Edit: Teade
Beta: Hạ Y
____________
Tên đầy tớ dán giấy là tên đạo sĩ họ Diêu kia?
Yến Lâu không nén nổi kinh ngạc, vì trông hai người này không hề có chỗ nào giống nhau, chỉ là đầu năm nay những người tài giỏi kỳ lạ trên giang hồ đều có vài bản lĩnh, có lẽ kỹ thuật thay đổi diện mạo thay hình đổi dạng không phải là tin vịt.
Nhưng tại sao tên đạo sĩ họ Diêu này phải thay đổi diện mạo ra đường? Anh ta sợ bị ai nhận ra à?
Hai người đi theo sau lưng quản gia Bạch và đạo sĩ Diêu, trông thấy bọn họ ghé qua tất cả những cửa hàng đồ mã. Trực giác của đạo sĩ Diêu nhạy bén hơn người bình thường, đã mấy lần nghi ngờ giữa đường đi nhưng từ đầu đến cuối không hề tìm được dấu vết gì của hai người.
Thấy trời sắp tối rồi, bọn họ vẫn nên đến nhà sư phụ Lưu ngăn cản người giấy ra tay thì quan trọng hơn, Yến Lâu thôi không truy đuổi tiếp nữa.
Sư phụ Lưu là một người sợ chết, có vết xe đổ chết thảm thiết của sư phụ Lương và con trai nhà sư phụ Dương, trời vừa tối là ông ta lập tức dặn người nhà đi ngủ sớm chút, đến đêm thì đừng đi lung tung ra ngoài.
Khi sắp đến canh hai, cả nhà sư phụ Lưu ngủ cả rồi, trong nhà rất im lặng.
Tiếng động loạt soạt bên ngoài khiến sư phụ Lưu tỉnh lại, ông ta dặn vợ mình ở lại phòng, đừng ra ngoài, ông ta cầm đèn lồng đi ra cửa xem chuyện gì xảy ra.
Bốn bóng đen trên mái hiên, đồng loạt ngồi xổm thành một hàng, nhìn xuống bên dưới với vẻ mặt bình tĩnh. Yến Lâu hơi buồn ngủ, giơ tay che miệng ngáp, nếu không phải vì cậu muốn bắt được tất cả người giấy một cách nhanh chóng, cậu đã không thức khuya ngồi xổm trên nóc nhà người ta rồi!
Cậu nhớ mình đã từng xem trong sách của thế giới Tu Tiên có thuật thủy kính, không khác gì camera, có thể kiểm tra vị trí của các điểm được phân bố bằng mặt nước, còn có thể sử dụng sinh vật sống hoặc búp bê để di chuyển theo dõi. Thế giới Ma Thuật cũng có ma pháp như vậy, sau khi về cậu phải xem kỹ lại, nếu không thì lần nào cũng phải chạy theo NPC, quá là mất công.
Nhưng mà, nói đến đây…
Cậu quay đầu nhìn Nicholas ngồi cạnh, thì thầm hỏi: “Vân Cẩm, anh biết dùng thuật thủy kính không?”
Nicholas mất một lúc lâu mới hiểu ra, Vân Cẩm là gọi mình: “Ta biết, sao vậy? Em muốn học à?”
Vốn là Yến Lâu định bảo Nicholas sử dụng: “…Vậy rảnh thì tôi học.”
Sư phụ Lưu giơ đèn lồng chiếu quanh một vòng sân, hình như không có gì cả, vậy tiếng động lúc nãy ở đâu ra? Chẳng lẽ là gió thổi lá cây xào xạc?
Ông ta hoang mang một lúc, đang định cầm đèn đi về thì bỗng phát hiện trong bóng mờ do ánh trăng chiếu vào, thế mà ông ta có hai cái đầu!
Sư phụ Lưu sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, ông ta ném đèn lồng ra sau lưng.
Người giấy sợ nước sợ lửa, ánh lửa trong đèn dọa người giấy dán vào lưng ông ta bỏ chạy, nhưng nó không đi mà vội vàng lao đến cản đường ông ta.
Yến Lâu thấy rõ mấy con người giấy này chính là thứ mà bọn họ nhìn thấy ở cửa hàng đồ mã Thành Nam, có người giúp chúng nó trốn ra.
Cậu cụp mắt suy nghĩ một lát, nói với Kill–: “Bây giờ mi đến cửa hàng đồ mã Thành Nam kia xem sao… Vân Cẩm, đặt thuật thủy kính vào nó.”
“Được.” Nicholas đặt thuật thủy kính lên người Kill–, đồng nghĩa với việc gắn một chiếc camera lên người nó, bọn họ có thể quan sát tình hình qua Kill–.
Hai người giấy bé trai bé gái ăn ý cản đường sư phụ Lưu, ông ta vội vã nhặt đèn lồng rơi dưới đất lên, may mà nến bên trong không tắt. Ông ta cầm đèn lồng hù dọa người giấy, định đuổi chúng nó đi, nhưng hai đứa bé lại gầm gừ hung dữ với ông ta, há mồm đầy răng nanh chi chít, nếu bị nó cắn trúng, chắc chắn phải mất một miếng thịt.
Ông ta đang giằng co với hai đứa bé, không ngờ rằng mình bị một con ngựa giấy đạp vào sau lưng, sư phụ Lưu lập tức ngã vật xuống đất, ông ta cảm thấy xương sống gãy đến nơi rồi.
Nghe tiếng kêu la thảm thiết của ông ta, người con ở phòng bên cạnh bừng tỉnh, liên tục hỏi ông ta làm sao thế. Sư phụ Lưu nhịn đau đứng dậy, hét to: “Ba không sao, con với mẹ cứ ở trong phòng đi, đừng đi ra ngoài!”
Thật ra không phải không sao, cú ngã vừa rồi không chỉ khiến ông ta bị thương mà còn dập tắt ánh nến, không có ánh lửa uy hiếp, hai đứa bé người giấy lập tức lao đến gần.
Sư phụ Lưu sợ hãi lùi về sau, run rẩy nói: “Ông Lương à, chúng ta cũng đã quen biết lâu năm như thế rồi, hẳn là ông phải hiểu tôi. Mặc dù lòng dạ tôi nông cạn, thường hay nói xấu người ta mấy câu, nhưng cho tôi mượn mười lá gan, tôi cũng không dám làm chuyện giết người đâu…”
Một cánh tay của bé trai biến thành dao giấy, chém vỡ chậu hoa trong sân, mặt cắt trơn nhẵn như gương.
“Tôi nói thật mà!” Sư phụ Lưu căng thẳng đến mức hai tay run lên: “Tôi không hề hại ông, cũng không hại con của bà Dương, tôi không lừa ông đâu… Nếu nói đến độc ác tàn nhẫn thì tôi còn thua tên họ Hà kia nhiều lắm. Cô bé tháo vát lúc trước bị ông ta hại chết đấy, nếu không thì tại sao cửa hàng đồ mã Trương Ký lại đổi tên?”
Hai đứa bé người giấy dừng lại, nhìn ông ta bằng ánh mắt trống rỗng được tô bằng máu.
Sư phụ Lưu tưởng những gì mình nói có tác dụng, ông ta nghĩ lại, thấy mình nói cũng có lý, sư phụ Hà của cửa hàng đồ mã Bình An mới là tên hèn hạ thật sự. Hai người cùng giở mánh sau lưng, nhưng tên họ Hà nham hiểm kia lại không để lộ dấu vết gì, còn ông ta lại mang tiếng, chẳng phải chứng minh thủ đoạn của tên họ Hà cao thâm à?
Có khi ông ta là người làm chuyện này, cố ý vu oan cho mình để mình gánh nồi!
Sư phụ Lưu càng nghĩ càng cảm thấy đúng, bèn mạnh dạn nói với người giấy: “Việc này do tên họ Hà làm đấy, ngày mai tôi đi tìm ông ta, lúc đó chắc chắn tôi sẽ lấy lại công bằng cho ông!”
Bé trai kêu lên hai tiếng “a a”, không ai hiểu ý nó là gì.
Lúc này, đột nhiên một bóng đen lướt qua bên ngoài sân nhà, người giấy ngựa giấy quay phắt lại, đồng loạt nhìn về phía bóng đen kia, sau đó chúng nó bỏ sư phụ Lưu, đuổi theo bóng đen đó.
Sư phụ Lưu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì sống sót sau tai nạn. Ông ta vừa an tâm là cảm thấy sau lưng càng đau, vội gào với vào trong nhà: “Thúy Cô! Thúy Cô! Mau ra đây đỡ tôi!”
Ông ta chờ một lúc lâu sau vẫn chưa nghe thấy tiếng gì, người con ở phòng bên cạnh lại mặc áo đi ra: “Ba, ba sao vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Haiz, con đừng nói nữa.” Sư phụ Lưu xua tay mệt lả: “Mau đỡ ba vào, nếu bị thương thì mai còn phải đi bác sĩ. Mẹ con cũng thật là, ba kêu mà bà ấy không trả lời, chắc không phải lại ngủ…”
Sư phụ Lưu đẩy cửa phòng ra, im bặt.
Ông ta nhìn thấy người phụ nữ mặc áo khoác nằm bên giường trong phòng ngủ, máu chảy “tí tách” dọc từ giường xuống đất, chỉ trong chốc lát thôi mà đã đọng lại một mảng lớn.
Tiếng kêu la đau lòng của sư phụ Lưu khiến Yến Lâu giật mình lảo đảo, suýt thì lăn xuống khỏi nóc nhà.
Sợi tơ của Nicholas trói chặt một bóng đen, đó là bà cụ Bạch vừa mới giết người xong, không chỉ oán khí mà mùi máu và thù hận trên người bà ta cũng rất nặng.
Nếu thật sự để bà ta giết người suốt bảy ngày, e rằng trong thành này không ai có thể kiểm soát được bà ta. Nhưng xét theo quan tài và bùa mà đám đạo sĩ chuẩn bị cho bà ta, có lẽ bà ta không có cơ hội này.
Lúc nãy, khi sư phụ Lưu và người giấy giằng co với nhau trong sân, quỷ hồn của bà Bạch lẳng lặng đến đây, có lẽ bà ta sợ đám người giấy kia nên tránh chúng nó đi, bay vào nhà, bà Lưu ở một mình trong phòng lập tức bị hại.
Kill– đuổi theo phía sau nhóm người giấy bỏ đi.
Yến Lâu quan sát tình hình bà cụ Bạch xong, bảo Nicholas thả bà ta, bà ta không phải là trung tâm phó bản, cũng không có lý trí, cho dù bọn họ bắt bà ta cũng chẳng có tác dụng.
Hai người bay vào sân nhà của một gia đình bên cạnh, Nicholas chấm vào vại và bồn nước trong sân, hình ảnh của Kill– và Kill- từ từ rõ ràng trong sóng gợn lăn tăn.
Kill– nấp vào cửa hàng đồ mã Thành Nam, trong cửa hàng tối đen như mực, ngoại trừ đồ mã không có linh khí ra thì chẳng còn gì khác. Nó rút đao ra, cẩn thận nhìn một lần khắp cửa hàng, như thể không có ai ở đó thật vậy.
Nhưng không phải cứ thế là nó đi, mà mở cửa căn phòng nhỏ giam người giấy lúc trước, có vài sợi tơ bị đứt rơi dưới đất.
Kill– nhấc kiếm khều sợi tơ, bên trên còn sót lại sức mạnh nhỏ bé.
“Bốp!”
Cánh cửa sau lưng Kill– đóng lại, một bóng đen lướt qua cửa.
Kill– đẩy cửa nhưng phát hiện cửa bị khóa, trên cửa còn dính sức mạnh mà đối phương để lại, hình như người ta cố ý nhốt nó ở đây.
Sát thủ lạnh lùng sẽ sợ chút mánh khóe nhỏ này à? Không thể nào!
Nó chém một đao xuống, cả căn phòng khẽ chấn động, cửa gỗ bị tác động cả trong lẫn ngoài đánh tan thành từng mảnh.
Kill– rút đao về với vẻ mặt không cảm xúc, chạy ra rượt theo bóng đen kia.
Yến Lâu thấy biểu hiện của nó, bèn gật gù, không thể nghi ngờ sức chiến đấu của binh khí hình người.
Sau đó cậu nhìn về bên Kill–, Kill– đang lặng lẽ đuổi theo phía sau hai đứa bé người giấy, chúng nó lại đuổi theo vài bóng đen đằng trước. Ba nhóm người… À, không phải người, ba nhóm không phải người đang chạy nhanh trên con đường trong thành phố nhỏ, bất kể là người giấy hay binh khí hình người thì động tác của chúng vẫn rất nhẹ, không có một dân cư trong thành nào bị đánh thức.
Trận rượt đuổi này không diễn ra lâu là bao, đến một nơi khá yên tĩnh, đám người giấy tướng sĩ chạy trước nhất chợt dừng lại, chúng nó rút binh khí ra, tấn công hai đứa bé và những người giấy khác.
Thân thể của hai đứa bé bỗng trở nên dẹp đi, dán cả người lên vách tường.
Nếu là cung tên bằng giấy thì bọn chúng còn có thể chống chọi một lát, nhưng rõ ràng nhóm người giấy tướng sĩ ở phía trước lấy cung tên thật ra, tên làm bằng sắt, vả lại trên đó còn có thuật pháp khống chế.
Một con bò giấy không tránh kịp, bị tên bắn trúng đầu, gục xuống tại chỗ, không thể làm gì được nữa.
Thấy tình hình bất lợi, hai đứa bé người giấy lập tức kêu mọi người lùi lại, nhưng người giấy tướng sĩ thì không tha. Chúng nó cất cung tên, rút đao kiếm bằng sắt xông lên, động tác đều nhịp, nề nếp trật tự, không khác gì tướng sĩ thật.
Lúc trước, tốc độ của người giấy tướng sĩ không khác gì tốc độ của hai đứa bé là bao, nhưng khi chúng nó đuổi giết bọn họ thì nhanh hơn nhiều, mấy người giấy ngựa giấy biến thành mảnh nhỏ dưới đao của chúng nó.
Hai đứa bé tức giận kêu to như đang mắng chửi cay độc. Các tướng sĩ không để ý, hai đứa bé bèn không thử trốn nữa mà ra tay đánh lại.
Thực lực của hai đứa bé không hề thua kém, điên tiết lên cũng hạ gục được hai, ba tên người giấy tướng sĩ, nhưng bọn nó đã thua về mặt vũ khí, khi chống lại những tướng sĩ đã chuẩn bị từ trước, bọn nó vẫn rơi vào thế yếu.
Kill– lẳng lặng ngồi trên chạc cây, bình tĩnh nhìn hai nhóm người giấy đánh nhau tơi bời, không bao lâu sau, lỗ tai nó khẽ run lên, nhạy bén phát hiện được vài tiếng động không bình thường.
Có thứ gì đang đến, còn rất đông.
Chẳng mất bao lâu, nó trông thấy bộ mặt thật của kẻ vừa đến, bé trai rít lên một tiếng, lao vút lên người một tên tướng sĩ, cắn đầu lâu của nó một cách tàn bạo. Tướng sĩ giơ tay phải lên chém nó, chợt một người giấy lao thẳng xuống từ trên trời cắn đứt bàn tay cầm đao của tướng sĩ, đao sắt nặng nề rơi “keng” xuống đất, tướng sĩ bị xé thành mảnh nhỏ trong chớp mắt.
Không chỉ có chỗ này, hàng chục tên người giấy không biết chạy từ đâu ra, lập tức xoay chuyển tình thế, các tướng sĩ có ưu thế vũ khí bỗng rơi vào thế bất lợi về quân số.