Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

chương 98: thế giới âm dương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Teade

Beta: Hạ Y

_______

Có thể gặp lại người quen cũ ở thế giới này là chuyện vui vẻ mà Yến Lâu không đoán trước được. Mặc dù ngoài miệng cậu không nể tình, nhưng gặp được Du Húc thì vẫn rất vui, nhìn cách cậu mắng người ta với vẻ đầy hứng thú là biết.

Trác Vũ Sanh hỏi: “Mọi người định ở đây bao lâu?”

Yến Lâu nhìn Nicholas, chuyện này cậu cũng không rõ, để Nicholas tự quyết định. Nicholas nói: “Chắc là bốn, năm ngày, ta không thể rời khỏi thế giới Hắc Ám quá lâu.”

Du Húc chớp chớp mắt, hỏi Yến Lâu: “Vậy em có muốn đến tế bái mình không? Vừa hay sắp đến ngày giỗ của em.”

Yến Lâu: “…”

Cậu bình tĩnh hỏi: “Tôi tặng cậu một ngày giỗ miễn phí, cậu muốn không?”

Du Húc rụt cổ, thì thầm: “Anh nói thật mà, tìm người tế bái cho em chút, một lần tế bái là có thể giảm bớt sự đau khổ của linh hồn.”

Yến Lâu ngẩn ra, nói: “Không cần đâu.”

Cậu đã thay đổi cơ thể, chút đau khổ nhỏ bé này không đáng kể với cậu.

Nicholas nhìn cậu: “Hay là đi xem?”

Yến Lâu im lặng một lát: “Chúng ta bàn chuyện chính trước đi.”

Đang sờ mèo vui vẻ, Du Húc nghe vậy bèn hoang mang: “Chuyện chính gì? Không phải mọi người đến thăm tôi à?”

Nicholas nói với Trác Vũ Sanh: “Ở cửa hàng búp bê có chuyện, hẳn là anh đã biết rồi.”

Trác Vũ Sanh gật đầu, Yến Lâu là người mà anh ta đề cử, dĩ nhiên là tình hình sau này có liên quan đến anh ta.

Yến Lâu nói: “Bọn tôi nghi ngờ nguồn gây ra những bất thường này là một búp bê tên là Beatrice.”

Cậu nói cho Trác Vũ Sanh nghe về sự bất thường của phó bản, suy đoán về Jade và Beatrice, Trác Vũ Sanh là người nhậm chức cửa hàng trưởng đầu tiên, hẳn là anh ta phải hiểu biết nhiều hơn bọn họ.

Trác Vũ Sanh nghe xong, im lặng một lát rồi nói: “Cậu vừa nói phó bản Hoa Tiên Tử bị đóng lại rồi?”

“Ừ.” Chuyện về phó bản Hoa Tiên Tử là do Hughes nói cho cậu, bản thân cậu chưa từng bước vào phó bản này nên không rõ tình hình cụ thể ra sao.

Trác Vũ Sanh mỉm cười: “Tôi nhớ rõ đó là mấy cô bé rất thông minh, nếu chuyện bất thường của phó bản Hoa Tiên Tử có liên quan đến Beatrice thì ngoài Beatrice ra, bọn họ chính là những người hiểu rõ những chuyện xảy ra nhất.”

Chính tay anh ta chế tạo ra hàng loạt Hoa Tiên Tử, nếu Trác Vũ Sanh tự tin nói như thế, chắc chắn anh ta có cách để giải quyết.

“Đến lúc đó tôi đi với mọi người.” Trác Vũ Sanh nói: “Dù gì đó cũng là búp bê tôi chế tạo, tôi cần để ý vấn đề xảy ra.”

Du Húc chen lên: “Em đi cùng được không?”

Trác Vũ Sanh bất đắc dĩ nói: “Không phải đánh chết em cũng không vào phó bản à?”

Vì tính cách tùy ý nên Du Húc từng bị rất nhiều người chơi và NPC trong phó bản hại, lịch sử rất đau thương.

“Này đâu giống đâu.” Du Húc nói: “Trước đó em phải qua cửa để sống, bây giờ em đi chơi!”

Nhưng Trác Vũ Sanh không đồng ý: “Muốn chơi thì sau này anh dẫn em đi, phó bản này có vấn đề, phải giải quyết xong mới chơi được.”

Du Húc nhìn Trác Vũ Sanh rồi nhìn Yến Lâu: “Được thôi…”

Trác Vũ Sanh nói: “Tôi có ấn tượng với Beatrice, đó là một người rất biết điều, rất thông minh, lúc trước game sinh tồn kiểm tra đến sự tồn tại của cô ta, đã bảo tôi bắt Beatrice, gần như cô ta không hề có ý phản kháng, đồng ý ngay.”

Vì quá trình bắt bớ suông sẻ quá nên Trác Vũ Sanh không biết nhiều về thực lực của Beatrice.

Hơn nữa mặc dù game sinh tồn bắt búp bê quỷ quái tự do tới làm boss phó bản, nhưng vẫn tôn trọng với những boss chủ động phối hợp thế này, nên trong phó bản, Beatrice có sự tự do rất lớn, cho cô ta cơ hội chạy trốn sau này.

“E rằng vào cái ngày bị bắt, cô ta đã cân nhắc phải trốn như thế nào.” Trác Vũ Sanh nói: “Cô ta biết mình chống lại tôi không nổi, nên chủ động phối hợp để giảm bớt sự cảnh giác của bọn tôi với cô ta.”

Trác Vũ Sanh cung cấp thông tin mà anh ta biết về Beatrice cho mọi người nhưng rất phiến diện, Beatrice đã có âm mưu chạy từ sớm, dĩ nhiên sẽ không để lộ nhiều thông tin.

“Thực lực của cô ta không mạnh lắm, nhưng rất nguy hiểm.” Trác Vũ Sanh nói: “Cô gái này như một con rắn độc, chuyên ẩn núp nhẫn nhịn, phải đề phòng cô ta nhảy ra cắn cậu bất cứ lúc nào.”

Du Húc hỏi: “Không thể giết luôn ư?”

Trác Vũ Sanh bật cười vỗ đầu anh ta: “Nếu muốn giết thì ai trong này cũng giết được, nhưng phải e dè nhiều thứ, Beatrice cũng biết thế nên không sợ.”

Yến Lâu cụp mắt cười: “Một phó bản cấp A mà thiệt hại thì đúng là tiếc, nhưng nếu tính uy hiếp cao quá thì tôi thà chịu thiệt.”

Trác Vũ Sanh gật đầu: “Cậu biết rõ là được rồi.”

Một nhà chế tạo búp bê vĩ đại có thực lực không cần lo lắng thiệt hại về búp bê. Người này có thể thay thế Beatrice bằng một búp bê càng nghe lời hơn, nếu so với Beatrice thì dù có chút tỳ vết vẫn có thể bỏ qua.

“Coi bộ tôi phải chuẩn bị hai tay.” Yến Lâu nói.

Trác Vũ Sanh liếc nhìn Du Húc, cười nói: “Cậu học nghề không? Chỉ cần cậu gọi em ấy là anh, tôi dạy cậu vài thứ miễn phí.”

Yến Lâu nhìn Du Húc đang sáng mắt long lanh, từ chối: “Không, tôi thích tự học thành tài.”

Mặt Du Húc đầy vẻ thất vọng.

Yến Lâu liếc anh ta trắng mắt, sau khi bàn chuyện xong, bọn họ đã có thể nói chuyện cũ: “Đi thôi, đi thăm các em gái em trai.”

Du Húc đứng lên lười biếng: “Ok luôn em trai.”

Anh ta ôm Kẹo Dẻo nặng trịch lên, xoa bụng nó rồi khen: “Em nuôi mèo giỏi ghê đó em trai.”

Yến Lâu bình tĩnh nói: “Đó là mèo của bệ hạ á em trai ngốc.”

Du Húc: “Mèo bé kia thì sao hả em trai?”

Yến Lâu: “Đó cũng là mèo của bệ hạ, cậu đừng hòng đụng vào nha em trai ngốc.”

Trác Vũ Sanh: “…”

Nicholas: “…”

Trác Vũ Sanh không biết nói gì cho hay: “Bọn họ muốn tranh nhau đến lúc nào?”

Nicholas lắc đầu: “Ta không biết.”

Đến cửa gặp mặt, dù gì cũng phải đem quà theo, nhưng Yến Lâu là một con quỷ đã chết lâu rồi, cậu không có tiền nên trách nhiệm mua quà gặp mặt quan trọng được giao hết cho Du Húc.

Du Húc sung sướng nói: “Thấy không? Cũng phải dựa vào anh trai này thôi đấy em ơi?”

Yến Lâu chưa phản bác anh ta thì Nicholas đã nói với Trác Vũ Sanh: “À đúng rồi, còn phải làm phiền anh sắp xếp thân phận ở trần gian cho bọn ta.”

Trác Vũ Sanh nhìn y với vẻ kinh ngạc: “Anh muốn làm gì?”

Nicholas nói: “Ta định ở trần gian vài ngày, tìm hiểu về tình hình của thế giới này.”

Trác Vũ Sanh ngẫm nghĩ rồi đồng ý, Du Húc chọt Yến Lâu, hỏi: “Em ở âm phủ với anh nhé, hai chúng ta tâm sự, thấy sao?”

Yến Lâu khựng một lát rồi lắc đầu: “Không được, tôi phải bảo vệ sự an toàn cho bệ hạ.”

“Có gì nguy hiểm đâu?” Du Húc khó hiểu, ở trần gian, đa số đều là người phàm trói gà không chặt, ai nguy hiểm còn chưa chắc đâu. Hơn nữa với sức mạnh của Nicholas, cần Yến Lâu bảo vệ à?

Vẻ mặt Yến Lâu không hề thay đổi, cậu nói: “Chẳng lẽ vũ khí hạt nhân không nguy hiểm à?”

Du Húc: … Trong trường hợp nào thì người ta mới phải sử dụng thứ đồ đó chứ? Rốt cuộc hai người muốn làm gì?

Anh ta trợn mắt muốn đòi hỏi mấy câu nữa, đã bị Trác Vũ Sanh kéo lại.

“Em xem còn phải mua cái gì nữa?” Trác Vũ Sanh hỏi.

Du Húc tập trung vào ngay, nói: “Mua chút đồ ăn ngon cho cháu ngoại em.”

Nghe thấy cháu ngoại, Yến Lâu mới nhớ đến với tuổi của em gái thì hẳn là phải có con rồi, bèn hỏi: “Nó bao nhiêu rồi?”

Du Húc ngẫm nghĩ: “Mười tám hay mười chín nhỉ? Anh quên rồi, dù gì mua đồ ăn ngon là được.”

Anh ta còn kích động lải nhải với Yến Lâu: “Cháu ngoại lớn rất đáng yêu, cậu bé giống anh, giống cái kiểu đẹp trai thông minh ấy…”

Yến Lâu: … Chợt cậu thấy lo lắng về chỉ số thông minh của cháu mình.

Em gái trong mắt bọn họ năm nay đã sắp năm mươi tuổi rồi, nhưng soi gương thì mẹ Tề vẫn cảm thấy mình vẫn là đóa hoa mười tám. Nếu chẳng phải thằng bé hư hỏng trong nhà thường hay làm bà giận, bà còn có thể trẻ hơn được nữa.

Chăm sóc da xong, mẹ Tề đeo nhẫn lên, sờ cổ tay trống không của mình, bà kéo ngăn kéo của bàn trang điểm ra chọn vòng tay. Bà xem một lượt, vẫn thấy không hài lòng, hôm nay phải đi dạo phố với người chị em, dĩ nhiên phải chưng diện cho càng đẹp, nếu không bằng người ta thì phải làm sao đây?

Bà nhớ rõ, năm trước mình có mua một chiếc đồng hồ nhưng không hay đeo, giờ đeo là vừa hợp, nhưng sao không thấy nữa?

Mẹ Tề mở cửa ra ngoài định hỏi chồng con, ba Tề đang ngồi trên sofa chơi game, vừa nghe tiếng mở cửa là đưa máy chơi game cho con, động tác lưu loát như nước chảy mây bay, vừa thấy là biết quen thói rồi.

Tề Kỳ:???

Mẹ Tề: “Haiz, cái đồng hồ mẹ mới mua năm ngoái…”

Tề Kỳ sợ hãi: “Mẹ, sao tự nhiên mẹ mắng người…”

Mẹ Tề sửng sốt, sau đó nhặt gối đập cậu ta mấy cái: “Mẹ mắng ai chứ? Chửi hai câu thì sao? Mẹ còn mắng con được đấy!”

Ba Tề giũ tờ báo, ló đầu ra nói hùa: “Đúng vậy, thằng bé này, suốt ngày học mấy thứ gì đâu không.”

Tề Kỳ: ấm ức.jpg

Đánh con mình xong, mẹ Tề mới nhớ chuyện chính: “Chiếc đồng hồ kim cương năm ngoái tôi mua ấy, để trong hộp nhỏ, hai người có thấy không?”

‘”Không có.” Ba Tề xếp báo lại, đặt qua một bên: “Tôi tìm giúp bà.”

Bấy giờ, chuông cửa vang lên, ba Tề chỉ huy con mình: “Con đi mở cửa coi ai đến.”

Tề Kỳ gãi đầu đi mở cửa, vừa mở ra là thấy có vài người bên ngoài: “Cậu cả!”

Cứu tinh đến rồi!

Hai mắt Tề Kỳ sáng quắc, kéo Du Húc hỏi: “Cậu cả, sao tự nhiên cậu đến đây? Không nói cho bọn con biết trước nữa!”

“Quyết định nhất thời ấy mà.” Du Húc cười nói: “Nào, đây là cậu hai của cháu, cậu dẫn em ấy đến chào hỏi mọi người này.”

Tề Kỳ hoang mang nhìn qua, cậu ta nhớ rõ lần trước cậu cả đến đây có nói là cậu hai của cậu ta đã chết lâu rồi.

Nhưng sau khi thấy rõ mặt mũi cậu hai, Tề Kỳ càng hoang mang: “Anh Yến?”

Yến Lâu cũng hơi kinh ngạc, nhưng đáy lòng lại không bất ngờ mấy. Cậu đã cảm thấy phía sau tên nhóc này có thế lực không tầm thường, không ngờ cậu cũng là một phần trong đó. Nghĩ thế, thảo nào gần như cậu có thể thấy Tề Kỳ trong mỗi lần mở phó bản, e rằng có liên quan đến Trác Vũ Sanh và Du Húc.

Cậu mỉm cười, làm quen lại lần nữa: “Bé ngoan, cậu là cậu cả của cháu, Yến Lâu.”

Tề Kỳ:???

Du Húc đẩy Yến Lâu ra, kiên quyết bảo vệ địa vị của mình: “Không, cậu mới là cậu cả, em trai hư mau tránh ra đi!”

Yến Lâu không để ý đến anh ta, lấy một người máy nhỏ ra từ không gian: “Nào, cháu cầm đi, đây là quà gặp mặt cậu cả tặng cho cháu.”

Du Húc nhìn người máy nhỏ một lúc lâu, hỏi: “Có phần của anh không?”

Yến Lâu liếc mắt coi thường: “Em bao nhiêu tuổi rồi hả em?”

“Cái đó không giống.” Du Húc giơ tay: “Em này, hiếu kính cho anh một cái để anh chơi đi?”

Yến Lâu mỉm cười: “Kêu anh đi.”

Du Húc kiên quyết không chịu: “Không, anh mới là anh!”

Yến Lâu quay đầu hỏi Tề Kỳ đang đùa người máy: “Cháu trai cả ngoan, cháu nhìn xem ai là em trai?”

Dưới ánh mắt của hai người lớn trẻ măng như mình, Tề Kỳ cảm thấy áp lực to quá, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Cháu, cháu là em… cháu là em trai…”

Yến Lâu khựng lại, sau đó xoa đầu cậu ta một cách ôn hòa, nói: “Thằng bé này, sao lại đặt mình ngang hàng bối phận thế?”

Tề Kỳ: “Ồ.”

Yến Lâu ngoắc Yến Thành đến: “Này, đây mới là em trai cháu.”

Không thể không nói, Yến Thành khá đẹp, hơn nữa sau khi trị được bệnh gene xong, lúc không hung dữ trông rất non nớt đáng yêu.

Tề Kỳ vừa chịu sự tàn sát của hai người cậu xong, cậu ta cảm thấy mình cần được em trai đáng yêu an ủi ngay. Cậu ta đi lên ôm em trai đáng yêu, sau đó bị cắn một cái hết sức vô tình.

Tề Kỳ: “Ngao!!!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio