Vân Khánh ngày tháng , Vân Huy Tướng quân Mộ Hàn Trọng dẫn theo ba nghìn binh lính tinh nhuệ của Thiểm Kỵ, phụng mệnh chinh phạt thổ phỉ ở Bạch Châu.
Sau một tháng luyện binh, Vu Diệp chọn ra một ngày tốt để xuất binh. Ngày ấy ánh mặt trời sáng lạn, gió rất lớn, trước khi tuyên thệ xuất quân, trên đài tiếng gió vù vù, thổi tung bay chiến bào tuyết trắng của hắn.
Trường kiếm ‘Xoát’ một tiếng ra khỏi vỏ, Ẩm Hồng Kiếm phát ra hàn quang dưới ánh mặt trời chói lóa.
“Căm giận bạch tặc [đạo tặc, thổ phỉ ở Bạch Châu], không hoàn thành quân nguyện, ta thề không trở về!”
Mấy ngàn binh lính nhất tề giơ cao binh khí trong tay, tiếng hô to đồng thanh thật lâu không dứt.
Ba nghìn kỵ binh hành quân gấp trong ba ngày, ở rạng sáng ngày thứ tư đến Bạch Châu. Trên ngọn núi tên Ngô Sơn ở vùng ngoại ô cách Bạch Châu ba mươi lý, chính là nơi tập trung thế lực lớn nhất của thổ phỉ trong vùng, được cầm đầu bởi kẻ tên Trương Cát, trong nhiều năm qua chúng chuyên cướp bóc, hoành hành ngang ngược trong vùng. Thiểm Kỵ đóng doanh trại ở địa phương cách Ngô Sơn hơn mười dặm. Bởi vì chưa quen thuộc tình huống ở nơi đây, Vu Diệp hạ lệnh toàn quân không thể vọng động. Về phương diện khác, âm thầm phân phó người thám báo [trinh sát], tiến đến nơi kẻ địch kiểm tra thực hư, đồng thời, cùng tướng sĩ trong quân thương nghị mưu kế, muốn dùng cách tối giản ít thiệt hại nhất tóm gọn kẻ địch.
Trận tiêu diệt ở Bạch Châu lần này, nói đơn giản chính là ngụy trang cho một lần thử binh trước khi đối đầu đại địch, bọn họ hiển nhiên không thể để quá tổn hại thực lực. Mà Vu Diệp, lại đem lần tiêu diệt này sắp xếp như một trận chiến cam go thật sự. Trước khi đối phó với đại địch, hắn cùng Mộ Vân Tiêu, cần phải tranh thủ mọi cơ hội để đem Thiểm Kỵ tôi luyện thành tinh nhuệ nhất.
Nói sau thì tên trùm thổ phỉ Trương Cát này đúng là một kẻ tính tình nóng nảy, nghe thấy Hoàn Dạ Vương dẫn theo ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ đến tiêu diệt, cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy vô cùng đắc ý bởi vì triều đình muốn đối phó với gã mà phải huy động lực lượng to như vậy. Sau đó, liền tự mình mang theo thuộc hạ tiến vào doanh trại của Vu Diệp khiêu chiến.
Nhưng Vu Diệp lại đối với mọi lời chửi bới của gã xem như bỏ ngoài tai, cố thủ trong doanh trại không ra. Đồng thời hạ quân lệnh với tất cả sĩ binh, nếu ai dám một mình ra ngoài doanh trại ứng chiến, liền theo quân pháp xử trảm! Vì thế suốt hơn nửa tháng, mặc kệ Trương Cát ở bên ngoài cao giọng chửi bới nhục mạ thế nào, Thiểm Kỵ ở bên trong vẫn sinh hoạt như thường ngày ăn cơm rồi lại huấn luyện, hoàn toàn đem người bên ngoài xem như không khí.
“Còn nói là cái gì tinh nhuệ?! Ta phi! Chẳng qua chỉ là một đám tôn tử nhát gan! Tối nay, các ngươi theo lão tử tấn công vào bên trong doanh trại, đánh cho bọn hắn đều tè ra quần!”
Trương Cát hung hăng ném vỡ chén rượu, chửi ầm lên, dáng người gã khôi ngô, theo động tác, cơ thể hơi hơi rung động, một vết sẹo lớn liền lộ ra ở trước ngực gã.
Bên cạnh gã, đều là những tâm phúc đang ngồi chung quanh, lúc này nhiệt liệt hưởng ứng.
Bọn thổ phỉ ở Bạch Châu này, mấy năm qua tác oai tác oái ở địa phương, hơn nữa trước kia sương quân cũng đã có vài lần thảm bại dưới tay bọn họ, quay đầu một cái lại nghe có tên Vương gia nào đó mang binh tới đây, cảm giác tự đại trong lòng lại bành trướng thêm vài phần. Thêm trong suốt nửa tháng qua bọn họ chửi bởi ở ngoài doanh trại nhưng kỵ binh vẫn không ra, càng khiến cho bọn họ đem đối thủ lần này xem như một đám rùa rụt đầu.
Bên này bọn họ đang nhiệt huyết trào dâng, bên kia, trong lều lớn của Thiểm Kỵ, Vu Diệp nhận được hồi báo của thám báo, âm thầm gọi tới La Thanh Lăng, Quyền Tự Hiệu, Đinh Vân cùng các thủ hạ có liên can, mỗi người tự dẫn theo binh sĩ của mình, tổng cộng ba trăm binh, thừa lúc ban đêm vòng qua doanh trại Trương Cát, âm thầm mai phục ở Ngô Sơn.
Ban đêm, Trương Cát dẫn đầu, một đường sát nhập doanh trại Thiểm Kỵ, phía sau gã, đi theo mấy nghìn nhân mã, chậm rãi di chuyển trên đường, trong khoảng thời gian ngắn, bụi đất bay lên, mặt đất tựa hồ cũng theo tiếng vó ngựa mà run rẩy.
Thiểm Kỵ còn tệ hại hơn so với trong tưởng tượng của gã rất nhiều. Bị đánh bất ngờ binh lính ngay cả chiến giáp cũng không kịp mặc, càng không nói đến chuyện lên ngựa, mà kỵ binh một khi không có ngựa, lực sát thương còn không bằng một nửa bộ binh. Thế nhưng lộ diện ra đều là những tên tiểu tốt, ngay cả một quan tướng có chút cấp bậc cũng không thấy đâu. Gã hiển nhiên không thèm động thủ, đều để cho thuộc hạ xử trí, nhưng trong lòng gã tràn ngập sát ý thật lâu không được phát tiết, rốt cục, gã ‘Xoát’ một tiếng vung lên trường đao trong tay, hướng lên trời rống to: “Lũ chuột nhắt nhát gan, đều lăn ra đây cho lão tử!” Dứt lời, thuận tay chém hạ một kỵ binh bổ nhào tới.
Giống như đáp lại tiếng hô của gã, ngay sau đó, một con ngựa đen mạnh mẽ từ trong bóng đêm nhảy ra, uốn cong người như rồng trên không trung đầy khí thế. Tiếng ngựa hí rung động lòng người vang vọng doanh trại. Hơn mười kỵ binh gắt gao đi theo phía sau con ngựa đen dẫn đầu kia, giơ lên trường thương trong tay hướng tới Trương Cát đánh thẳng tới.
“Hảo!” Nhìn thấy tư thế của đối phương, Trương Cát nhổ một ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, ngọn lửa chiến đấu càng nhiệt liệt bùng cháy lên trong lòng, ánh mắt gã trầm xuống, chân kẹp bụng ngựa, liền mang theo thuộc hạ nghênh diện giao đấu.
Chủ tướng hai phe chạm trán, tiếng binh khí giao nhau vang lên, Trương Cát đem hết toàn lực chém đao tới, tay bị đối phương vững vàng cản trở, sau đó người cùng ngựa hai phe lướt qua nhau chia ra hai phía.
Trương Cát trong lòng hoảng hốt, lần này nhìn như tùy ý, nhưng hắn cũng đã dùng tới bảy phần khí lực, đối phương thế nhưng lại có thể tiếp đón thoải mái như thế… Gã không khỏi ngẩng đầu nhìn lại đối phương.
Chỉ thấy trong bóng đêm, dưới ánh lửa, người nọ mặc một thân khôi giáp màu đen lóe ngân quang, bên dưới mũ thú hình, là gương mặt âm nhu tuấn mỹ vô song, mang theo ý cười nhợt nhạt đang nhìn gã.
“Cứ nghe Trương Cát ở Bạch Châu dũng khí ngất trời, một chiến một trăm không có đối thủ.” Thanh niên kia nói nhỏ, thanh âm dễ nghe tựa hồ còn hàm chứa vài phần tán thưởng.
Trương Cát bị gương mặt xinh đẹp kia nhìn chăm chú khiến cho một trận tim đập cùng ngây ngẩn, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí quên mất bản thân đang ở nơi nào. Thế nhưng không đợi trên gương mặt dữ tợn của gã hiện lên đỏ ửng, liền đã bị một câu kích thích sau đó đánh tan không còn tăm hơi, đồng thời trong lòng nổi lên sát ý dày đặt. (Uyển: trời má, cứ như cuộc gặp gỡ định mệnh của hai nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết nào đó:v)
“Không ngờ, hôm nay vừa thấy…” Thanh niên thoáng liếc gã, khinh thường cười khẽ, “Bất quá cũng chỉ có chút tài mọn.”
“A a a!!” Trương Cát đầu nóng lên, lúc này liền múa trường đao trong tay, liều lĩnh hướng thanh niên vọt tới.
Thanh niên vẫn không nhúc nhích, thẳng nhìn không trung phương xa, giống như không hề nghe thấy tiếng trường đao kia gào thét xé gió.
“Khanh!”
Mắt thấy trường đao kia sẽ chém tới trên người thanh niên, mọi người chỉ kịp thấy trước mắt chợt lóe, tiếp theo là một trận âm thanh ầm ĩ, Trương Cát rốt cuộc không thể tiến thêm một bước.
Ngăn ở trước người thanh niên kia, là một con tuấn mã tuyết trắng. Cưỡi trên nó là một nam tử cao lớn, đồng dạng một thân khôi giáp màu đen [Uyển: đồ cặp à:)], cơ hồ dung hòa cùng bóng đêm, toàn thân cao thấp, chỉ có thể thấy được một đôi mắt lóe hàn quang lạnh băng đến cực điểm, trên gương mặt âm trầm, không một tia biểu tình. Cả người giống như lưỡi đao sắc bén đã ra khỏi vỏ, toàn thân tràn đầy sát ý làm cho người ta sợ hãi.
Y chẳng qua chỉ nhìn lướt qua Trương Cát một cái, đại hán khôi ngô kia liền cảm thấy mồ hôi lạnh theo từng lỗ chân lông phía sau lưng trào ra, ngay cả chiến mã gã đang cưỡi, cũng có chút run rẩy.
Liên tiếp công kích thất bại, Trương Cát phẫn hận cắn răng, thống hận cảm giác nhát gan của chính mình, gã nhìn lại thuộc hạ phía sau một chút, lại nhìn đến binh lính Thiểm Kỵ ở các lều lân cận lúc này mới kinh hoảng chạy ra, nhất thời lại an tâm không ít. Lập tức khinh thường, bất quá là thuật che mắt mà thôi… Thật quá coi thường Trương Cát gã!
“Hừ! Tiểu tử xinh đẹp, ngươi muốn khoác lát thì cũng xem tình hình hiện tại thế nào đã! Các huynh đệ, giết ——!!”
Tiếng hét lớn vừa mới vang lên, liền bị âm thanh lửa đạn ở phương xa truyền tới bao phủ. Những thuộc hạ phía sau Trương Cát liếc mắt nhìn qua phương hướng kia, ẩn ẩn cảm thấy được không ổn, còn chưa kịp tiến đến nói với thủ lĩnh, bên kia, thanh niên tuấn mỹ đã nhìn Trương Cát thêu mi cười, vui vẻ nói:
“Canh ba… So với dự tính có chậm một chút…. Bất quá cũng không sao.”
Lời vừa dứt, liền có tiếng kêu truyền đến, phục binh [binh lính mai phục]mai phục tại hai bên như thủy triều dâng lên, hội tụ đến nơi đây, cắt đứt đoàn nhân mã Trương Cát mang đến, trước sau giáp công.
Nhớ tới tiếng pháo nổ quỷ dị kia, cộng thêm lực lượng phục binh trước mắt, cho dù Trương Cát có trì độn đến mức nào, lúc này cũng đã hiểu ra hết thảy, nghĩ đến hang ổ phía Ngô Sơn bên kia, gã đột nhiên mạnh mẽ xông lên, bất chấp kế hoạch ban đầu, ý muốn mang người phá vòng vây mà ra.
Thế nhưng, Thiểm Kỵ sao có thể để cho gã như nguyện? Đội ngũ xạ kỵ binh [cưỡi ngựa bắn cung] phóng ra, sau mấy vòng bắn phá, số lượng thổ phỉ trong vòng vây đã giảm hơn một nửa. Tiếp theo, lực lượng đao kỵ binh của Thiểm Kỵ liền bắt đầu thu hẹp dần vòng vây, sau đó vọt vào công kích, giơ tay chém xuống, chém giết nhóm thổ phỉ đang náo loạn.
Tiếng kêu la bên tai nhỏ dần, Vu Diệp tháo xuống nón hình thú trên đầu, chỉnh sửa lại tóc đen, lại vuốt ve trường thương trong tay. Chuôi ngân thương này là Ti Hoàng Hàn Hồng ở thời điểm trước khi đi, đã mang ra từ trong kho bảo vật gìn giữ nhiều năm đưa cho hắn. Nhớ tới nụ cười ấm áp trên gương mặt tuấn lãng kia, Vu Diệp không khỏi cúi đầu cười khẽ.
Lòng bàn tay một mảnh mồ hôi, Vu Diệp hắn tung hoành trong hắc đạo mấy năm, giết qua không ít người, nhưng đây cũng là lần đầu tiên, hắn ở trên chiến trường giết người. Tuy rằng chỉ là vài tên lâu la, nhưng vẫn không khỏi làm cho tim hắn đập nhanh.
Trước mắt, chiến sự đã tiến tới giai đoạn cuối cùng, thắng bại cũng đã rõ ràng. Trận này dùng mưu kế gậy ông đập lưng ông, để Thiểm Kỵ có thể dùng thương vong ít nhất đổi lấy một lần thắng lợi, Vu Diệp không khỏi âm thầm bội phục mưu kế của sư phụ nhà mình.
“Bẩm báo tướng quân, bước đầu kiểm kê đã hoàn thành. Bên ta tử vong ba mươi mốt người, bị thương một trăm năm mươi hai người.” Tướng sĩ phụ trách kiểm kê nhân số bước đầu thống kê xong, liền xuống ngựa chắp tay, tất cung tất kính hướng Vu Diệp hồi báo.
“Đối phương thì sao?” Vu Diệp hỏi.
“Bước đầu thống kê, đối phương tử vong bốn trăm chín mươi hai, còn lại hơn một ngàn năm trăm người đã áp giải tới lao doanh [nhà lao ở doanh trại]. Chờ nghe tướng quân phân phó.”
Suy nghĩ một chút, Vu Diệp mở miệng: “Đem Trương Cát giam giữ một mình, sau nửa canh giờ, đưa hắn tới trướng của ta, đồng thời thỉnh quân sư lại đây.”
Trương Cát là kẻ dẫn dắt nhóm thổ phỉ có thế lực nhất trong số hơn mười nhóm thổ phỉ ở Bạch Châu, bắt được gã, sẽ có tác dụng rất lớn trong việc xử lý những nhóm thổ phỉ còn lại.
“Vâng, mạt tướng tuân mệnh.” Tướng sĩ hành lễ, kỵ mã rời đi.
Trải qua hơn nửa đêm chiến đấu, phía đường chân trời đã mơ hồ lộ ra ánh rạng đông. Gió lạnh thổi quất vào mặt, mang theo vài phần hàn ý ngày mùa Thu, khiến cho đại não có chút hôn mê thanh tỉnh vài phần.
Nhìn doanh trại một mảnh bận rộn, Vu Diệp lên tiếng kêu: “Khiếu Hoàn.”
“Có thuộc hạ.” Nam tử cao lớn ở phía sau lập tức tiến lên một bước, trầm giọng đáp. Cả một đêm, y ở bên cạnh Vu Diệp không rời một tấc, máu tươi do chém giết địch nhân dính trên khôi giáp của y, vì khoảng cách gần, mùi máu tươi liền thuận gió phất vào trong mũi Vu Diệp.
Theo bản năng nhíu mày, Vu Diệp quay đầu, liền nhìn thấy vô số vết máu đã khô dính trên khôi giáp màu đen kia. Cho dù biết người phía sau vẫn chưa bị thương, Vu Diệp vẫn cảm thấy sợ hãi trong phút chốc.
Hắn biết y rất cường hãn, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng, chỉ sợ người này một chút không để ý, sẽ bị thương tổn… Bởi vậy mới cố tình căn dặn y không được rời xa hắn quá một trượng, nhưng không ngờ, tới khi thực sự bắt đầu đánh nhau, người này lại đứng ra che chở cho hắn…
Nhìn đôi con ngươi trầm tĩnh đang hiện lên chút nghi hoặc của y, Vu Diệp khẽ thở dài, lắc đầu, phân phó nói:
“Quay về doanh trại.”