Nam Khiếu Hoàn nhẹ tay nhẹ chân giúp Vu Diệp nới lỏng vạt áo, cởi dây búi tóc ra, kéo chăn mỏng trên giường cẩn thận đắp cho hắn, cuối cùng lấy tới một cái ghế, ngồi ở bên cạnh Vu Diệp.
Trong doanh trướng ánh nến hôn ám, không khí cũng có chút oi bức, Vu Diệp mở nửa mắt nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy trước mắt từng trận biến thành màu đen, lát sau, gần như là không còn nhìn rõ được thứ gì, ngay cả âm thanh của Nam Khiếu Hoàn truyền vào trong tai cũng phảng phất tựa như truyền tới từ một nơi xa xôi.
Nhiệt khí toàn thân chậm rãi hội tụ, dọc theo sống lưng từng tấc từng tấc dâng cao, rất nhanh liền tới cực hạn, trong thời gian ngắn, ngay cả hô hấp, đều mang theo vài phần nhiệt khí khác thường.
Trong cơ thể phảng phất có một đốm lửa, cháy ngày càng lớn, mồ hôi tinh mịn không ngừng theo trán và chóp mũi chảy ra, Vu Diệp khó chịu rên rỉ một tiếng, ý thức mơ hồ thanh tỉnh vài phần, một bên chịu đựng nhiệt khí càng ngày càng khó dằn nén, một bên suy nghĩ tới hoài nghi lúc ban đầu, dưới những biểu hiện dị thường của thân thể trước mắt, đã có thể chứng thực vài phần.
Chẳng lẽ thật sự là ‘Di Độc’ phát tác? Nhưng từ khi Mộ Vân Tiêu nói cho hắn biết phương pháp giải độc, hắn sau khi thực hiện chu kỳ bảy ngày một lần kia, ngoại trừ lần đầu tiên dẫn tới cái chết của Mộ Hàn Trọng và lần trong rừng trúc kia, độc… đã không còn phát tác bất thường lần nào nữa… Hắn có thể cảm nhận được cứ cách một đoạn thời gian ngắn, những dục niệm trong cơ thể vẫn sẽ trổi dậy, nhưng đều là loáng thoáng, hắn hoàn toàn có thể kiểm soát…
Hắn thống khổ nhíu mày, Nam Khiếu Hoàn canh giữ ở bên giường đột nhiên nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn, liền cả kinh, vội vàng đứng dậy tiến lên, chỉ nhìn vài cái, gần như đã biết độc chất trong cơ thể người trên giường, lại phát tác.
Đúng lúc này, Khanh Nhan rời đi chưa bao lâu đã bưng canh giải rượu tiến vào. Trong tay nàng chính là canh giải rượu vị đầu bếp ở trù phòng vừa nghe thấy nàng muốn nấu, liền cười tươi đưa cho nàng một bát đã sớm chuẩn bị tốt.
“Chủ thượng làm sao vậy?” Nhìn đến sắt mặt có vài phần trầm trọng của Nam Khiếu Hoàn, Khanh Nhan đem canh giải rượu đặt lên cái bàn bên cạnh, tiến lên vài bước nhìn nhìn, vừa vặn cùng ánh mắt của Vu Diệp giao nhau, không khỏi có chút bị dọa, lui lại mấy bước. Nàng biến sắc, tuy rằng chỉ mới nghe qua miêu tả từ Ỷ Lôi, nhưng nàng mơ hồ đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.
“Là ‘Di Độc’ phát tác?”
Giọng nói của nàng bình tĩnh, trong mắt mặc dù có vài phần kinh ngạc, nhưng hoàn toàn không có luống cuống.
Nam Khiếu Hoàn gật gật đầu, chần chờ một chút, ánh mắt trầm trầm, nói với Khanh Nhan: “Ngươi… Cùng Ỷ Lôi hãy đợi ở bên ngoài, ta…”
Y lời còn chưa dứt, Khanh Nhan đã kịp phản ứng là y muốn nói gì. Nàng xua tay ngăn lại lời của y, thấp giọng nói: “Hảo, ta đã biết…”
Nói xong, liền hướng phía cửa doanh trướng mà đi, lúc tới cửa, nàng lại dừng bước, quay đầu lại, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vài phần lo lắng cùng thương xót.
Nàng bình tĩnh nhìn Nam Khiếu Hoàn một hồi, ánh mắt hai người giao nhau, sau một lúc lâu, nàng khẽ thở dài một tiếng: “Ta đi tìm Ỷ Lôi, quần áo sạch… Ở trong túi quần áo ở góc kia. Ngươi sau khi xong… Đừng quên thay.” Dứt lời, nàng không đành lòng để lại một ánh mắt từ biệt, xoay người đi ra ngoài.
Nam Khiếu Hoàn rủ xuống mi mắt, xoay người đi đến trước giường, nơi đó, Vu Diệp đã ngồi dậy, đôi con ngươi đen nhiễm đầy tình dục, đang nhìn y.
Bảy ngày, từ lần gần đây nhất đến hiện tại, bất quá chỉ mới cách bốn ngày… Nam Khiếu Hoàn đột nhiên có cảm giác không biết làm thế nào, ánh mắt nóng rực kia, giống như mủi nhọn đâm thẳng vào người y. Y chỉ có thể không nói gì xoay người sang chỗ khác, bắt đầu cởi áo.
Ngoại sam màu đen vắt lên lưng ghế, Nam Khiếu Hoàn tháo đai lưng, khom người cởi xuống quần dài bên ngoài, khi cởi đến mắt cá chân, lại ngừng lại.
Ngày xưa mỗi lần y đều tính toán tốt thời gian, trước vài canh giờ luôn đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, còn là loại quần áo dễ cởi… Mà hiện tại, ánh mắt y dừng ở đôi giày dưới chân mình, có chút khó xử nhíu nhíu mày, chần chờ sau một lúc lâu, mới cúi đầu mở miệng đối người bên kia nói: “Chủ thượng… Có thể cho phép thuộc hạ trước tiên đi tẩy rửa một chút?”
Trong trướng cũng có bồn tắm và một số dụng cụ tẩy rửa linh tinh, chỉ cần cho người thêm nước, tẩy trừ một chút, cho dù chỉ là lau sơ qua vài cái, chung quy cũng so với hiện tại cả người đầy mùi mồ hôi tốt hơn rất nhiều.
Thế nhưng y không nghe thấy Vu Diệp trả lời, đổi lại là nghe thấy tiếng bước chân đang đi tới gần y.
Nam Khiếu Hoàn xoay người lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Vu Diệp.
“Không.” Cúi đầu nói nhỏ, Vu Diệp một phen ôm lấy Nam Khiếu Hoàn, hình ảnh người trước mắt lòe nhòe từ một thành hai, nhưng cũng không ngăn được hắn theo hướng quen thuộc tiến tới, hôn lên đôi môi mỏng khô ráo kia.
Đầu lưỡi linh hoạt tùy ý dạo chơi, liếm láp thỏa mãn vành môi phía bên ngoài, một tay Vu Diệp đặt sau lưng y, một tay nắm lấy cằm y, đợi y vô thức mở miệng, liền đẩy lưỡi vào.
Tiếng nước ngọt nị, hơi thở trộn lẫn vào nhau, rõ ràng là người có nội lực cao thâm, nhưng khi nụ hôn chấm dứt, cả người vẫn cảm thấy xụi lơ, không ngừng thở dốc.
“Ta đợi không kịp.” Vu Diệp tiến đến bên tai Nam Khiếu Hoàn thổi khí, một phen kéo tay y, đi nhanh về phía giường.
Ngọn lửa trong cơ thể đã cháy bừng bừng, cộng thêm vài phần men say, Vu Diệp giờ phút này hoàn toàn đem những lo ngại ngày xưa ném ra sau đầu, cười khẽ một tiếng, đã đem người áp đảo dưới thân.
Quần áo bị hắn thuần thục cởi xuống, lộ ra thân thể cường tráng hoàn mỹ, tuy rằng che kín đủ loại vết thương, xem vào trong mắt của hắn, lại vẫn vô cùng mê người. Người dưới thân run rẩy một chút, trên khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi kia, lông mi thật dài khẽ động vài cái, liền rủ xuống.
Thân thể phủ phía trên nóng đến kinh người. Người nọ vẫn luôn nhẹ cười, khiến cho Nam Khiếu Hoàn thoáng có chút nghi hoặc, chủ tử mà y quen thuộc trước kia, hôm nay tựa hồ… có chút khác lạ.
Ngón tay mảnh khảnh vuốt ve trên thân thể y, đi kèm còn có rất nhiều nụ hôn trải khắp toàn thân, rất nhanh liền khiến cơ thể Nam Khiếu Hoàn có phản ứng. Kích thích lần lượt từ những chỗ mẫn cảm trên thân thể truyền đến, hai mắt đang nhắm không kiềm được mà run rẩy, ngay cả bàn tay nắm đệm giường dưới thân, cũng không tự giác siết chặt hơn, mới giữ lại được tia thần trí cuối cùng, ép tiếng rên rỉ thiếu chút nữa thoáng ra miệng nén trở vào.
Cảm giác bàn tay nóng bỏng kia tiến vào trong đùi y, Nam Khiếu Hoàn yên lặng tách ra hai chân, không nghĩ tới y vừa động, đã bị bàn tay kia ấn giữ lại.
“Đừng nóng vội. Chỉ mới bắt đầu…” Vu Diệp khẽ cười ra tiếng, chợt nhớ tới cái gì, liền hỏi, “Dược đâu? Ngươi để ở chỗ nào?”
Lấy tính cách cẩn thận trong mọi chuyện của Nam Khiếu Hoàn, mặc dù chu kỳ bảy ngày là cố định, nhưng dược bôi trơn, khẳng định y vẫn sẽ luôn mang theo tùy thân.
Nam Khiếu Hoàn rất nhanh bình phục lại hô hấp dồn dập của chính mình, mở hai mắt, định đứng dậy xuống giường đi lấy, lại bị đè lại: “Nói cho ta biết, ta đi lấy.”
“… Ở túi nhỏ trong quần áo của thuộc hạ.”
Nghe thấy tiếng nói khàn khàn ám ách của chính mình, hai mắt Nam Khiếu Hoàn trầm xuống. Y giương mắt nhìn người nọ, chỉ thấy quần áo của hắn tuy rằng hỗn độn, nhưng toàn bộ vẫn còn hảo hảo mặc trên người… Lại rủ mắt nhìn lại thân thể xích lỏa của mình, Nam Khiếu Hoàn nói không rõ cảm xúc chợt lóe mà qua trong lòng lúc này là gì.
Bên kia Vu Diệp từ trong hắc y rốt cục tìm ra được một cái bình sứ nho nhỏ bóng loáng, mở ra ngửi ngửi, hắn xoay người trở lại trên giường, lúc này mới chậm rãi cởi ra quần áo chính mình, đợi cởi đến cái áo lót cuối cùng, lại dừng tay. Con ngươi đen chuyển hướng nhìn, cười dài nhìn về phía nam nhân đã một lần nữa nằm thẳng ngay ngắn trở lại.
Ngón tay nhẹ vân vê hồng quả trước ngực Nam Khiếu Hoàn, xem thân thể y dần dần ửng đỏ, ánh mắt Vu Diệp chuyển dần xuống, dừng ở vật thể đã hơi ngẩng đầu trong bụi cỏ dưới thân y.
“Ha hả.” Vu Diệp cười trêu chọc, đưa tay xuống liền nắm lấy vật kia, lần này, Nam Khiếu Hoàn bị kinh sợ đến mức mở to mắt: “Ngô! Chủ, chủ thượng?! Ân… A…!”
Tiếng kinh sợ thoát ra miệng kia nghe vào tai Vu Diệp, lại biến thành một loại thanh âm khác.
“Thoải mái sao?” Vu Diệp nghiêng người ngồi cạnh thân thể y, không nhanh không chậm cao thấp vuốt ve, cho dù vật thể dưới hạ bộ đã sớm trướng đến khó chịu, liệt hỏa trong cơ thể cũng yêu cầu được cấp bách phát tiết, hắn vẫn như cũ cười dài, bộ dáng thoạt nhìn không hề gấp gáp.
Nam Khiếu Hoàn giờ phút này, không thể tự kềm chế mà đắm chìm trong khoái cảm người nọ mang tới, căn bản không thể mở miệng, y chỉ có thể cắn chặt môi dưới, đem hết toàn lực khắc chế tiếng kêu sắp phá tan phòng tuyến kia. Hoàn toàn không còn thần trí đi trả lời câu hỏi của Vu Diệp. Nhưng mơ hồ, vấn đề nghi ngờ trong lòng, lại càng thêm rõ ràng …
“Ân, không trả lời?” Vu Diệp nhướng mày, bỗng nhiên mở ra hai chân khóa ngồi trên người Nam Khiếu Hoàn, một tay tiếp tục ma sát vuốt ve thứ trong tay, một tay hung hăng véo đầu v đã bị khiêu khích tới đứng thẳng lên kia, “Được, chúng ta đổi một câu hỏi khác.”
Vu Diệp chợt cúi thân xuống, nhẹ giọng nói khẽ ở bên tai Nam Khiếu Hoàn, “Vậy… Ngươi chọn tư thế đi.”
Tư thế?… Nam Khiếu Hoàn cơ bản đã sớm đánh mất khả năng tự hỏi, thở hổn hển, theo bản năng ở trong lòng lặp lại vấn đề vừa nghe, nhưng không cách nào lý giải được ý nghĩa từ ngữ này.
Không có tiếng đáp lại, Vu Diệp thở dài, “Sau lưng, cưỡi ngựa… Hoặc là tư thế thông thường nhất? Chọn cái ngươi thích, như vậy, ngươi mới có thể càng thêm thoải mái.”
Hoàn toàn không hiểu, cho nên trong thoáng chốc Nam Khiếu Hoàn càng thêm khẳng định, không phải là do ảo giác của y, quả thật người trước mắt này so với trước kia rất khác lạ. Trước kia mỗi lần tình sự, hắn… sẽ không nói nhiều lời nói không rõ ý nghĩa như vậy, càng sẽ không như lúc này… Ánh mắt nhìn y kia thật sự khiến y có cảm giác chỉ hận không thể tìm một khe hở chui xuống…
Trên mặt đỏ ửng, Nam Khiếu Hoàn khẽ run lên một cái, không tự chủ được nhẹ nhàng nâng đầu, khẩn cầu nhìn về phía Vu Diệp: “… Chủ thượng…”
Lửa nóng trong tay đã cương cứng đứng thẳng, trên đỉnh linh khẩu nho nhỏ, có vài giọt bạch dịch đang chậm rãi chảy ra, Vu Diệp thêu mi, bỗng nhiên dùng ngón tay đè lên đỉnh linh khẩu, nụ cười trên mặt càng ôn nhu cùng nhàn nhã, “Mau chọn.”
Thanh âm của hắn cực nhẹ cực thấp, nhưng lại mang theo uy thế không cho phép Nam Khiếu Hoàn cự tuyệt, chớ nói chi là, loại cảm giác muốn bắn mà bắn không được này, cơ hồ lập tức làm cho y hoàn toàn mất đi lý trí.
“A… Thứ nhất, cái thứ nhất…” Tiếng rên rỉ không thể khống chế trào ra khỏi miệng, Nam Khiếu Hoàn tùy tiện chọn một cái, trong đôi con ngươi đen, đã hoàn toàn bị hơi nước bao phủ.
Nghe thấy được câu trả lời, Vu Diệp mới vừa lòng buông tay, ngay sau đó, chất lỏng nóng bỏng kia, liền dính đầy lòng bàn tay hắn…