, nào có…”

Sau khi kể lại một đoạn đối thoại sinh động, hai người bình tĩnh nhìn Yến Lâu.

Yến Lâu: “…”

Nếu biết trước mấy người có bản lĩnh này, cậu cần gì phải tìm cách phát triển ngôn ngữ gì nữa?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio