Hạ Nghị đang chủ trì hội nghị.
“Tôi cảm thấy lần quảng cáo này có thể xin chủ tịch tập đoàn Khải Thụy, tổng giám đốc, phó tổng giám đốc xuất hiện trên màn hình, thiết kế một buổi nói chuyện về tinh thần văn hóa công ty.” Nhóm thiết kế sư đưa ra đề án.
Anh vừa nghe, lộ ra dáng vẻ thoải mái mê người: “Trên thực tế, tôi cũng có một ý tưởng, tôi nghĩ sẽ dùng một bé trai tưởng tượng cha mình là công nhân của công ty trở thành một tay lái tiên phong dũng cảm, mang theo biểu tượng của tập đoàn Khải Thụy, thông qua tinh thần quật cường của cha ở trong cuộc thi, tượng trưng cho con đường gây dựng sự nghiệp của công ty, sau đó cuối cùng dùng tiếng côn trùng kêu ban đêm và thành phố say ngủ bảy ra màn đêm ở tập đoàn Khải Thụy.”
“Tổng giám đốc Hạ, thông qua việc bé trai sùng bái cha mình để làm hiện lên hình ảnh của tập đoàn, idea của anh thật tuyệt vời!” Trong phòng hội nghị, truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt cực bội phục.
“Khụ, đừng vuốt đuôi ngựa, không phải idea tôi tốt, là tôi dụng tâm dùng não suy nghĩ!” Anh dùng giọng điệu thoải mái khôi hài cảnh cáo nhân viên, “Tôi hy vọng lần quay chụp này có thể tạo ra sáng ý, sau đó tạo ra tinh thần thể hiện sáng ý, mọi người cũng xuất ra bản lãnh của mình, đừng luôn lười động não, lại làm cho tôi thất vọng, tôi sẽ bắt từng người khai đao!” Rất nhiều người thỉnh thoảng lén lười là chuyện thường tình, nhưng nếu cấp dưới làm quá mức, anh cũng sẽ không lưu tình xào hết cá muối họ.
Bởi vì giám đốc Tống không ở đây, thái độ công tác cũng có chút nơi lỏng, nhóm nhân viên người người chột dạ không thôi, “Tổng giám đốc Hạ, chúng tôi hiểu rồi, chúng tôi hiểu rồi!”
Anh cười thoải mái một tiếng, rất nhanh lại muốn kéo bầu không khí của hội nghị hài hòa trở lại.
Đột nhiên, nổ “ầm” một tiếng, cửa lớn phòng họp đột ngột bị đẩy ra. Là ai không hiểu quy củ như vậy? Hạ Nghị nhíu mày quay đầu.
“Aaa!” Một tiếng sư tử nhỏ Hà Đông rống, hé ra gương mặt nổi giận đùng đùng. Là con gái Thụy Thụy bảo bối của anh.
Hội nghị bắt buộc bị gián đoạn.
“A, Thụy Thụy lại cao rồi, cũng thành tiểu mỹ nữ đó, sẽ làm điên đảo một đám nhóc cho coi!” Nhóm nhân viên trêu ghẹo, bình thường cơ bản chỉ cần chủ tịch không có ở đây, không khí trong hội nghị cũng rất tùy hứng.
Khi nghỉ hè hoặc nghỉ đông, Thụy Thụy thường được giám đốc Tống đưa đến công ty chơi, cho nên nhân viên làm lâu trong công ty một chút đều quen Thụy Thụy.
“Thụy Thụy, sao con lại tới đây? Mẹ con đâu rồi?” Con gái chạy tới lúc này làm cho anh có chút bất ngờ, anh lập tức ngó đầu ra sau theo bản năng, tìm kiếm thân ảnh của nữ vương.
Ngày hôm qua, hai người đã tách ra trong buồn bã.
Tống Dư Vấn, yêu một người là sai sao?
Sai, rất sai! Lỗi sai duy nhất của anh là, khi các người dùng danh nghĩa vì tình yêu, các người chưa từng băn khoăn chuyện tôi còn là Hạ phu nhân!
Ngày hôm qua hình như anh đã nói lỡ lời chọc cô tức giận. Sau đó cẩn thận ngẫm lại, có lẽ bản thân thẳng thắn của anh cũng là một loại sai. Anh và Dư Vấn đi được gần mười năm, ý nghĩa của cô với anh không chỉ có phu nhân mà thôi, đồng nghiệp, tri kỷ, mẹ của con anh, rất nhiều thân phận đã đan xen khó gỡ trong sinh mệnh của anh. Cho nên, những lời đó anh chưa kịp nghĩ kỹ đã thốt ra. Anh đúng là đáng đánh, nhưng cục diện trước mắt vốn đã sai, sai một đường.
“Ba, có phải bên ngoài ba có phụ nữ không?” Thụy Thụy không e dè hỏi thẳng.
Phút chốc, một tiếng chất vấn của con gái làm anh cứng đơ. Trong phòng hội nghị, tất cả nhân viên cũng đơ ra, thần sắc nháy mắt liền lúng túng. Vấn đề này của Thụy Thụy là đề tài tám chuyện kéo dài bao năm qua của công ty, tất cả mọi người vụng trộm thảo luận, vụng trộm suy đoán sau lưng.
“Ba có quan hệ gì với cô Đỗ?” Thụy Thụy rất quyết đoán dùng sức vỗ lên bàn, dáng vẻ kia rất giống như nữ vương đang tức giận.
“Thụy Thụy, ba đang họp.” Anh muốn xuất ra uy nghiêm của người ba mà quát lớn, nhưng trong lòng bàn tay đã ướt đẫm một mảnh.
Tại sao Thụy Thụy bỗng hỏi như vậy? Ai, là người lắm chuyện nào lộ ra trước mặt con gái anh? Bây giờ anh rất muốn chém người!
“Con hận ba chết đi được! Không được họp nữa, không cho ba họp nữa!” Hôm nay Thụy Thụy rất không phân rõ phải trái, nó giẫm lên ghế, leo lên bàn, cùng dùng cả tay chân, hất hết văn kiện, bản thiết kế, để anh không thể họp được.
Trẻ con thật thông minh, biết không ai làm gì được nó, dù sao Thụy Thụy cũng bắt thóp anh được rồi.
“Thụy Thụy, không được làm loạn.” Anh tiến lên, vội vàng bế lấy con gái, không cho tai nạn tràn lan, “Mọi người cũng ra ngoài đi, tan làm!” Anh ra lệnh đuổi cấp dưới.
Sau hôm nay, chắc anh đã mất sạch mặt mũi, trở thành chuyện cười bàn trà cho cấp dưới rồi. Cấp dưới biết điều vội vàng thu dọn văn kiện, hấp tấp rời đi.
Khi gã nhân viên cuối cùng cũng ra khỏi phòng họp, anh nâng mặt lệ của con gái lên, dùng giọng nói thật dịu dàng, “Thụy Thụy, nói cho ba biết là chuyện gì xảy ra được không? Ai là cô Đỗ?” Anh hết cách rồi, chỉ có thể giả vờ không biết ai là cô Đỗ, chỉ là nói dối với con gái nhưng trái tim lại đập thật nhanh.
Nhưng Thụy Thụy cũng chả bị lừa dễ như thế, nó đấm tay giơ chân, lại cào vào mặt anh, lại đá lên ngực anh, đánh cho anh thật đau: “Ba còn lừa con à, ba đang nói dối!” Đây là cái thế giới gì? Với việc anh ngoại tình, vợ thì chỉ lạnh lùng, con gái lại như người bị bạc tình đánh cho anh một trận.
Nhưng đánh là đánh…
Thụy Thụy vừa đánh anh, vừa khóc gần như đứt đoạn lên án, “Ba, không phải ba giống ba bé bự, đi chơi với dì bên ngoài, không cần mẹ, không cần Thụy Thụy nữa chứ?”
Thụy Thụy liên tục chất vấn, dáng vẻ rơi lệ không ngừng làm anh đau lòng.
“Ô ô ô, ba là ba xấu! Nếu ba ly hôn với mẹ, Thụy Thụy sẽ không muốn ba nữa, không bao giờ quen ba nữa!” Thụy Thụy khóc lớn không ngừng, “Không phải mẹ khó ưa, là ba rất đáng ghét, mỗi lần đều bắt nạt mẹ!”
Nếu ba ly hôn với mẹ thật, Thụy Thụy sẽ không muốn ba nữa đâu.
Tống Dư Vấn, cô rốt cuộc đã nói gì với con gái? Cô lại nói cho con gái, anh có tình nhân bên ngoài sao? Cô nói bậy bạ với con gái, bảo anh nói cô khó ưa? Cô tẩy não con sao, chỉ cần anh đưa đơn ly hôn, Thụy Thụy sẽ không muốn ba, không bao giờ quen ba nữa?
“Thụy Thụy, đừng khóc.” Con gái khóc, anh cũng đau lòng.
Tội lỗi của người lớn, vì sao luôn để những đứa trẻ gánh vác?
“Ba, con hỏi ba, cô Đỗ có phải đã có con của ba không? Có phải mẹ gạt con không?” Một khắc đôi mắt ngập nước của Thụy Thụy nhìn vào mắt anh, nói như thế nào đây, bất an vừa thành thục lại vừa ngây thơ.
Con gái nhắc tới Hiểu Văn lần nữa, không thể không làm cho anh hoài nghi…
“Mẹ con tìm Hiểu Văn lật bài rồi?” Chắc chắn là Tống Dư Vấn tìm Hiểu Văn gây rối!
“Người sai là ba, vì sao ba còn không nhận sai?” Thụy Thụy kêu to.
Mới đầu cô Đỗ thét lên, nó gấp gáp chạy tới, quả nhiên là mẹ đang bắt nạt cô Đỗ, nhưng nội dung mẹ “bắt nạt”…
Anh biết, anh sai, ở trước mặt Hạ phu nhân anh không thừa nhận sai lầm, nhưng đối với con gái, anh không thể.
Anh nghẹn lại, thật lâu sau mới khàn giọng nói: “Thụy Thụy, ba, ba đã sai… Nhưng bây giờ… cô Đỗ đã có con của ba, không phải Thụy Thụy muốn em trai sao? Thụy Thụy, về sau sẽ có nhiều em trai chơi với Thụy Thụy, được không?” Không thể phủ nhận, anh muốn giữ hình tượng người cha tốt ở trước mặt con gái, nhưng nay anh chỉ có thể thừa nhận sai lầm này.
“Thụy Thụy muốn em trai? Nhiều em trai chơi với Thụy Thụy?” Thụy Thụy tức giận thẳng vai ngẩng đẩu, lấy tay chỉ vào mũi anh, “Ba, con ghét ba chết đi được, Thụy Thụy chỉ muốn mẹ sinh em trai thôi!” Những thứ hoang dã khác Thụy Thụy không cần, đánh chết cũng không cần!
Anh im lặng.
“Thụy Thụy, chờ… em trai tương lai được sinh ra, con sẽ thích…” Thật lâu sau chỉ có thể qua loa như thế.
Anh không muốn làm cho con gái chấp nhận thế giới người lớn phức tạp, nhưng nay đâm lao thì phải theo lao.
“Ba, ba cần Thụy Thụy thì ba bảo cô Đỗ xóa sạch thứ đó đi, ba người một nhà chúng ta lại tiếp tục sống, nếu không con và mẹ chắc chắn sẽ không tha thứ cho ba!” Thụy Thụy níu cổ anh uy hiếp, “Có em trai sẽ không có Thụy Thụy, nếu ba muốn sinh em trai, về sau Thụy Thụy không gặp ba nữa, ba chọn đi! Ba chọn đi! Ba chọn đi!”
Ở tivi, không phải cũng diễn thế này à? Chỉ cần không có con của cô Đỗ, người một nhà họ có thể tiếp tục sống hạnh phúc bên nhau. Hợp với ba câu “ba chọn đi”, làm cho Hạ Nghị khiếp sợ không thôi.
Đây lại là Tống Dư Vấn dạy ư? Tống Dư Vấn thật ác, Tống Dư Vấn thật độc, cô lại lợi dụng cả con gái để đối phó với anh và Hiểu Văn? Thì ra Hạ phu nhân luôn im lặng lại âm thầm hung hăng cho anh một chiêu trí mạng. Cô đang ép anh tỏ thái độ à? Cô đang ép anh, buộc anh đá Hiểu Văn, buộc anh khiến Hiểu Văn bỏ đứa con?
Đột nhiên, một ngọn lửa lớn bốc cháy không ngừng giữa ngực, kích thích đến tận xương.
“Thụy Thụy, ba không thể.” Ánh mắt anh bắt đầu lạnh dần.
Anh không chịu khống chế của Hạ phu nhân, anh không cho bất luận kẻ nào nắm cuộc sống của anh trong tay, đời này anh ghét nhất là bị người ta hiếp bức!
“Cho nên, ba sẽ ly hôn với mẹ à?” Thụy Thụy chịu đả kích lớn.
Anh quay mặt đi, không nhìn vẻ mặt bi thương của con gái: “Chỉ cần con không nói việc không cần ba này, ba cũng sẽ không nhắc đến việc không cần con và mẹ.” Còn nữa, đừng nói cái gì mà bảo Hiểu Văn bỏ đứa con nữa, lời nói đó trẻ con không nên nói!
Thụy Thụy bị dọa đến buông tay anh ra, kinh ngạc. Anh lấy điện thoại di động ở túi trước ra, gọi điện thoại cho Tống Dư Vấn.
Đầu kia điện thoại mới vang một tiếng, di động vội vàng nối máy, anh còn chưa nói gì, bên kia đã vội vàng hỏi, “Hạ Nghị, anh có gặp con không? Không thấy Thụy Thụy đâu cả, em đuổi theo từ nhà hàng ra nhưng đã không thấy bóng dáng nó đâu?” Cô vội đến điên rồi, may mà bình thường cô cũng để một hai trăm đồng cho con gái, để Thụy Thụy đói thì có thể mua đồ ăn, hai người không đến thì có thể tự đi xe về nhà.
“Hạ phu nhân, cô lợi hại thật, chọc ngoáy nhiều chuyện đến thế.” Giọng anh rất lạnh.
Nhờ ơn cô mà hình tượng về anh của Thụy Thụy đã hoàn toàn bị hủy diệt.
“Anh đừng nói lời vô nghĩa với em, có phải Thụy Thụy ở chỗ anh không?” Ánh mắt Dư Vấn vẫn bình tĩnh như nước, lo lắng hô lên.
“Hạ phu nhân, đóng kịch gì vậy? Làm gì lại bảo con gái diễn cùng cô thế?” Anh trào phúng.
“Có phải Thụy Thụy ở công ty không?” Hiện tại Dư Vấn không có tâm tình so đo cùng anh.
“Con bé ở công ty, tự cô đến đón đi, mình làm chuyện mất đạo đức thì tự đi mà giải quyết hậu quả.” Nói xong anh vô tình cúp máy.
Chán ghét với Tống Dư Vấn quay cuồng trong ngực. Anh vừa mới cúp điện thoại, di động lập tức vang lên.
“Alo.” Anh nhận máy.
“Hạ tiên sinh, cậu mau về nhà, Đỗ tiểu thư khóc không ngừng, hình như chịu đả kích nào đó rất lớn, một mực đau bụng! Tôi đỡ cô ấy đến nhà vệ sinh thì thấy bị xuất huyết!” Người giúp việc mới ngày đầu tiên đi làm đã sợ hãi khi gặp tình huống này.
“Tôi đến ngay!” Anh cúp máy, do dự một chút, vẫn bỏ lại Thụy Thụy vội vàng chạy khỏi phòng họp.
Thụy Thụy ngồi một mỉnh trên bàn dài trong căn phòng họp yên tĩnh, đã sớm ngừng khóc, nó chỉ kinh ngạc nhìn theo bóng ba đi xa.