Mộ Khuynh Cuồng Kiêu

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ta… ta có thai với Quân Hoàng”

Ngoại trừ việc nắm rõ thời cuộc thì đây là một trong những nguyên nhân Bích Sơn Nguyệt quy thuận Mộ Quân Duệ: nàng có con với hắn.

Ai biết Thái tử vậy mà bất lực. Nếu không phải vì ngôi hoàng hậu, Bích Sơn Nguyệt sẽ không đem tuổi thanh xuân lãng phí cho hắn. Mà thực chất, giữa bọn họ cũng chỉ tồn tại quan hệ hợp tác mà thôi.

“Thế à”. Mộ Quân Duệ tuỳ tiện đáp lời. “Vậy ngươi định làm sao?”

“Quân, Quân Hoàng, dĩ nhiên chờ sinh con xong rồi, chúng ta sẽ…”

Bích Sơn Nguyệt bắt đầu hưng phấn nghĩ tới tương lai sau này của bọn họ.

“Sơn Nguyệt”

“Vâng?”

“Nếu có con rồi thì ngươi về nghỉ ngơi cho khoẻ đi”

Mộ Quân Duệ tươi cười móc trong ngực ra một cái chai màu xanh, đưa cho Bích Sơn Nguyệt.

“Cái này đem nấu chung với cháo tổ yến rồi ăn”

“A, tạ ơn Quân Hoàng!”

Bích Sơn Nguyệt thấy Mộ Quân Duệ bảo mình bồi bổ thân thể, lập tức trong lòng vui sướng, vội vã tạ ơn.

“Mau về đi”

“Vâng”

Mộ Quân Duệ tươi cười nhìn Bích Sơn Nguyệt rời đi, Tu La đứng bên cạnh hơi nhíu mi.

“Quân Hoàng, việc này…”

Mộ Quân Duệ khoát tay, nói. “Nữ nhân ngu ngốc mà lại gian ác”

Có con? Giỡn sao! Nếu Mộ Quân Duệ dễ có con như vậy thì bây giờ hắn đã sinh ra một đống rồi. Hơn nữa hắn cũng không muốn có hậu duệ, lời nguyền đời này không nên kéo dài tới đời sau. Bình thuốc kia có thể phá thai mà không gây đau đớn, dù biết điều này đối với nữ nhân mà nói thì khá tàn nhẫn, nhưng trong lòng Bích Sơn Nguyệt nghĩ gì sao hắn lại không biết. Nàng cho rằng những chuyện bên ngoài của nàng hắn không biết sao, ha ha, vậy thì quá coi thường hắn rồi.

………………………………………………………………..

Răng rắc một tiếng, Vũ Linh Vân Tiêu di chuyển cơ quan trong phòng, trên vách tường hiện ra một chiếc hộp màu đen tinh xảo, trên mặt in hình rồng, loé ra ánh vàng chói mắt.

“Là cái này”

Dận cầm lấy chiếc hộp. Trải qua bao nhiêu năm sóng gió, nó vẫn thiêng liêng và mỹ lệ như vậy. Bao nhiêu năm chờ đợi, rốt cuộc cũng đợi được.

“Vì cái này ngươi sẽ phản quốc sao, Dận?”

Vũ Linh Vân Tiêu cười, chậm rãi đến bên cạnh Dận.

“Hừ, đã làm vua ngươi sao có thể không biết?”

Dận liếc Vũ Linh Vân Tiêu, nói. “Bảy nước vốn là một, vì một nghìn năm trước Thượng cổ Hoàng đế qua đời mà nội chiến, bảy thành trì tự xưng vương, tạo nên cục diện ngày nay, nên lúc nào cũng chiến loạn không ngừng, nhân dân chịu đủ mọi thiên tai. Tổ tiên sớm tiên đoán một nghìn năm sau Thượng cổ Hoàng đế tái sinh, mà ngươi lại có ý đồ độc chiếm bảy nước, cơ bản không đem lời dặn của tổ tiên để trong lòng”

“Ha ha ha!”. Vũ Linh Vân Tiêu cười lớn. “Dận, không ngờ ngươi là người như vậy. Đã thế thì ta sẽ cho ngươi biết, chỉ có quyền lực mới có thể cướp lấy thứ thuộc về mình, đó là nguyên tắc bất biến trong tranh đoạt Hoàng gia. Ta chỉ muốn lấy thứ thuộc về mình thôi. Ngươi rất thông minh, rất mạnh, ta chỉ muốn ngươi. Đây là đáp án, ngươi hài lòng chưa?”

“Mắc cười, đừng kiếm cớ!”. Dận khinh thường cười khẩy, nói. “Người khác có lẽ sẽ tin ngươi, nhưng ngươi nghĩ ta tin ư ? Từ nhỏ đến lớn ngươi làm bộ ngây thơ lương thiện, nhưng chỉ là nguỵ trang. Cuối cùng chẳng phải giết sạch huynh đệ tỷ muội độc chiếm ngôi vị hoàng đế sao ? Vân Tiêu, ta thật hối hận đã đáp ứng mẫu hậu không giành ngôi Hoàng đế !”

“Ha ha! Ta quả thật phải nói rằng ngươi rất thông minh. Đáng tiếc, ta biết ngươi tính tình mạnh mẽ, không có khả năng quy thuận ta. Không sai, ta có dã tâm, nhất thống thiên hạ ai lại không muốn? Ta tại sao phải nghe lời người xưa? Ha ha, Dận, chẳng lẽ ngươi cũng là người cổ hủ như vậy sao?”

Vũ Linh Vân Tiêu chăm chú nhìn Dận, ánh mắt tràn ngập dã tâm khiến Dận cảm thấy khó chịu. Quyền lực quan trọng như vậy ư? Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới một chuyện, người kia giữa quyền lực và mình rốt cuộc cảm thấy cái nào quan trọng hơn?

Sao ngay cả ta cũng bắt đầu suy nghĩ như vậy?

Dận chỉ thất thần trong chốc lát, ánh mắt Vũ Linh Vân Tiêu đã loé lên, xoay người về phía cơ quan.

Dận thầm mắng mình thất thần, lập tức ra tay bắt lấy, nhưng không ngờ Vũ Linh Vân Tiêu không né mà còn phản kích, hai bên ngang tài ngang sức.

“Ngươi không trúng độc?”

Thấy Vũ Linh Vân Tiêu giải huyệt đạo, lại không có dấu hiệu trúng độc, Dận âm thầm tăng thêm nội lực.

“Hừ! Dận, ngươi biết làm Hoàng đế phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm, ta sao có thể không đề phòng được. Nói thật cho ngươi biết, ta đã bách độc bất xâm rồi”

“Vừa rồi ngươi kéo dài thời gian để giải huyệt đạo phải không?”

Dận không muốn phí thời gian ở đây, liền lên kế hoạch nhanh chóng cầm chiếc hộp rời đi. Dù sao chỗ này cũng là hoàng cung.

“Dận, ngươi nghĩ mình còn có thể trốn được sao?”

Vũ Linh Vân Tiêu cười to vài tiếng. Lúc cửa phòng mở ra, bên ngoài không biết từ lúc nào đã có rất nhiều người.

“Ồ? Vậy ngươi nghĩ những người đó có thể ngăn được ta sao?”

Dận không nhiều lời nữa, thi triển thân pháp muốn lao ra Hoàng cung. Dận tướng mạo khôi ngô, khéo léo né tránh công kích khiến mọi người đều hoa cả mắt. Vũ Linh Vân Tiêu tự ra trận giao thủ với Dận. Không lâu sau, có thêm mấy cao thủ đến. Phải giao đấu với nhiều người như vậy, còn phải bảo vệ chiếc hộp, Dận không khỏi có chút vất vả nhưng vẫn phải liên tục chiến đấu.

“Ưm…”

Dận trúng một chưởng, thân hình lảo đảo, ngực cũng bắt đầu đau nhức. Căn bệnh quái lạ nhiều ngày chưa phát tác lại lựa đúng thời điểm quan trọng mà phát tác. Vũ Linh Vân Tiêu nhân đúng thời cơ mà bắt lấy Dận.

“Dận, võ công của ngươi thụt lùi a!”

“Người tính không bằng trời tính, hừ!”

“Không, vẫn là do người tính nha”

“Có ý gì?”

Vũ Linh Vân Tiêu cười mà không nói, vẫy tay cho người đem ra một chiếc g sắt lớn.

Nhìn rõ thứ trong g, Dận tức giận kêu lên. “Vũ Linh Vân Tiêu! Dạ Kiêu là Thánh Linh, ngươi sao có thể nhốt nó?”

Dạ Kiêu bị xích sắt buộc trong g, thấy chủ nhân bèn kêu lên.

Vũ Linh Vân Tiêu cười, gọi người đem g sắt tới, nói với Dận. “Nó là sủng vật của ngươi, là kẻ đưa thư cho ngươi không phải sao? Không sai, có quy định rằng không thể bắt Thánh Linh, nhưng nó chẳng phải là phương tiện phản quốc của ngươi sao? Ha ha, Dận, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta, lần này ngươi cho rằng còn có thể trốn ư?”

………………………………………………………………..

Lời Translator:

Là Hoàng đế thì ai cũng có dã tâm. Đúng như lời Vân Tiêu nói, thống nhất thiên hạ ai mà không muốn? Ngao Thịnh trong Thịnh Thế Thanh Phong đã từng có câu “nhân định thắng thiên” – con người có thể chiến thắng số phận. Và anh đã làm được điều đó. Chỉ tiếc, Vân Tiêu không làm được, dù anh cũng tài năng không kém gì ~

Có trách thì trách anh xui xẻo, gặp phải đại boss như Mộ Quân Duệ ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio