Hành động lần này không biết có điểm nào không ổn mà trong lòng luôn rầu rĩ, giống như nghẹn bởi thứ gì, cảm giác quái lạ không tả được. Thứ dự cảm đáng sợ này khiến Dận hơi phiền não.
“Sao vậy? Lo cho ta sao, thật cảm động!”
Dận kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người không biết từ khi nào đã bước đến cạnh mình. Hắn bị sao vậy, một chút cảnh giác cũng không có. Cũng may là người nọ, nếu đổi thành ai đó nguy hiểm chẳng phải hắn đã tiêu đời rồi sao?
“Về rồi ư? Có thuận lợi không?”
Mộ Quân Duệ vừa vào cửa thì thấy người yêu đang ngồi trên ghế thái sư ngẩn người, chân mày nhíu chặt, đôi mắt đen luôn sáng ngời không biết đang nhìn về nơi nào.
“Ừ”
Cô Dương vô cùng hưng phấn khi Mộ Quân Duệ kê đơn giúp thân thể mục nát của hắn tạm thời khôi phục, không ngừng cảm tạ, còn trả ơn bằng một đống đồ quý giá. Đáng tiếc hắn không biết thứ thuốc kia cuối cùng sẽ đưa hắn quy thiên.
“Cho ngươi”
“Đây là cái gì?”
Dận nhận lấy món đồ tinh xảo Mộ Quân Duệ đưa mình.
Đó là một chiếc nhẫn màu bạc sáng bóng, vô cùng hoa mỹ, trên mặt gắn một viên đá kì dị, khi dịch chuyển lại óng ánh như sao băng. Lấp lánh tinh xảo nhưng không kém phần thanh lịch, chiếc nhẫn như vậy Dận chưa từng thấy qua.
Cẩn thận quan sát một chút, phát hiện bên trong có khắc một hàng chữ nhỏ – Duệ và Dận.
“Đây là cái gì?”
Dận nghi hoặc ngẩng đầu nhìn nam nhân vẫn tươi cười rạng rỡ trước mặt.
“Đính ước”
Mộ Quân Duệ cười. Chiếc nhẫn này lấy từ chỗ Cô Dương, nghe nói tìm thấy bên trong một chiếc hòm tinh xảo cạnh bờ biển,gồm một cặp. Hắn vừa nhìn thấy đã muốn lấy, tìm thợ điêu khắc giỏi nhất khắc tên hai người lên.
“Đính ước?”
Mộ Quân Duệ mở bàn tay trái ra, Dận phát hiện trên đó có một chiếc nhẫn y hệt, không khỏi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
“Ở chỗ ta, một đôi tình nhân lúc bày tỏ tình cảm với nhau sẽ đeo lên cho đối phương một chiếc nhẫn. Đây vật đính ước giữa ngươi và ta…”
Nhẹ nhàng quỳ một chân xuống, Mộ Quân Duệ ngẩng đầu chăm chú nhìn Dận. “Bất kể may hay rủi, giàu hay nghèo, bệnh tật hay khoẻ mạnh, ta vẫn yêu ngươi, quý trọng ngươi, thậm chí đến chết cũng không ngừng yêu ngươi”
Dận bị bất ngờ, kinh ngạc trợn mắt há mồm, quả thực không biết làm sao. Hắn hoàn toàn đánh mất vẻ trầm tĩnh thường ngày, chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng vọt khắp toàn thân, mặt nóng lên, nửa chữ cũng không thốt ra được.
Mộ Quân Duệ yên lặng cầm lấy một chiếc nhẫn đeo lên ngón áp út tay trái của Dận, rất vừa vặn, giống như được đặt làm theo yêu cầu.
“Không nói lời đính ước với ta sao? Đeo cho ta đi!”
Dận “xuy” cười một tiếng.
“Ngu ngốc!”
Miệng nói vậy nhưng vẫn run run cúi người đeo chiếc nhẫn tinh xảo kia cho nam nhân trước mặt.
“Đúng, ta chỉ làm kẻ ngốc của một mình ngươi, vì ngươi mà điên cuồng”
Lời ngon tiếng ngọt bình thường không có tác dụng lớn với nam nhân, nhưng cũng không có nghĩa là không thích.
“Ha ha ha…”
Trong đình viện hoa lệ truyền ra từng đợt tiếng cười thanh thuý.
………………………………………………………………
“Đại hoàng tử gần đây cảm thấy trong người thế nào?”
“Tốt! Tốt lắm! Dận, lần này thật phiền ngươi tìm ra được thần y như thế!”
Dận cười, nhưng lại thấy Mộ Quân Duệ bên cạnh hình như không quá vui vẻ.
“Hàm đại phu quả thật là thần y! Đợi thân thể ta khoẻ rồi sẽ ban thưởng nồng hậu!”
Cô Dương cao ngạo nói, vì quanh năm bệnh tật mà lộ ra vẻ xanh xao.
“Vậy Đại hoàng tử phải nghỉ ngơi cho tốt, đây là đơn thuốc cuối cùng, tin rằng ngày mai ngài sẽ hoàn toàn bình phục. Thảo dân cũng không lắm lời nữa”
“Tốt lắm!”
Cô Dương hưng phấn nhận lấy đơn thuốc cuối cùng, ôm vào lòng như trân bảo.
Dận khó hiểu nhìn Mộ Quân Duệ, mà Mộ Quân Duệ lại không có phản ứng gì, vẫn treo lên nụ cười dối trá, ngay sau đó nhanh chóng kéo Dận rời đi.
Ngồi trên xe ngựa quay về, Dận nghi hoặc nhìn người đang hờn dỗi đối diện.
“Ngươi sao vậy?”
“Từ nay về sau chỉ có ta mới được gọi ngươi là ‘Dận’!”
Mộ Quân Duệ gương mặt lạnh lùng, mạnh mẽ chen qua chỗ Dận. Xe ngựa chứa hai người nam nhân vẫn vừa vặn, nhưng ngồi chung một bên thì khá chật chội.
“Ta ghen tị! Ghen tị!”
“Ghen! Nam nhân lớn rồi còn ghen cái gì”. Người này vẫn không thèm để ý gì hết, cứ nói toạc ra.
“Hừ!”
Dận có chút bất đắc dĩ nhìn, nam nhân này sao cứ tuỳ hứng vậy.
“Vậy thì, thế này được không…”
Dận nghiêng người, khiêu khích vươn lưỡi khẽ liếm lên gương mặt anh tuấn đang tức giận kia. Không gian chật hẹp nhất thời giống như nổ tung, tràn ngập hơi thở ám muội.
“A…”
Không khí vì khiêu khích mà tiếp tục nóng lên, Dận luồn tay vào g ngực ấm áp, nhớ lại cách người nọ làm cho hắn, chậm rãi thử nghiệm.
Chúa ơi, ngươi đang thử thách sự nhẫn nại của ta sao?
Một phen túm lấy kẻ đang học xấu kia, Mộ Quân Duệ trừng trừng đôi mắt nguy hiểm.
“Ngươi biết mình đang làm gì sao?”
“Không thích? Vậy thì thôi”. Vừa nói vừa dời người ra.
“Ngươi không phải bất lực sao?”. Mộ Quân Duệ kéo lại.
“Khốn kiếp, ngươi nói cái gì?”
Dận căm tức đánh vào ngực Mộ Quân Duệ, hắn khó được chủ động một lần, tên khốn này lại…
“Này, đau quá! Nhưng bên ngoài không phải đồn rằng ngươi không có nữ nhân nào, bị lãnh cảm sao?”. Trong mắt Mộ Quân Duệ, lãnh cảm và bất lực không khác gì nhau.
“Hử? Vậy ngươi thử xem…”
“Này, ê, ta nói giỡn à, đừng làm loạn nha!”
So bằng võ lực hắn đâu phải đối thủ của Dận! Ta sao lại ngu như vậy, Mộ Quân Duệ tự mắng mình một trăm lần.
Kết quả làm được một nửa thì lật lại, vì Dận không biết làm bước tiếp theo như thế nào.
Biết tại sao ta không gần nữ nhân không? Ta có một người anh ruột, sau đêm sinh nhật tuổi thì thi thể của hắn được phát hiện trong phòng, là do một kẻ giả trang thành kỹ nữ giết chết. Tranh đoạt trong cung thật đáng sợ, ở đâu cũng có. Huống chi, còn có kẻ lúc nào cũng muốn diệt trừ ta…
………………………………………………………………..
“Đại hoàng huynh, mấy người hồi nãy là ai vậy?”
“A, Cô Nguyệt đó hả? Đấy là thần y, ha ha ha. Gần đây cơ thể ta quả thật khôi phục rất nhanh a!”
“Nhìn quen quá, ha ha”
………………………………………………………………..
Lời Translator:
Duệ từ nhỏ sống ở châu Âu, nên cách tỏ tình cũng rất “tây” ~
Dận đề phòng bị nữ nhân giết, đi yêu nam nhân, ai ngờ cũng bị “giết” đến dục tiên dục tử, mấy lần hôn mê ngất xỉu ~