Thậm chí là
Trốn truy nã trên toàn quốc!!!
Hà Dũng rõ ràng thuộc loại thứ hai, dù đã có tiền án ngồi tù, nhưng vẫn trốn trong quán net dùng trò chơi và thức đêm giải tỏa tinh thần.
Khi Hà Dũng đánh phím chơi game, Tô Minh và các cảnh sát khác đã lặng lẽ đi đến bên cạnh, có thể tiến hành bắt giữ bất cứ lúc nào.
Có nhiều kinh nghiệm, Từ Trường Thắng chủ động hành động, tiến lên vỗ vào vai Hà Dũng, cố ý giận dữ gầm lên.
“Hà Dũng, sao bây giờ ngươi còn lên mạng?
Sếp gọi ngươi đi làm không biết à? Ngươi không muốn làm việc này nữa sao?”
Dù đã xác định nghi phạm, nhưng Từ Trường Thắng vẫn hỏi thử cho chắc ăn, tránh sai sót.
Lúc này tinh thần Hà Dũng đã căng thẳng, bị vỗ vai nhẹ của Từ Trường Thắng giật mình, lập tức quay đầu gầm lên.
“Đi làm gì?
Đừng có quấy rầy ta!”
Chưa dứt lời.
Thấy Hà Dũng không phản ứng về tính danh, Từ Trường Thắng nhanh chóng áp đầu hắn xuống bàn.
“Bịch!!!”
Đầu Hà Dũng va mạnh xuống bàn máy tính.
Vừa định chống cự hết sức thì Tô Minh, Vương Hổ đã áp sát.
Ghì chặt Hà Dũng xuống, kéo hai tay ra sau, trực tiếp rút ra còng tay bạc còng lại!!!
Chắn chắn nghi phạm không thể phản kháng,
Tô Minh lấy thẻ từ túi quần, lắc lắc trước mặt Hà Dũng nói.
“Ta là cảnh sát.
Nghi ngờ ngươi có liên quan tới một vụ án mạng, cần ngươi hợp tác điều tra.
Hàn Mộng Dao, ngươi biết chứ?”
Khi ba chữ Hàn Mộng Dao vừa thốt ra.
Đồng tử Hà Dũng rõ ràng co lại, giọng khàn khàn lạnh lùng nói.
“Ta không biết.
Ta cũng không hiểu các ngươi nói gì, các ngươi bắt nhầm người rồi, mấy ngày nay ta chỉ chơi game ở đây thôi.
”
Tô Minh khinh thường nhướng mày, lắc đầu, sờ soạ,ng trên người Hà Dũng.
“Ta rất tò mò.
Hà Dũng, miệng ngươi nói không quen biết Hàn Mộng Dao, nhưng lại cố ý giải thích những ngày này ở quán net, đây không phải là nơi không có bạc ba trăm đồng giấu đầu lòi đuôi à?”
“Được rồi, ta đã sờ thấy chìa khóa xe rồi, ngươi cũng không cần giải thích nữa, chờ đến phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát sẽ từ từ nói.
”
Tô Minh lấy chìa khóa xe từ túi Hà Dũng ra, nhìn Từ Trường Thắng đang ghì vai Hà Dũng nói.
“Thắng ca.
Ta đi tìm xe của Hà Dũng, trên đó có thể có DNA tồn dư của nạn nhân làm chứng cứ vật chất.
Cùng miếng da ghế bị móng tay nạn nhân cào rách.
”
Từ Trường Thắng gật đầu, kéo Hà Dũng đứng dậy đắp áo khoác che đầu nói.
“Được, vậy cứ như thế.
Tiểu Minh, việc tìm kiếm đối chiếu chứng cứ trong xe giao cho ngươi, ta sẽ đưa Hà Dũng về trước.
Quán net đông người qua lại, không nên ở lâu để tránh ảnh hưởng tới dân chúng.
”
Nói xong,
Từ Trường Thắng kéo Hà Dũng ra khỏi quán net, bên cạnh còn có 3, 4 cảnh sát hỗ trợ, ngăn chặn nghi phạm bỏ trốn.
Còn Tô Minh thì không vội vàng tới bãi đỗ xe của quán net, mà dẫn Vương Hổ đến quầy tiếp tân lấy bản sao camera an ninh năm ngày gần đây, phòng khi cần dùng.
Sau đó ở bãi đỗ xe của quán net.
Thông qua chìa khóa, tìm thấy chiếc xe cũ giá rẻ của Hà Dũng.
Mở khóa cửa phụ xe, Tô Minh trực tiếp nhìn lên vị trí tựa đầu ghế phụ bên phải.
Mảnh da bị rách ở ngón tay phải của nạn nhân, trong khi bị siết cổ phản xạ vùng vẫy thì cánh tay sẽ vô thức với lên trên để cào cấu.
Vì vậy.
Miếng da bị rách đại khái sẽ ở vị trí tựa đầu.
Ba giây sau.
Tô Minh ở phần phía trên bên phải của tựa đầu chỗ ghế phụ, rõ ràng thấy một vết lõm kích thước bằng ngón tay, đồng tử lóe lên vẻ tự tin nói.
“Bây giờ đã có đủ chứng cứ rồi!!!”
Thu thập chứng cứ phạm tội.
Không đơn giản chỉ là so sánh vết rách trên da ghế.
Mà là vì thông qua so sánh chỗ da ghế bị mất, có thể nhanh nhất xác nhận Hà Dũng phạm tội là sự thật.
Vì sau khi ra tay.
Toàn thân Hà Dũng đều rơi vào trạng thái lo sợ, sợ vụ án bị phơi bày, nên đã không làm gì để cố ý dọn dẹp và xử lý chiếc xe.
Tô Minh nhanh chóng tìm ra rất nhiều manh mối vụ án trong chiếc xe cũ này.
Trước tiên.
Là dây an toàn ghế phụ.
Trên sợi dây an toàn đen cũ kỹ này, Tô Minh rõ ràng thấy một vệt máu khô nhạt, hình dạng là một dải dài năm cm rộng bằng nửa ngón tay.
Có thể phán đoán đại khái rằng