Mộ Hàn Trọng

chương 14: di tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nam Khiếu Hoàn kinh hãi, vừa định mở miệng, cổ tay đã tê rần, người nọ mạnh dùng sức, liền kéo y qua, cảnh vật trước mắt chớp nhoáng, nháy mắt, y đã bị Vu Diệp áp đảo ở trên bàn.

Gương mặt người nọ lọt vào trong tầm mắt, tuấn mỹ vô song, làn da trắng nõn bóng loáng hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt, tóc rũ xuống có vài sợi dừng ở trên mặt Nam Khiếu Hoàn, thoáng che đi tầm mắt y, nhưng lại không ngăn được ánh mắt giống như mũi châm nhọn kia.

Ánh mắt này không lâu trước đó, còn bình tĩnh hàm chứa vài phần ý cười, giờ phút này lại giống như không còn một tia lý trí, trong mắt hoàn toàn bị lửa nóng bao phủ, giống như ánh mắt của dã thú.

Ánh mắt này… Giống như đúc ánh mắt ngày hôm đó!

Ký ức cố lãng quên trong thoáng chốc như thủy triều tràn về, trong mắt Nam Khiếu Hoàn hiện lên vẻ khuất nhục, không cam lòng chờ quá khứ tái diễn, khẽ cắn môi, y thầm vận nội lực, liền muốn đứng lên thoát ra, nhưng thân mình chỉ vừa cử động, người nọ đã nhận thấy được ý đồ của y, ra tay như tia chớp, che lại đại huyệt toàn thân y.

Thân thể xụi lơ vô lực, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích, chỉ có ngũ quan còn giữ lại được chút quyền khống chế.

Cuộc đời này Nam Khiếu Hoàn chưa bao giờ sợ hãi cái gì, hôm nay lại bởi vì loại chuyện này, chỉ có thể mặc cho thứ cảm giác sợ hãi như hàn băng kia chạy dọc theo sống lưng, từng tấc từng tấc thôn tính thân thể y.

Thanh âm y phục bị xé rách vang lên, ngoại sam màu đen cùng áo lót bên trong đều bị xé thành mảnh nhỏ, vứt trên mặt đất. Thân trên cường tráng liền xích lỏa tiếp xúc với không khí.

Vu Diệp áp lên trên người Nam Khiếu Hoàn, từng chút từng chút vươn lưỡi liếm dọc từ cổ đi xuống, bàn tay thon dài trắng nõn đồng thời vuốt ve khắp trên da thịt màu mạch.

Đầu lưỡi lướt qua hai điểm trước ngực y, nhẹ nhàng khẳng cắn, bắt đầu dừng lại say sưa thưởng thức.

Nam Khiếu Hoàn nằm ngửa ở trên bàn, mặt không chút thay đổi, cắn chặt môi, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra nơi khóe miệng, theo đường cong của cằm trượt xuống.

Nhìn thân thể dưới thân, trong đầu Vu Diệp kêu gào muốn tàn phá nó ngay lập tức, ý thức chỉ còn lại dục vọng tối nguyên thủy, nhưng kinh nghiệm nhiều năm, bản năng Vu Diệp không thể nào mặc kệ cảm thụ của người dưới thân.

Một bên chu quả đã bị nướt bọt làm cho ướt át, đầu lưỡi nhẹ nhàng di chuyển, nháy mắt lại đè ép lên phần đỉnh…

“Ân…!” Khiếu Hoàn run rẩy một cái, tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ theo nơi cổ họng tràn ra. Mặc cho y có cố gắng không để tâm như thế nào, thì mỗi vị trí đầu lưỡi người nọ lướt qua vẫn giống như bị đốt lửa. Khác với lần trước người nọ vừa áp đảo được y liền lập tức tiến vào, lần này, mặc dù tình huống tương tự, nhưng lại…

Ý niệm này chỉ vừa hiện lên trong đầu, liền đã bị khoái cảm từ trước ngực truyền đến đánh vọt đi…

Chu quả thâm nâu trước mắt đã sưng đỏ không chịu nổi, hoàn toàn đứng thẳng lên, dính nướt bọt ướt át, nhìn qua mê hoặc đến mức nói không nên lời. Đầu lưỡi lại vươn, tại điểm đứng thẳng kia nhẹ nhàng đánh vòng, đè ép liếm lộng.

Nam Khiếu Hoàn cắn môi càng lúc càng chặt, nhưng vẫn như cũ không chống cự nổi khoái cảm xâm nhập, nơi cổ họng khống chế không được tràn ra một tiếng thở dốc trầm thấp ẩn nhẫn, ngay cả ý thức cũng dần bắt đầu mê ly…

Gió nhẹ lướt qua, rừng trúc nhẹ lay động, phát ra tiếng xì xào khe khẽ, nghiêng tai lắng nghe, liền có thể nghe ra xen lẫn trong đó là tiếng thở dốc trầm thấp dồn dập. Nắng chiều xuyên thấu qua những khe hở bé xíu của trúc ốc chiếu vào phòng trong, y phục bị xé rách hỗn độn nằm trên mặt đất, tiếng rên rỉ đứt quãng không ngừng truyền đến từ hai thân thể đang dây dưa cùng một chỗ trên bàn.

Y phục toàn thân đã bị cởi sạch, cơ thể săn chắc hoàn toàn lộ ra dưới ánh nắng đầu hạ, da thịt màu mạch chạm vào liền cảm giác được sự mềm dẻo hữu lực, ngón tay thon dài ở vùng bụng nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, nắm lấy phân thân đã hơi có chút tinh thần trong bụi cỏ, Khiếu Hoàn rùng mình một cái, chỉ có thể thở dốc từng ngụm từng ngụm, hô hấp kịch liệt phập phồng.

Một chữ “Không” còn chưa nói ra, đã bị khoái cảm vọt tới đè ép trở về, kích thích liên tiếp, khiến cho y giống như sắp hỏng mất. Cảm giác nóng bỏng từ bộ vị mẫn cảm nhất trên thân thể truyền đến, kết hợp với động tác vuốt ve cao thấp từ bàn tay người nọ, làm cho Nam Khiếu Hoàn trầm luân trong biển dục không thể tự thoát ra được.

Tóc dài tán loạn dính ở trên người, kết hợp cùng da thịt màu mạch đã nhiễm lên một mạt đỏ ửng mê người đến nói không nên lời, Vu Diệp nhìn vào mắt nam tử dưới thân, trong đôi mắt ngày thường chỉ có lạnh băng hiện tại lại hàm chứa hơi nước vô cùng mông lung, cổ họng hắn giật giật, vẫn cố nén dục vọng ngày càng phát ra đến trướng đau. Động tác trên tay dần dần nhanh hơn, cho đến khi người dưới thân mạnh run lên, chất lỏng nóng rực liền bắn ra đầy tay Vu Diệp.

Dục vọng phóng thích xong, đại não Nam Khiếu Hoàn trống rỗng, chỉ biết thở dốc trong dư âm khoái cảm còn lưu lại…

Tách ra hai chân người dưới thân, vô cùng nhẹ nhàng mở rộng qua hai bên, nhưng vẫn không cẩn thận dụng quá lực, Nam Khiếu Hoàn bị đau đớn kéo ra khỏi cơn mê tình dục, phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy không biết từ khi nào, hai chân mình đã mở rộng ra hết cỡ… Trên mặt nóng lên, cảm giác nhục nhã phút chốc tiêu diệt toàn bộ khoái cảm còn sót lại trong thân thể, nhớ tới một đêm kia, trong mắt Nam Khiếu Hoàn hiện lên một tia cầu xin, yên lặng rũ mắt, tiếng nói ám ách đến gần như không thể nghe thấy khẽ vang lên: “… Không… Đừng… Chủ thượng…”

Người nọ đang đem đai lưng chính mình cởi ra giống như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục động tác.

Rốt cục, đai lưng bị ném xuống mặt đất, thân thể người nọ hướng phía trước áp tới, ngay sau đó, một vật thể nóng rực liền cọ vào mông Nam Khiếu Hoàn. Ý thức được điều này đại biểu cho việc gì sắp tiếp diễn, cảm giác tuyệt vọng không thể ức chế dâng lên trong lòng, cắn chặt răng, Nam Khiếu Hoàn chỉ có thể nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang một bên, không nhìn, không suy nghĩ thêm nữa, bắt buộc chính mình cách biệt cùng ngoại giới.

Hai chân thon dài bị mở ra hoàn toàn, đầu gối bị tay nâng lên cao, đè ép hướng về phía đầu y, theo khí lực tăng mạnh của Vu Diệp, thắt lưng cứng cáp bị nâng lên khỏi mặt bàn, kìm chặt trên không trung…

Đầu Vu Diệp nóng lên, một tia lý trí cuối cùng cũng bị dục vọng cuồng nhiệt thay thế, hai tay dùng sức, mạnh mở cặp mông người dưới thân ra, động thân một cái, liền đem cự vật cực đại nóng rực của mình đâm vào.

“A ————!!”

Thân thể trong nháy mắt bị xé rách, Nam Khiếu Hoàn kêu thảm ra tiếng, cơ thể mãnh liệt buộc chặt. Máu tươi theo khóe môi trắng bệch của y chậm rãi chảy xuống, gân xanh nổi đầy trên trán, nghĩ muốn nắm bắt lấy cái gì đó, nhưng căn bản khống chế không được thân thể của chính mình, chỉ có thể mặc cho người phía trên muốn làm gì thì làm.

Vu Diệp cảm thấy hắn sắp bị cảm giác đau đớn truyền đến bức điên rồi, phân thân chỉ đi vào một chút, đã thấy vô pháp tiến vào thêm được nữa. Dục hỏa trong cơ thể vốn đã hơi có chút bình ổn lại bắt đầu bùng cháy, thiêu sạch thần trí của hắn, bất chấp đau đớn, theo bản năng đẩy mạnh hạ thân, từng tấc từng tấc hung hăng tiến nhập, thẳng đến khi toàn bộ phân thân vùi sâu vào bên trong dũng đạo nóng rực kia.

Đau đớn ngắn ngủi qua đi, cảm giác phân thân được nội vách ẩm ướt nóng rực gắt gao bao vây lấy thoải mái đến nói không nên lời, ngay cả ngọn lửa thiêu đốt trong thân thể kia cũng giống như được làm dịu đi, nương theo độ trơn của máu tươi, Vu Diệp bắt đầu chậm rãi chuyển động thắt lưng.

Lần lượt sáp nhập thật sâu, rồi lại lần lượt rút ra hoàn toàn, cứ như thế lặp đi lặp lại, khoái cảm thỏa mãn thật lớn không ngừng truyền đến tứ chi, Vu Diệp khép lại hai mắt, hoàn toàn đắm chìm trong dũng đạo mềm mại nóng bỏng kia.

Hắn muốn đi vào sâu hơn nữa, cảm thụ nhiều hơn nữa!

Máu dọc theo hai chân Nam Khiếu Hoàn chảy xuống, y đã đau đến sắc mặt trắng bệch, trước mắt biến thành màu đen, mồ hôi lạnh cũng theo trán chảy xuống mặt bàn, giống như đặt mình trong địa ngục liệt hỏa, Nam Khiếu Hoàn cảm giác như mỗi lần người phía trên đâm mạnh vào thân thể y, cự vật kia giống như muốn đem cả nội tạng y đâm thủng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, thân thể không tự giác run rẩy kịch liệt.

Rốt cuộc nhịn không được khàn khàn kêu thảm thiết, nhưng cũng không thể giảm đi được dù chỉ một phần vạn những thống khổ mà y đang phải thừa nhận…

Thống khổ giống như vĩnh viễn không có hồi kết rốt cục dần dần nhạt đi, ngón tay bấu chặt cạnh bàn hơi giật nhẹ, Nam Khiếu Hoàn nằm ngửa ở trên bàn, lông mi hơi chớp động, chậm rãi tụ lại vài phần thần trí.

Ánh nắng sau giờ Ngọ trong suốt như nước, chiếu vào da thịt xích lỏa, có chút cảm giác nóng rực. Huyệt đạo đã tự động giải, nhưng toàn thân đều đau nhức, khung xương giống như bị tháo ra từng đoạn, cả người không dậy nổi một tia khí lực.

Ánh mắt chậm rãi nhìn đến thanh niên đang nằm ngủ ở trên ngực mình, ánh mặt trời chiếu vào hai hàng mi dài của hắn, gương mặt tuấn mỹ khi ngủ ngây thơ giống như bảo thạch không vấy một chút dơ bẩn nào của thế gian…

Nam Khiếu Hoàn không biết người nọ rốt cục phóng thích bao nhiêu lần vào trong cơ thể mình, chỉ biết là hiện nay phân thân đang chôn trong cơ thể y vẫn còn có chút tinh thần, mày kiếm nhăn lại, y chống đỡ thân mình từ trên bàn ngồi dậy. Người nọ vẫn không phát giác, vẫn như cũ ngủ say, không biết mơ thấy cái gì, trên khóe miệng còn lộ ra một mạt ý cười nhàn nhạt.

Nam Khiếu Hoàn nhìn thanh niên, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả chính y cũng không thể phân rõ thứ cảm xúc phức tạp thình lình nảy lên trong lòng mình đến tột cùng là có ý gì, chỉ có thể tận lực đem những hình ảnh vừa rồi áp chế, giữ vai thanh niên, đem người kéo ra.

Phân thân vừa mới rời ra, chất lỏng hồng trắng liền trào ra khỏi huyệt khẩu, theo đùi trong trượt xuống. Nam Khiếu Hoàn lại giống như không hề cảm giác được điều đó, ôm thanh niên lên, đem người an trí ổn thỏa đến trên giường trúc. Sau đó lảo đảo đi đến một bên, nhặt lên y phục bị xé rách trên mặt đất nhưng miễn cưỡng còn có thể mặc khoác lên người.

Cuối cùng, y quay đầu nhìn thanh niên đang lâm vào mộng đẹp trên giường một cái.

Ngũ quan hoàn mỹ cứng rắn, vẫn là biểu tình lạnh lùng, lại mang theo vài phần mệt mỏi sau tình sự, mi mắt chậm rãi rũ xuống, Nam Khiếu Hoàn lẳng lặng nhìn một hồi, liền cất bước đi ra ngoài.

Chỉ để lại tiếng hít thở điều đặn quanh quẩn ở trong phòng…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio